[ Hồ Ly] Một đoạn nhân duyên
Chương 1.
Thấm thoát lại một trăm nữa trôi qua, cũng là lúc ta quay về thăm chốn cũ. Mỗi người sinh ra đều có 1 cố hương cần lưu giữ, đối với ta, đó chính và vùng đất này, nơi chôn cất người ta yêu quý nhất, đứa em gái vốn không cùng huyết thống
Nơi nàng yên nghỉ đã không thể tìm ra dấu vết, ta liền quay lại đền Rồng, thắp cho nàng nén hương, cũng là thực hiện lời hứa năm xưa“ bất kỳ ai cũng có thể quên, nhưng ta sẽ luôn nhớ đến muội”.
Khi ấy ta phải từ biệt Thiên Hinh để ra đi. Thực hiện bước tiếp theo trên con đường chuyển kiếp của mình. Dù nỗi luyến tiếc in hằn lên buổi chiều mùa xuân ấy, ta vẫn chọn rời xa chốn phàm trần quen thuộc để lúc quay lại đủ bản lĩnh xoay chuyển thời cuộc, để không phải có bất kỳ một Lý Chiêu Hoàng nào nữa.
……………………………….
Ta vốn là một linh hồ. Cũng giống như loài người thỉnh thoảng sẽ sinh ra các thiên tài hay thần đồng, các loài hoang dã cũng xúất hiện linh vật. Từ nhỏ ta đã có nhận thức cao hơn hẳn đồng loại, khi các anh chị em trong đàn còn đang theo mẹ học săn mồi, ta có thể nghe hiểu thậm chí còn có thể bắt chước loài người nói chuyện.
Linh vật vốn không cần tu luyện pháp thuật ghê gớm như trong truyền thuyết, bước đầu chúng tự hấp thu linh khí mà phát triển, bình thường như việc cây cỏ hít thở khí trời vậy. Nhưng để đạt được thành tựu cao hơn cần phải hiểu được chân lý sự sống. Việc này lại cần kỳ duyên, đỉnh núi ta chọn sinh sống có rất nhiều linh vật có thể nói chuyện nhưng lại không thể hóa hình người.
Nhân sâm ngàn năm là món ăn yêu thích, mà ta lại ngại việc đào bới lung tung, vì vậy ta đi theo 2 bà cháu đào sâm sống dưới chân núi. Người bà đi lại vùng núi này nhiều năm, rất quen thuộc với linh vật, thấy ta lẽo đẽo theo sau chỉ cười làm ngơ. Chúng ta nhanh chóng hình thành liên minh. Ta ra hiệu khi đánh hơi được nhân sâm, 2 người này phụ trách đào tìm. Tất nhiên vì vậy mà hiệu quả rất tốt, mỗi lần đào xong, bà sẽ chia cho ta 1 nhánh.
Một lần 2 người đang ngồi nghỉ sau khi đào được mẻ lớn, bà bèn kể cho cậu nhóc về sự tích con muỗi. Ta vửa gặm bữa trưa vừa gióng tai nghe một cách thích thú. Cậu bé nói mình không thích người phụ nữ trong chuyện, cô ta phụ bạc tình cảm của chồng mà chạy theo kẻ buôn vải giàu có.
Bà lão lại lắc đầu không cho là đúng: ‘ con xem, cô gái ngày xưa yêu chồng, dù nghèo khổ cũng đã bên cạnh chăm sóc anh ấy nhiều năm, làm tròn đạo làm vợ. Anh chồng lúc cho 3 giọt máu cũng là vì nghĩa tình này. Con nên nhớ rằng, ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình, miễn là không tạo gánh nặng cho người khác thì đều đáng tôn trọng. Hai vợ chồng không con cái, cô chọn kẻ buôn vải dù vì lý do gì cũng không tạo gánh nặng cho chồng. Sao có thể trách cô ấy được”
Cậu bé nhíu mày “ nhưng lựa chọn đó làm anh chồng rất buồn mà’
Bà lão lại rất nhẹ nhàng đáp lời “ Tình cảm phải xuất phát từ hai phía không thể ép uổng, cô ấy không thể lựa chọn cả 2 người, nên chắc chắn phải có 1 người buồn. Vì sao anh đánh cá buồn thì không tốt, Kẻ buôn vải có thể cũng sẽ đau khổ mà?”
Cậu bé gật đầu như đã hiểu. Ta lại ngẩn ngơ suốt cả ngày hôm ấy. Đúng là lựa chọn của người vợ không thể trách được, nếu nàng lựa chọn cả 2 người mới là đáng giận. Tình cảm vốn khó nói trước, sau nhiều năm phai nhòa cũng là điều dễ hiểu. Vậy hành động đòi lại 3 giọt máu của người chồng lại trở nên thật đáng thất vọng. Một cô gái, bỏ ra nhiều năm tuổi trẻ để cùng hắn trải qua nghèo khó, nàng đã trả hắn 3 giọt máu, vậy ai trả nàng thời con gái son sắt phải lênh đênh theo chồng. Một câu chuyện tưởng chừng như mang tính giáo dục, lại ẩn đằng sau 1 sự kỳ thị nực cười.
Tối đó, ta chìm vào giấc ngủ mà linh hồn lại như thức tỉnh, cả thân thể nhẹ nhàng khoan thai. Ánh trăng bên ngoài chíêu thẳng vào hang, cả ngọn núi chứng kiến cảnh tượng chuyển kiếp đầu tiên, ta hóa thành hình người.
Tất nhiên phép thuật hóa thân cũng có 2 chiều, ta rèn luyện vài ngày thì thành thạo hẳn. Đấy cũng là lúc ta quyết định xuống núi. Lúc đi ngang qua ngôi nhà lá dưới chân núi, Bà cụ ngồi trong sân phe phẩy quạt tre, nhìn ta gật đầu, nụ cười quen thuộc luôn hiển hiện trên khuôn mặt già nua ấy.
….
Đại Việt, năm 1221, thời thế loạn lạc, giặc cướp khắp nơi, lòng người lo lắng không yên, việc tu dưỡng cũng bị ngăn trở không ít. Lại nhớ đến cảnh sống nhàm chán trước đây, ta không quay lại núi mà hóa thành chân thân, nấp mình tại hoàng cung kinh thành Thăng Long.
Đó cũng chính là nơi lần đầu tiên ta gặp nàng, cô gái nhỏ xíu chỉ chừng ba tuổi lấp ló trước thân cây, cố gắng nhét vào bên trong 1 mẫu bánh ngọt. Ta rất hài lòng mà nhận lấy, những thứ này đều là lần đầu được ăn. Rồi mấy ngày tiếp theo, trưa nào nàng cũng trốn ra tìm đến nơi này.
Đây vốn là góc khuất bên trong hoa viên, rất ít khi được chăm sóc nhưng lại mang vẻ đẹp hoang sơ, trầm lắng, ta sống ở đây đã tròn năm, chủ yếu dưới dạng hồ ly. Thiên Ninh lúc này cũng đã lên bốn, không nhớ từ khi nào nàng bắt đầu gọi ta là tỷ tỷ, có lẽ từ buổi tối định mệnh đó.
Cô bé đáng yêu thông minh, nhưng cực kỳ cô đơn, mỗi buổi sáng, nàng bị nhồi nhét vào đầu đầy rẫy phép tắc lễ nghi, tối đến lại chong đèn đọc sách. Ta thật không hiểu được, những việc ấy giúp ích được gì cho một cô công chúa bốn tuổi vẫn nói chuyện chưa rõ chữ .
Đêm trăng tròn hàng tháng là thời điểm ta hóa thân thành người, đắm mình lơ lửng trong ánh trăng tròn là cách tốt nhất để hấp thu linh khí trời đất, nhưng cũng là lúc giác quan hồ ly yếu nhất. Ta bị Thiên Ninh bắt gặp, con bé không hề hoảng sợ mà lại nhào đến ôm chầm lấy, liên tục gọi ta là tỷ tỷ. Ta lại rất yêu quý đứa bé này, vì vậy từ ngày ấy ta hiện thân thường xuyên để chơi với nàng. Nàng thích nghe những câu chuyện cổ tích dân gian với cách lý giải mới lạ của ta, vì đơn giản là nó thú vị hơn đọc sách rất nhiều. Chúng ta cũng cùng nhau học bài, làm thơ mà chính xác hơn là nàng làm còn ta nằm cuộn tròn mà ngủ.
Mọi việc trong cung, đặc biệt là việc công chúa thường xuyên mất tích không thể qua mắt một người, hắn là Điện tiền chỉ huy sứ Trần Thủ Độ. Ta biết hắn đứng sau 1 bụi cây, quan sát chúng ta trò chuyện, vui đùa rồi lặng lẽ rời đi. Một cung nữ hai mươi tuổi vốn không phải là một mối uy hiếp cho gã. Nhưng ta lại thấy xung quanh hắn vầng hào quang màu vàng, vốn chỉ nên xuất hiện trên người vua chúa hay kẻ nắm quyền khuynh thiên hạ, vậy mà vầng sáng ấy mỗi ngày lại sáng hơn. Điều đó lý giải một thực tế rằng, Đại Việt chuẩn bị đổi chủ, và số mệnh của một công chúa sẽ vô cùng khó đoán định. Ta hoảng sợ bấm tay nhẩm tính, e rằng Thiên Hinh sắp gặp nạn kiếp.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!