Vô Ý Nhất Đao - Bạch vũ tích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
202


Vô Ý Nhất Đao


Bạch vũ tích



Cốc Cốc

Ở bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa rất nhỏ, một thanh âm ở ngoài cửa vang lên:

– Phong, con đã tỉnh lại chưa?

– Tỉnh rồi ạ, mẹ mau vào đây đi!

Hai đạo thân ảnh từ từ tiến tới bên giường của Trần Phong. Một người là mẹ hắn Mục Niệm Từ, người còn lại là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ không giận mà uy – cha hắn: Trần Bão – Gia chủ Trần gia.

Nhìn cha mẹ trước mắt, Nhạc Thành không kìm được mà hơi xúc động, hắn nhìn ra mấy ngày vừa qua, cha mẹ giống như đã già đi hơn mười tuổi rồi. Mái tóc của họ vốn đen nhánh nay đã xuất hiện mấy sợi bạc trắng, khuôn mặt cũng tái nhợt đi không ít.

– Phong nhi, con cảm thấy thế nào, tối hôm qua nghe mẹ nói con đã tỉnh lại, nhưng vì muộn rồi nên ta không tới, hiện tại con sao rồi, có khá hơn không?

– Cha, con không sao.

– Không có việc gì là tốt rồi, nhớ kỹ, kiên cường lên.

– Dạ con biết rồi.

Mục Niệm Từ khẽ vuốt tóc hắn:

– Phong nhi, thật khổ cho con

Cảm nhận được tình thương của mẹ, Trần Phong vô cùng đau lòng, hắn nắm tay mẹ, khẽ nói:

– Mẹ yên tâm, con không sao đâu.

– Được rồi, con ăn sáng đi rồi theo ta đến Khảo Thí Trường, hôm nay có buổi khảo nghiệm tư chất.

Trần Bão bỗng nhiên nói.

– Anh, tại sao lại phải khảo nghiệm? Phong nhi cho dù tư chất có tốt thì cũng không thể tu luyện mà.

– Điều này là tộc quy của gia tộc, anh cũng không muốn vậy, Lão Nhị chết tiệt cưỡng ép, 2 kỳ khảo nghiệm trước Phong nhi đã không tham gia, kỳ khảo nghiệm này là cơ hội cuối cùng, Phong nhi bắt buộc phải tham gia. Khốn kiếp.

Dựa vào ký ức cũ, Trần Phong hiểu những gì cha nói. Tộc quy trần gia có quy định, tất cả thiếu niên từ 13 đến 15 tuổi đều phải khảo nghiệm tư chất, tư chất từ cấp 1 đến cấp 3 sẽ không đươc tiếp tục ở lại trong gia tộc, được điều đi đến các sản nghiệp cấp thấp của gia tộc để buôn bán hoặc chăn nuôi, nói nôm na là làm sinh ý. Tư chất cấp 4- cấp 5 sẽ được ở lại tiếp tục luyện võ trong gia tộc, tư chất cấp 6 sẽ được trọng điểm bồi dưỡng, hưởng thụ tài nguyên và ưu đãi nhiều nhất trong gia tộc. Tư chất cấp 7 đã trăm năm nay cả trấn Vĩnh Lạc chỉ có 1 người duy nhất, thiên tài số một Trần Gia hiện nay: Trần Truồng – con trai Nhị gia chủ Trần Gia.

Trần Phong trời sinh không thể tu luyện, cho dù tư chất có là cấp 10 đi nữa vẫn không thể tu luyện. Sở dĩ nhị gia chủ ép Trần Phong đi khảo nghiệm là muốn quang minh chính đại đuổi Trần Phong ra khỏi Trần Gia, qua đó lấy lại ngôi vị gia chủ từ cha hắn. Bởi một kẻ không có con nối dõi thì lấy gì để lãnh đạo một gia tộc.

Thế giới này thực lực vi tôn, yêu thú hoành hành bá đạo, chia làm 10 cấp, yêu thú cấp 10 có thể phá vỡ cả một quốc gia. Để tồn tại con người phải tu luyện huyền khí để có thực lực chống lại yêu thú, những kẻ không thể tu luyện chỉ có thể làm thường dân. Cấp độ tu luyện ở thế giới này chia làm các cấp sau: Thường dân – Võ đồ – Huyền Sĩ – Huyền Sư – Huyền Linh – Huyền Vương – Huyền Hoàng – Huyền Tông – Huyền Tôn – Huyền Thánh – Huyền Đế.

Trẻ em từ 13 tuổi đã có thể bắt đầu tu luyện và khảo nghiệm tư chất. Tư chất tốt sẽ quyết định khả năng lĩnh ngộ công pháp, vũ kĩ và tốc độ tu luyện. Trần Bão hiện là đệ nhất cao thủ Trần Gia với tu vi Huyền Linh trung kì. Lão Nhị trần gia tu vi Huyền Linh sơ kỳ, hắn đang muốn ép Trần Bão ra khỏi vị trí gia chủ để làm chủ trần gia.

Ngoài con đường tu luyện Huyền Khí, thế giới này còn có 3 con đường khác để tăng cường thực lực tổng thể:

– Luyện Đan Sư

– Luyện Khí Sư

– Trận Văn Sư

Luyện đan sư là nghề nghiệp được tôn trọng nhất thế giới này, giá trị của một Luyện Đan sư cấp 10 thậm chí còn trên cả một Huyền Đế. Yêu cầu của nghề này là phải hiểu biết các loại thảo dược và khả năng khống hỏa.

Tương tự, luyện khí sư phải hiểu biết các loại vật liệu và khả năng khống hỏa.

Trận văn sư phải hiểu biết thần văn và luyện chế trận kỳ.

– Mẹ, không sao đâu, tuy con không thể tu luyện nhưng biết đâu tư chất của con lại tốt.

– Ừ, thôi con chuẩn bị đi rồi xuất phát.

Mục Niệm Từ âm thầm thở dài, trong lòng hạ quyết tâm, nếu Phong nhi không thể ở lại gia tộc thì nàng sẽ theo con.

– Thiếu gia, nô tỳ đã chuẩn bị xong nước nóng.

– Nàng tên gì, sao ta không biết nàng?

– Thiếu gia, nô tỳ tên Bạch Vũ Tích, nô tỳ mới đến đây được 2 tháng, từ hôm nay nô tỳ sẽ hầu hạ thiếu gia.

“Đù, thơm vại”, Trần Phong liếc nhìn cặp ngực sữa còn non nớt của thiếu nữ đang quỳ mà nuốt nước miếng ừng ực.

– Đứng dậy đi, từ hôm nay trở đi nàng là muội muội ta, không được xưng là nô tỳ.

– Nô tỳ không dám.

– Có phải nàng không nghe lời ta không.

– Nhưng …

– Không nhưng nhị gì hết, từ giờ trở đi nàng gọi ta là Phong ca ca.

– Vâng, Phong ca ca – Sau 1 hồi do dự, Vũ Tích nhẹ gật đầu.

– Ngoan lắm, à lúc nãy nàng gọi ta làm gì vậy nhỉ?

– Phong ca ca, đã có nước nóng rồi, phu nhân dặn ca ca tắm rửa rồi nhanh chóng xuất phát.

Nhìn gương mặt thanh tú dịu dàng của Bạch Vũ Tích, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại muốn trêu nàng:

– Vũ Tích, nàng tắm cho ta nhé!

Bạch Vũ tích giật mình, mặt đỏ tới tận mang tai, cúi đầu xuống không dám nhìn hắn. Trần Phong cười ha hả dạo bước về phía phòng tắm.

– Vâng – Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên, Trần Phong còn tưởng tai mình nghe nhầm. Quay đầu lại nhìn khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín, đầu cúi gằm tới tận ngực của Bạch vũ Tích hắn mới dám xác định tiếng vâng vừa rồi quả thật phát ra từ miệng nàng.

– Ta đùa thôi, nàng đừng tưởng là thật – Mặc dù hắn khá là háo sắc, nhưng hắn chưa từng ép buộc thiếu nữ nào làm chuyện mà họ không tình nguyện.

– Phong ca ca, Vũ Tích cam tâm tình nguyện. – Như nhìn thấu lòng hắn, Bạch Vũ Tích nhẹ nhàng nói.

– Tại sao, nàng không phải chỉ vừa biết ta sao?

– Phong ca ca, ca ca không hiểu, Vũ Tích từ nhỏ không cha không mẹ, bị bán khắp nơi làm nô tỳ, suốt ngày bị đánh đập, cơm ăn bữa đói bữa no. Từ lúc được phu nhân mua về, phu nhân đối với nô tỳ rất tốt. Phong ca ca cũng như vậy, Vũ Tích cảm nhận được ca ca chân thành xem Vũ Tích như muội muội. Được hầu hạ Phong ca ca là vinh hạnh của Vũ Tích.

Trần Phong nghe thanh âm êm dịu như cõi thiên thai của Bạch Vũ Tích, mãi mới khôi phục lại một tia thanh minh, sâu kín hỏi:

– Vũ Tích, nàng thật không hối hận sao?

Bạch Vũ Tích ngẩng đầu lên nhìn hắn, kiên định gật nhẹ đầu.

“Tổ cha nó, làm người tốt thật khổ”. Nhìn Bạch Vũ Tích e thẹn, Trần Phong sớm đã không nhịn nổi nữa, hỏi đông hỏi tây thằng nhỏ đã sớm chào cờ. Hắn nhào lên ôm chầm lấy nàng, môi hắn đặt lên môi nàng, Bạch Vũ Tích nhắm mắt lại thở dốc.

Khẽ đưa lưỡi vào tách hàm răng trắng ngà của nàng ra, lưỡi Trần Phong không ngừng liếm lấy lưỡi nàng, như muốn mút hết toàn bộ nước trong miệng nàng. Hai đầu lưỡi không ngừng dây dưa, khoái cảm liên tiếp truyền đến ăn mòn tâm linh Trần Phong, cánh tay càng ngày càng ráng sức, tựa hồ muồn đem nữ nhân trong lòng hòa tan vào thân thể mình.

Dục hỏa trong cơ thể ngày càng bành trường, trong lúc mơ hồ, bàn tay Trần Phong không biết lúc nào đã từ chiếc eo thon mềm mại của Bạch Vũ Tích, hơi hơi đu động, sau đó xuyên qua áo ngoài, sờ sờ vuốt vuốt lên nội y mềm mại bên trong.

Thân thể Bạch Vũ Tích run lên, nàng cảm thấy một niềm vui sướng chưa từng biết đến lan tràn khắp toàn thân, nhưng nàng là khuê nữ chưa biết việc đời, cũng không biết làm cách nào để nam nhân vui mừng, chỉ biết gắt gao ôm chặt lấy hắn, môi thơm mở ra, chiếc lưỡi tử đinh hương vụng về đáp trả lại Trần Phong.

Sự ngây ngô của Bạch Vũ Tích càng kích thích Trần Phong, hắn hung hăng mút chặt lấy lưỡi nàng. Hô hấp cả hai ngày càng dồn dập, bàn tay hắn chậm rãi du động, từ từ luồn xuống dưới nội y, nắm lấy ngọn thánh nữ phong mềm mại. Một cảm giác tê rần từ 5 đầu ngón tay truyền tới, hắn rên khẽ 1 tiếng, kìm lòng không được hắn dùng ngón trỏ khẽ gãy lên điểm hồng hào của nàng.

Khu vực mẫn cảm đột nhiên bị tập kích, thân thể Bạch Vũ Tích run lên như bị điện giật, nàng há hốc mồm thở dốc, đầu tựa vào vai hắn, miệng nàng vô ý ngậm vào tai hắn trượt xuống má, hơi thở như lan:

– Phong ca ca, muốn Vũ Tích đi.

Không cần nàng nói, Trần Phong sớm đã chịu không nổi, thằng nhỏ phía dưới đang biểu tình như dân Bình Thuận đòi bãi bỏ luật thuê đất 99 năm. Hắn tiếp tục hôn nàng, tay phải từ từ rút ra khỏi ngực áo nàng, chậm rãi bế nàng lên tiến về chiếc giường ấm áp. Bỗng

– Cốc Cốc Cốc!!! Phong nhi, con xong chưa, chuẩn bị xuất phát!

ĐỆT MỊA!!!!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN