Con Ma Dễ Thương
Chương 10
Tôi chào anh và phóng xe đi … Vừa vào đường Võ Tánh thì trời mưa lất phất, con đường nầy về đêm thật là tối lắm vì những ngọn đèn đường quá cũ kỹ … Tấm vải bạt che mình, phần sau tôi đã nhét dưới thùng kem, không hiểu sao lại sút ra bay phần phật … Thây kệ … tôi chạy luôn chẳng buồn nhét nó lại … Nhưng quái lạ, cái thùng kem nhẹ xìu tôi chở phía sau, hôm nay tôi có cảm giác nó nặng hơn mọi bữa … hay tại tôi đầu óc chưa thăng bằng và tỉnh táo nên thấy thế chăng … chạy một đoạn nừa, trong ánh đèn lù mù lấm tấm hạt mưa, tôi chợt nhận ra không phải là tấm vải bạt phất phơ nữa mà là một đôi chân đang tréo vào và đong đưa … giống như có ai đó đang ngồi phía sau xe tôi vậy … Giật bắn mình, tay chân lạnh ngắt tôi lật đật tấp xe vào lề đường, làm mấy chiếc xe chạy kế bên tôi phải lạng ra và người lái xe la lớn:
-Chạy xe kiểu gì vậy cha nội … bộ hết muốn sống rồi hả …
Tôi còn thiết gì bị người ta chửi chứ … Ngừng xe, quay nhìn lại phía sau, chỉ cái thùng kem thôi mà, nắm lắc lắc nó thì vẫn nhẹ tênh chớ có nặng gì hơn thường bữa đâu … Chắc là mình nhạy cảm thôi … tôi nghĩ bụng như vậy, nhưng khi tôi sang số xe định chạy thì thoáng nghe có tiếng cười thật khẻ và mùi thơm quen thuộc lại thoang thoảng đâu đây …
… Quay nhìn lại phía sau, không biết từ bao giờ chỉ cách tôi vài bước Hoàng A . đang đứng đó nhìn tôi cười mĩm … Lúc nầy cô đã mặc vào chiếc áo coat màu xanh, tóc buông xỏa xuống bờ vai, hai tay bỏ trong túi áo … nếu có con voi đá cho cô gác một chân lên thì có khác gì tấm ảnh trên mộ bia ngoài nghĩa trang đâu chứ … có điều tôi thấy nụ cười của cô sao thân thiện quá … và nụ cười nầy đã làm bớt đi phần nào cơn sợ hãi đang tràn ngập trong tôi … và trong tiềm thức tôi chợt nhớ đến người nhà tôi đôi khi cũng có kể những câu chuyện ma, nói ma thường sợ tiếng niệm kinh … nên tôi chợt buột miệng niệm …
” Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát ” …
tôi cũng không rỏ mình niệm như thế là đúng hay sai, vì có bao giờ niệm đâu mà biết … nhưng sau tiếng niệm kinh tôi thấy Hoàng A . tự nhiên mờ dần rồi tan biến trong làn mưa lất phất … có điều khi thân hình đang mờ dần đó, nét mặt Hoàng A . vẫn bình thường với nụ cười mĩm và còn nheo mắt như trêu tôi … Tôi lắc đầu trước sự việc xảy ra và không biết mình rồi sẽ như thế nào … Nhưng có điều giờ đây tôi cãm thấy mình không còn sợ con ma nầy nhiều như lúc đầu nữa … Tôi nhớ rất rõ những lời nó nói với tôi trong cơn mơ ngắn ngủi là nó muốn làm bạn với tôi … những tình cãm dành cho nó của Dì Lan và Thi … những lời nói úp mở của Dì Lan … nên tôi nghĩ nó chẳng có lý do gì để hại tôi … hay là mình sắp bị nạn thật như Dì Lan nói và nó theo để giúp mình … Ý nghĩ nầy làm tôi phấn chấn hẳn lên, sang số xe phóng đi … mà không quên lâu lâu liếc về phía sau xem có đôi chân đong đưa nữa hay không …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!