Đại Việt Truyền Kỳ
Chương 76: Bắt quỷ hồn
Sau tiếng quát, ngay đỉnh đầu Lê Vinh bất ngờ hiện lên một hư ảnh, là một con quái vật đen thùi lùi đầu tóc rũ rượi, tròng mắt trắng dã như cô hồn dã quỷ.
– Linh phách hóa hình?
Dương Hoàng Yến vừa quan sát liền nhận ra thứ mà Lê Vinh triệu hồi chính là linh phách của hắn.
Nghe nói thành viên Tam Cốc Động tu luyện Phệ Huyết Linh Quyết nên có khả năng dung hợp linh phách với linh hồn người chết, từ đó thực lực đại tăng. Cơ mà không ngờ hình thái sinh ra lại kinh tởm đến mức này.
– Dám phá hủy kiện pháp bảo phòng ngự mà ta yêu thích. Sau khi chơi chán, ta sẽ hút sạch tinh huyết của nàng để bồi thường vậy.
Không còn vẻ an nhàn hưởng thụ nữa, Lê Vinh gằn giọng dữ dằn nói.
Quỷ hồn như có linh tính, thân hình phiêu diêu lay động, hai tay chợt kéo dài mấy trượng, móng tay nhọn hoắt mọc ra, nhắm thẳng Dương Hoàng Yến mà lao đến.
“Tốc độ quá nhanh.”
Căn bản Dương Hoàng Yến vừa thi triển Thiên Gia Kiếm Trận, linh lực trong người còn chưa ổn định, khó mà né tránh được. Khi bàn tay dơ bẩn của con quái vật đó sắp sửa chạm đến, lập tức bên ngoài cơ thể Dương Hoàng Yến hiện lên một bộ hoàng kim giáp, kiên cố bảo hộ.
Ánh nắng chiếu rọi lên chiến giáp càng làm tăng lên vẻ rực rỡ tinh xảo. Dương Hoàng Yến tựa hồ tiên tử hạ phàm, lung linh xinh đẹp.
– Hóa ra linh phách của nàng là một kiện chiến giáp. Thật khiến ta có chút bất ngờ đó!
Lê Vinh nhìn thấy cảnh tượng trên liền tấm tắc khen ngợi.
Hoàng kim giáp ngưng tụ vừa thành, ma trảo của quỷ hồn đã đến. Những chiếc móng vươn dài vừa tiếp xúc với hoàng kim giáp liền nghe “xèo xèo” thanh âm như bị thiêu đốt.
Quỷ hồn rú lên, kinh hãi rút tay về, nhưng liền đó tròng mắt trắng dã liền chuyển sang màu đỏ, từ hai con ngươi phóng xuất hai tia hỏa quang kỳ dị.
Khoảng cách quá gần, Dương Hoàng Yến không kịp xoay sở đã bị trúng chiêu.
Hai luồng hỏa quang chỉ to bằng hai ngón tay nhưng uy lực không hề tầm thường. Hoàng kim giáp kiên cố bảo vệ nhưng Dương Hoàng Yến thấy thân mình như bị vây hãm trong biển lửa, cái nóng như thiêu đốt da thịt khiến hơi thở dồn dập.
Linh phách của Dương Hoàng Yến xét về mặt phòng ngự tuyệt đối là cao cấp, tuy nhiên trong mắt thượng giai Vương Cấp như Lê Vinh thì chẳng thấm tháp vào đâu. Lê Vinh khoanh tay đứng nhìn, muốn xem thử nàng ta lần này ứng phó ra sao?
Trên gương mặt thanh tú của Dương Hoàng Yến lấm tấm những hạt mồ hôi, nàng cắn răng tự nhủ: “Không ổn”.
Linh lực bùng nổ, Dương Hoàng Yến thét vang một tiếng, chân đạp mạnh xuống đất, toàn thân bắn về sau, đồng thời phách một chiêu kiếm vào quỷ hồn.
Đường kiếm sắc lạnh vừa tới, quỷ hồn lắc thân hình một cái đã né tránh dễ dàng.
Cái miệng nó “khục khặc” cười tanh tởm. Ý định tiếp tục nhào đến.
– Súc sinh to gan!
Dương Hoàng Yến hừ lạnh! Song thủ nhanh như chớp vung lên, chiêu thức biến ảo kỳ lạ, rồi giây lát ngay trên đầu quỷ hồn hiện lên một hình đồ, nháy mắt biến thành một chiếc lồng linh lực khổng lồ chụp xuống, khóa chặt lấy quỷ hồn.
Dương Hoàng Yến tỏ vẻ cẩn trọng, tiếp tục bắn thêm năm đạo linh lực cấp tốc bổ sung, quyết không để quỷ hồn phá vỡ lồng giam mà chui ra.
Quỷ hồn điên cuồng gào rú, sử dụng mọi phương cách đào tẩu song nhất thời vô hiệu.
Thấy vậy, Lê Vinh cười khẩy, vẩy tay phát ra một tiểu cầu, tức thì chiếc lồng linh lực run rẩy trong giây lát rồi tiêu tán vào hư không.
– Trò trẻ con đó mà dám thi thố trước mặt ta sao?
Lê Vinh vừa cất tiếng cười nhạo nhưng lông tóc chợt dựng đứng bởi cảnh tượng diễn ra sau đó.
Không biết từ khi nào trên bầu trời xuất hiện một dấu Phật hiệu thật lớn, rồi một quả hồ lô khổng lồ màu xanh phá mây chui ra. Thanh quang lóa sáng, như một mặt trời xanh đột ngột mọc lên.
– Hồ Lô Trấn Yêu!
Lê Vinh kinh hãi. Hắn từng kinh qua nhiều trận chiến, nên nhận ra ngay quả hồ lô kia hiển nhiên thuộc dòng chính bảo, chuyên dùng khắc chế ma pháp tà đạo.
Pháp bảo dạng này chỉ có những bậc đại sư mới có khả năng chế luyện, vô cùng quý hiếm.
Nhìn uy áp mạnh mẽ tỏa ra, Lê Vinh chột dạ, định bụng kêu gọi quỷ hồn trở về.
Phía bên dưới, Dương Hoàng Yến tâm thần vừa động, nắp bình hồ lô bật mở, phóng xuất chùm sáng bàng bạc chiếu thẳng vào quỷ hồn.
Quỷ hồn thoát khỏi lồng giam, chưa kịp vui mừng chợt thấy thân hình đông cứng, vừa kịp gào lên một tiếng liền bị hút vào trong hồ lô.
Một chiêu trúng đích, Dương Hoàng Yến thở phào nhẹ nhõm.
– Tiện nhân, mau thả quỷ hồn ra ngay cho ta.
Dương Hoàng Yến thu lại pháp bảo, chưa kịp định thần chợt thấy Lê Vinh đôi tay đan vào nhau, liên tục thi triển những ấn pháp kỳ lạ.
Lê Vinh bị kích nộ rồi. Xem khí thế hẳn là lần này không nương tay.
Vừa rồi quỷ hồn bị bắt, Lê Vinh rất hoảng sợ. Đây chính là linh phách của hắn, nếu không mau cứu ra thì hậu họa thật khó lường.
Đôi tay Lê Vinh hơi hé mở, tức thì một nguồn linh lực cuồng bạo bộc phát.
– Đất Bằng Dậy Sóng!
Một chiêu Địa hệ trung cấp được thi triển thuần thục.
Lập tức mặt đất rung chuyển dữ dội. Từng đợt sóng lãng nhấp nhô như thủy triều. Rồi đất cát ùn ùn dâng lên, chao đảo liên hồi.
Đất bằng biến thành mặt biển, cát bay đá chạy, từng đợt nhấp nhô, khiến con người ta có cảm giác đang chênh vêch giữa lòng đại dương.
Dương Hoàng Yến vốn chỉ ở Linh Cấp, vậy nên khả năng phi hành chưa có, tự nhiên thân thể bị hất tung lên không trung. Một chiêu đơn giản nhưng trong trường hợp này mang đến hiệu quả thật lớn.
Đúng lúc này, Lê Vinh gầm lên:
– Lôi Âm Chưởng!
Lấy Lê Vinh làm trung tâm, một chưởng ấn màu đen lục lăng hình thành, bên ngoài vằn vện những tia sét, một đường phóng thẳng về phía Dương Hoàng Yến, ầm ầm như thác từ trên cao đổ xuống.
Dương Hoàng Yến đang lơ lửng trên cao, căn bản không có khả năng né tránh. Đôi môi nàng mím chặt, biết rằng lần công kích lợi hại muôn phần. Rất quyết đoán, nàng hai tay dang rộng rồi đan chéo vào nhau, miệng lẩm bẩm đọc quyết.
Một tấm khiên cấp tốc được triệu hồi. Nhanh chóng bành trướng ước chừng bảy, tám trượng che chắn toàn thân.
Nhưng căn bản lớp phòng ngự này chỉ giống như tờ giấy, không cách nào ngăn cản công kích cường đại kia.
“Bang”
Lôi Âm Chưởng vô cùng bá đạo, sau khi phá tan lớp phòng ngự mà Dương Hoàng Yến khổ công tạo ra, vun vút lao đến nện thẳng vào thân thể.
“Bồng”
Sau tiếng nổ, thân hình Dương Hoàng Yến như con diều dứt dây, bắn tít ra đằng xa, nằm sõng xoài trên mặt đất.
Trước một kích này, hoàng kim giáp bị vỡ vụn, y phục bên trong cũng bị đốt thành tro, nơi da thịt hiển lộ máu tươi trào ra đầm đìa.
Nhìn vẻ chật vật của Dương Hoàng Yên, Lê Vinh quát bảo:
– Đều do tiện nhân ngươi tự chuốc lấy khổ mà thôi.
Không cho Dương Hoàng Yến có thời gian kiểm tra thương thế, chợt đập vào mắt là một hỏa cầu to bằng đầu người, so về sức phá hủy nhất định không thua kém Lôi Âm Chưởng bao nhiêu.
Lê Vinh hiện chỉ muốn mau mau chóng chóng giải thoát quỷ hồn, nào còn ý định thương hoa tiếc ngọc, bao nhiêu thủ đoạn lần lượt thi triển cả.
Trong cơn nguy biến, Dương Hoàng Yến phất nhẹ tay, chiếc vòng đeo trên cố tay liền bay ra.
Dương Hoàng Yến không tiếc linh lực, có bao nhiêu dốc cả ra dung nhập vào chiếc vòng tay. Chỉ trong sát na ngắn ngủi, chiếc vòng vụt sáng chói chang, hào quang nhu thuận bao phủ toàn bộ thân thể.
Rồi bất ngờ vang dội một âm thanh cực lớn.
“Gràoooo…”
Một tiếng gầm mang khí thế hủy thiên diệt địa, như có như không.
Thiên địa linh khí cấp tốc ngưng tụ, một đôi móng vuốt to dài xé rách mảng không gian, một cái đầu ngọ nguậy chui ra.
Trong chớp mắt, hiện lên hư ảnh một con rùa khổng lồ dáng vẻ ngạo nghễ, chân đạp mưa băng.
Bị cảnh tượng trên dọa đến đổ mồ hôi, Lê Vinh há hốc mồm:
– Bích Thủy Thần Quy?
Ở đâu đó không xa, cũng vang lên thanh âm thập phần kinh ngạc:
– Bích Thủy Thần Quy?
Vừa hay hỏa cầu bay đến, Bích Thủy Thần Quy há miệng nuốt chửng vào bụng. Một chưởng thập phần lợi hại nhưng xem ra chẳng thấm tháp vào đâu, cơ hồ chỉ như món ngon tráng miệng dành cho Bích Thủy Thần Quy.
Thoáng chút hoảng loạn, khuôn mặt khó coi của Lê Vinh mới giãn ra. Sau đôi nét rung động, thần sắc của hắn mới giãn ra, cười bảo:
– Không ngờ nàng lại nắm giữ nhiều bảo vật trên người như vậy! Xem ra thân thế hẳn không tầm thường. Nhưng dù có là con giời thì hôm nay cũng đừng mong thoát khỏi tay ta. Chỉ là một hư ảnh của linh thú cấp 8 mà thôi, không đáng bận tâm.
Nghe đối phương nói, Dương Hoàng Yến cắn chặt răng, tiếp tục duy trì biện pháp phòng ngự. Nếu tinh ý quan sát, chợt thấy một luồng linh lực kỳ lạ đang dao động rất nhẹ nơi bàn tay phải.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Nếu là Bích Thủy Thần Quy bằng da bằng thịt thì dĩ nhiên Lê Vinh vắt chân lên cổ mà chạy trốn nhưng tiếc rằng đây chỉ một cái hư ảnh mà thôi.
Hơn nữa, chiếc vòng tay kia chỉ là kiện pháp bảo phòng ngự không hề có tính công kích.
Vậy nên Lê Vinh chẳng chút sợ hãi. Trong đầu toan tính chỉ cần toàn lực đánh một chiêu, chắc hẳn là có thể phá vỡ cục diện. Mặt khác muốn kích hoạt pháp bảo cao cấp như vầy, hiển nhiên tiêu hao chân linh khí vô cùng lớn, mà Dương Hoàng Yến hiện như ngọn đèn khô dầu nên làm sao kiên trì nổi.
– Để ta đập nát nó, xem tiện nhân ngươi xoay sở thế nào?
Nói đoạn, tay trái đưa lên, tay phải hạ xuống, rồi thi triển hàng loạt động tác phức tạp.
Bất ngờ thân thể Lê Vinh bành trướng to ra, quần áo nhanh chóng bị xé toạc, cơ bắp cuồn cuộn nhô ra.
“Thuật biến thân.” Dương Hoàng Yến trông dị biến xảy đến, tuy có phần kinh ngạc nhưng không chút lo lắng.
Cơ thể Lê Vinh trong chốc lát đã trở lên to lớn dị thường. Linh lực bá đạo đồng dạng tuôn ra. Ở trong trạng thái này thực lực của hắn đã sánh ngang với cường giả đỉnh giai Vương Cấp.
Đúng thời khắc này, ngay khi Lê Vinh chuẩn bị tung sát chiêu, chợt bất thình lình một bóng người bay đến, hướng về phía Dương Hoàng Yến nói lớn:
– Sư muội! Ta tìm ngươi đã lâu!
Ngóthấy xuất hiện thêm một tên Vương Cấp, Lê Vinh động tác lập tức khựng lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!