Vô Ý Nhất Đao
Khảo nghiệm tư chất
Khảo thí trường cũng khá gần nhà, Trần Phong ngồi kề Bạch Vũ Tích trên chiếc xe ngựa. Xe sốc nảy làm cả 2 cứ va vào nhau làm hắn nhớ lại tình huống ban sáng mà muốn trào máu mũi.
– Mẹ, con muốn nhận Vũ tích làm muội muội.
– Ừ, cũng được, vậy để mẹ phái 1 nha hoàng khác hầu hạ con.
Mục Niệm từ không hỏi lý do, với nàng Trần Phong là nhi tử mà mình yêu thương hơn cả bản thân, chỉ cần Trần Phong muốn nàng sẽ chiều theo ý hắn.
– Phu nhân, nô tỳ muốn hầu hạ thiếu gia.
– Vũ Tích, nàng lại vậy rồi. – Trần Phong gắt nhẹ.
– Xin lỗi, Phong ca ca, Vũ tích chưa quen.
– Được được, vậy Vũ Tích vẫn tiếp tục chăm sóc cho Phong Nhi. – Mục Niệm Từ vừa nói vừa ném cho 2 người 1 ánh mắt kỳ quái làm Bạch Vũ Tích đỏ bừng cả mặt.
– Cha, con muốn Vũ Tích tham gia khảo nghiệm có được không.
– Cũng không phải là không được, nhưng nếu nha đầu này có tư chất tốt thì sẽ được tham gia luyện võ ở Trần Gia. Lúc đó sẽ không thể tiếp tục hầu hạ con.
– Không sao cả, vậy cha cho Vũ Tích tham gia khảo nghiệm nhé.
– Thiếu gia…
– Hừm – Trần Phong liếc nàng
– Xin lỗi, Phong ca ca, nhưng…
– Không sao cả, nàng là muội muội ta, nếu như tư chất của nàng tốt, ta sẽ ủng hộ nàng.
Bạch Vũ Tích cuối đầu không nói, sự cảm động trào dâng trong lòng. Thiếu gia đối với nàng quá tốt. Nàng thề cả đời này nàng chỉ hầu hạ và trung thành với Phong ca ca, trừ khi nàng chết.
…
– Phế vật Trần gia đến kìa.
– Đù, tên phế vật này cũng dám đến đây khảo nghiệm cơ à.
– Aiz, phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc Trần gia ta.
– Nếu tộc trưởng không phải phụ thân của hắn. Loại phế vật này sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở gia tộc ăn không uống không.
Chung quanh truyền đến hàng loạt tiếng cười nhạo, dừng ở trong tai của Trần Phong. Không cần nghĩ hắn cũng biết là đang nói về hắn – thiếu niên không thể tu luyện. Mặc dù hắn chỉ mới đến đây, nhưng đã hiểu rõ tầm quan trọng cũng võ lực ở thế giới này. Từng tiếng chế nhạo như mũi dao đâm vào tim hắn làm hắn có chút đau đớn. Mặc dù vậy hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn bởi hắn nhìn thấy đôi vai của mẹ hắn đang run lên. Hắn nhẹ nắm tay mẹ:
– Mẹ, con không sao
Cố gắng trấn tĩnh, Mục Niềm Từ cười hiền ôm lấy hắn:
– Phong nhi, cố gắng lên.
– Phong nhi, vào đi, cha và mẹ đợi con.
Hắn mỉm cười vỗ vỗ lưng mẹ, ngoái đầu lại:
– Vũ Tích, đi nào.
– Vâng, Phong ca ca.
…
Trong Khảo Thí Trường.
– Đệt bố, nhìn thằng phế vật kìa, bên cạnh nó có con bé xinh vãi.
– Vãi cả nồi, hoa nhài cắm bãi phân trâu à, để ta qua đó cua em nó.
– Ngươi muốn chết à, có thấy người đang đi tới đó không, muốn dành gái với hắn à, chưa biết chữ chết viết thế nào sao.
– Đù, Trần Truồng, đệ nhất thiên tài Vĩnh Lạc Trấn, nghe nói hắn có tư chất cấp 7
– Chứ còn đéo gì nữa, năm nay hắn mới 16 tuổi đã có tu vi Huyền sĩ đỉnh phong rồi.
Đang ngồi nói nhăng cuội với thiếu nữ xinh đẹp, bỗng 1 tiếng ê vang lên bên tai làm Trần Phong giật mình.
– Phế vật, ngoan ngoãn về Long Tuyền thôn chăn trâu cho gia tộc đi, đến đây làm gì.
Ngẩng đầu lên, Trần Phong thấy 1 thiếu niên chừng 15, 16 tuổi mặc võ phục xanh đen, khuôn mặt chữ Điền góc cạnh, cũng khá điển trai nhưng cái mũi cứ hếch lên làm vừa nhìn đã biết tên này là một tên cực kỳ kiêu ngạo, mục hạ vô nhân.
– Ngươi thì sao, đã khảo nghiệm 2 năm trước còn đến đây làm gì.
– Tên phế vật như ngươi thì biết được cái gì, hôm nay Mu Cốc và Hậu Môn đến Vĩnh Lạc Trấn chiêu đồ, bổn thiếu gia đến để gia nhập.
Lời vừa nói ra lập tức gây ra 1 tràng xôn xao, bởi Mu Cốc và Hậu Môn là 2 tông môn thất phẩm mạnh nhất Bắc Thành. Có thể nói trở thành đệ tử của 2 môn phái này thì sau này ở Bắc Thành có thể đi ngang, không sợ bất kỳ một thế lực nào.
– Thật sao, Mu Cốc và Hậu Môn đến Vĩnh Lạc Trấn chiều đồ à, sao ta không biết nhỉ.
– Hình như là thật đó, ta có nghe cha ta nói.
– Hay lắm, ta nhất định phải lọt vào mắt xanh của họ mới được.
– Xì, ngươi có biết tiêu chuẩn được tuyển chọn là gì không, ít nhất là tư chất cấp 7.
– Cái lề gì thốn, thế thì ở Vĩnh Lạc Trấn chắc mỗi Truồng ca được chọn thôi.
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Trần Truồng càng đắc ý, hắn hừ lạnh:
– Phế vật ngươi đã nghe thấy chưa, biết điều thì lập tức quay về nhà, dâng cô nương bên cạnh ngươi cho ta, ta có thể cho ngươi tiếp tục ở lại gia tộc.
– Cút!
– Ngươi muốn chết!!! Được, được lắm. Ta sẽ nói cha đuổi người và mẹ ngươi ra khỏi nhà… Nha đầu, người xinh xắn như thế này đi theo tên phế vật đó không cảm thấy ủy khuất sao. Đứng dậy, đi theo ta.
Bạch Vũ Tích ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt không chút cảm xúc:
– Ta là người của Phong ca ca, cho dù người là Hoàng đế ta cũng không theo ngươi.
– Ngươi…! Được lắm, 1 cặp tiểu cẩu. Đợi đuổi tên phế vật này ra khỏi gia tộc, ta sẽ xin cha ban ngươi cho ta. Đến lúc đó ta sẽ chơi ngươi chán chê rồi ném ngươi hầu hạ bọn hạ nhân.
– Cho dù ta chết ta cũng không hầu hạ ai ngoài Phong ca ca.
Khuôn mặt của Trần Truồng đen lại, hắn không ngờ trong mắt của nha đầu kia hắn không bằng một tên phế vật, hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước ra khỏi khu khảo thí. Trong đầu đang nghĩ bảy bảy bốn mươi chin cách hành hạ Trần Phong và Bạch Vũ Tích.
Hé mắt nhìn tên tự sướng rời đi, Trần Phong quay sang hỏi:
– Vũ Tích, khảo nghiệm tư chất thực hiện như thế nào.
– Vũ Tích cũng không rõ, chỉ biết là Khảo Thí Trường có một loại sinh thạch, sau khi vận công đưa huyền khí vào sinh thạch, sinh thạch sẽ đổi màu, căn cứ vào màu sắc và độ sáng của sinh thạch để phân biệt tư chất.
“Đù, vận công?” Nghe Bạch Vũ Tích nói xong, Trần Phong liền đơ ra như cán cuốc, vận công là cái méo gì. Hắn đang tính hỏi rõ thì giọng nói của một lão nhân vang lên:
– Tất cả im lặng, hôm nay là ngày khảo nghiệm duy nhất trong năm nay. Phương pháp kiểm tra hôm nay không phải Sinh Thạch mà là Thủy Kiến. Tất cả nhưng thiếu niên chưa quá 18 tuổi đã từng trắc thí bằng phương pháp Sinh Thạch sẽ được trắc nghiệm lại. Những thiếu niên có tư chất từ cấp 7 trở lên sẽ được Mu Cốc và Hậu Môn trực tiếp thu nhận làm đệ tử ngoại môn.
Cả quảng trường ồ lên, bàn tán xôn xao, chủ đề đều xoay quanh 2 tông môn thất phẩm là Mu Cốc và Hậu Môn. Nhưng trong mắt của Trần Phong lại chỉ có một thứ duy nhất: bục trắc thí.
Hắn thấy trên bục có 1 linh thạch, trên linh thạch đặt 1 chiếc cốc nhỏ, trong chiếc cốc chứa đầy nước và một hạt giống. Hắn đang tính quay lại hỏi Bạch Vũ Tích về phương pháp vận công thì tiếng lão nhân lại vang lên.
– Bắt đầu trắc thí, Trần Phong.
“Cái đệt mịa!” Trong đầu Trần Phong đang chửi 18 đời thằng cha đọc danh sách, hắn còn chưa biết cách vận công thì trắc thí kiểu gì. Cũng phải, Trần Phong trời sinh cửu âm huyền mạch nên vận công và hắn thật sự chả có tí họ hàng nào cả. Chưa kịp hỏi cách vận công thì đã lên bục ngay hạng 1.
Trần Phong đứng lên bục, đặt 2 tay lên linh thạch, hắn rặn hết sức đến mức suýt đánh rắm hy vọng có thể xuất hiện 1 kỳ tích. Lão nhân ngó ngiêng cốc nước và hô:
– Tư chất: không
Ngay lập tức từng tràng cười nổi lên, từng tiếng chế nhạo tràn lan khắp khảo thí trường.
– Ha ha, đúng là phế vật.
– Ta nói mà, tên này là phế vật đúng chất, không những không thể tu luyện mà còn không có tư chất.
– Ta mà là hắn thì đập đầu vào đống cứt chết mẹ cho xong.
Trần Truồng cười lạnh: “Tên phế vật như ngươi mà dám đối đầu với ta, đợi đuổi ngươi ra khỏi gia tộc xem ta hành hạ ngươi và con hạ nhân kia thế nào.”
Đang lúc Trần Phong chết trân thì một lão nhân bên cạnh lại nói:
– Khoan đã
– Có chuyện gì? – Lão nhân lúc trước hỏi.
Lão nhân không nói, lấy một chiếc muỗng múc một muỗng nước trong cốc nếm thử. Thấy hành động lạ của lão nhân cả khảo thí trường im lặng vì không hiểu chuyện gì xảy ra… Sau khi nếm thử nước, lão nhân ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình hô:
– Tư chất: không
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!