[ Hồ Ly] Một đoạn nhân duyên - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
269


[ Hồ Ly] Một đoạn nhân duyên


Chương 4


Ta hiểu rằng quá khứ đã qua đi, dù hối hận day dứt cũng không thể quay đầu lại.
Ngẫm nghĩ lại thì sau ngần ấy năm quen biết, cuôc sống của con bé không thiếu thốn thứ gì thậm chí còn xa hoa tráng lệ, duy chỉ có tự do lại là điều quá xa vời. Không thể tư do lựa chon cuộc sống của mình, chứ đừng nói đến quyết định tương lai. Nhưng lần này sẽ khác, khi Thiên Ninh lựa chọn ra đi, thoát khỏi vòng xoáy chính trị đương thời cũng là lúc nàng chứng minh bản thân đã trưởng thành. Vì chỉ khi con người ta đủ bản lĩnh và dứt khoát, họ mới có thể dũng cảm vứt bỏ hoàn cảnh, điều kiện quen thuộc để tranh đấu cho chính mình. Vì vậy, lần này ta tìm gặp Thiên Ninh chỉ để nói lời tạ tội rồi sẽ rời đi.
…..
Lần theo thông tin Trần Thủ Độ cung cấp, ta tìm đến nhà nàng. Thật khác xa suy nghĩ của ta, nơi nàng ẩn cư là một làng chài ven biển. Căn nhà ba gian nho nhỏ,tường đất lợp lá dừa đơn sơ mà ấm áp, trước sân là hàng rào cao không quá thân người, đứng trong sân có thể dễ dàng nhìn ra bãi biển bên hông nhà, cửa nhà lại xoay ra con đường mòn nhỏ dẫn vào làng. cả không gian ấy nằm ẩn mình dưới bóng dừa xanh mát. Khi ta vừa bước vào sân đã gặp Thiên Ninh đang vá lưới trước hiên nhà. Nàng trông khỏe khoắn vời làn da rám nắng và mái tóc bới cao. Đôi mắt to tròn mở to nhìn ta kinh ngạc, ngay phút tiếp theo nàng vứt hết mọi thứ chạy đến ôm chầm lấy ta.
Có đôi lúc tình bạn là không cần nói quá nhiều những lời hoa mỹ, như lúc này đây khi chúng ta ôm nhau vừa cười vừa khóc, quá khứ, sai lầm đều bị bỏ lại sau lưng. Dường như giữa ta và Thiên Ninh là một mối nhân duyên kỳ lạ.
Tính toán ban đầu đều không thực hiện được, phần vì luyến tiếc người bạn xưa, phần vì khung cảnh quá nên thơ. Ta quyết định dừng chân tại đây một thời gian.
Thiên Ninh quả là rất biết tận dụng thời gian. Nàng bận bịu như con gái làng chài chính hiệu. Sáng thì xuống cảng mua cá, khi lại nhận đan, lưới thêu thùa cho người trong làng. Vốn từ nhỏ con bé đã được học nữ công nên tay nghề điêu luyện tinh xảo vô cùng. Vì vậy xung quanh ai sắp cưới hỏi đều nhờ đến tay nghề của nàng. Vốn không thiếu thốn vật chất, Thiên Ninh chỉ nhận làm giúp đổi lấy vài món sản vật địa phương, có khi người ta sẽ giúp nàng sửa sang nhà cửa một chút. Ta lại tò mò tự hỏi, không biết nếu cô dâu phát hiện áo cưới của mình do chính tay hoàng đế cuối cùng nhà Lý thêu thì sẽ biểu hiện ra sao chứ.
Thế nhưng đó không phải câu hỏi duy nhất của ta dạo gần đây, bởi có 1 sự việc khiến ta rất thích thú. Ta phát hiện Thiên Ninh có hai hộ vệ bí mật. Ấy, chuyện đó tất nhiên không lạ. Dù gì, cũng là hoàng đế cuối cùng kiêm phế hâu nổi tiếng. Vốn đã không nên đi lung tung rồi. Vậy mà lại lưu lạc đến tận đây. Thái Sư bố trí hai hộ vệ cũng xem như không nhiều. Việc gây ngạc nhiên là, một tên hộ vệ rất không bình thường.
Nói như vậy bởi vì lúc này đây khi ta đang ngồi vắt vẻo trên cây nhìn về hướng Thiên Ninh ra chợ đã thấy hắn đứng lấp ló không yên phía xa xa. Và chắc chắn rằng chỉ đến cua quẹo thứ hai, tên nhóc sẽ làm như vô tình xuất hiên rồi theo sau Thiên Ninh đến tận chợ. Mỗi lần như vậy, nàng sẽ rất lịch sự trao cho hắn một nụ cười thay lời chào hỏi, đổi lại được một khuôn mặt đỏ bừng rất đáng nghi ngờ. Chuyện này ta đã phát hiện từ ngày thứ hai đến nơi này. Dò hỏi mãi Thiên Ninh mới úp mở kể lại rằng đó là hộ vệ theo bảo vệ mình, cũng không xem là chuyện gì lớn. Thế nhưng ta nhớ rõ nét mặt rạng rỡ của hắn mỗi lần gặp nàng, rồi vẻ lo lắng cuống quýt khi thấy con bé khệ nệ đồ đạc linh tinh mà không dám tiến lên giúp đỡ.
Cứ ngỡ rằng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, chủ nhân và hộ vệ là một tình cảm rất khó mà tròn vẹn ở thời này, nhất là khi vị chủ nhân ấy có một thân phận quá phức tạp. Thế nhưng sự kiện ngày ấy đã thay đổi tất cả.
Như thường lệ, sáng ấy Thiên Ninh rời nhà khi mặt trời vừa mọc, tấm lưới mới vá cần được trao lại cho chủ nhân đúng giờ như đã hứa. Chờ nàng trên con đường quen thuộc đã là một người khác, một hộ vệ trẻ tuổi và cần mẫn, hắn cuối đầu hành lễ rồi lặng lẽ đi phía sau, một hình ảnh quen thuộc nhưng ý vị bên trong đã khác đi rất nhiều. làm người ta chợt hiểu ra dường như giữa hai người trước đây có một sự hài hòa khó nhận ra.
Tối ấy ta thấy Thiên Ninh ngồi một mình lặng lẽ trên bãi biển, khi biết ta đã ngồi xuống bên cạnh, nàng rất tự nhiên mà rằng:
Chàng hộ vệ ấy tên thật là Lê Phụ Trần, người duy nhất sẽ nhìn nàng mà ngượng đỏ cả mặt, sẽ cười rất ngốc khi nàng mời hắn bát chè. Con bé nói rằng rất nhiều kẻ đã từng theo sau bảo vệ nàng, nhưng chưa ai làm nàng thấy ấm áp và an toàn như thế. Nàng vẫn nhớ rõ vào những đêm trăng sáng như thế này, khi bản thân ngồi ngắm biển đêm sẽ có một người lặng lẽ choàng áo khoác cho nàng, rồi sáng hôm sau lại ngượng nghịu cúi đầu nhận lại. Những ngày bên nhau đó, dù không một lời bày tỏ nhưng tình cảm giữa hai người đã sâu sắc là thế. Ta nhớ Thiên Ninh có nói một câu thế này “ tình cảm quả thật là điều kỳ diệu, có lúc mạnh mẽ như giông bão gào thét ngoài khơi, sau khi đi qua trời đất lại yên bình. Đôi khi chỉ dịu êm như sóng biển vỗ về vách đá, nhưng một thời gian sau dấu ấn sẽ in lại đó mãi mãi.”
Ta đã hỏi nàng có từng hối hận hay không. Nếu có, chỉ cần nàng gật đầu, ta sẽ giúp nàng sắp xếp mọi việc. Nhưng con bé giữ tay ta mà lắc đầu. Thân phận nàng quá đặc biệt, mà tương lai Phụ Trần còn rât dài. Chọn lựa nàng đồng nghĩa với đánh một ván bài chính trị, việc đó làm nàng sợ hãi, nàng nguyện sống một mình cả đời để đổi lại tự do và yên ổn. Dù lời giải thích rất hợp lý ta lại hiểu rằng cô gái trẻ đang cố đè nén nỗi đau, vượt trên tất cả lý do đó, người nàng yêu đã lựa chọn rời bỏ nàng
Phụ Trần công tử đã quay về kinh để kết hôn theo sắp xếp của gia đình. Một nàng dâu môn đăng hộ đối, cũng thuộc dòng dõi thư hương. Cha nàng còn là quan tam phẩm trong triều. Cuộc hôn nhân thành công sẽ giúp Phụ Trần rất nhiều trên quan lộ. Ta đã từng tìm đến kinh thành, nhưng sau khi biết tin này lại chùng bước mà quay về. Thiên Ninh có lẽ đã đoán biết tất cả nên mới dễ dàng buông bỏ như vậy. Lần này ta chỉ nên đứng nhìn mà thôi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN