Hủ Nữ Mãnh Như Hổ
Chương 25
Một nam nhân vô duyên vô cơ, tích cực chủ động cho nữ nhân mượn tiền, cái này có ý nghĩa gì?
A. Nam nhân muốn dùng tiền bày tỏ thành ý, làm cảm động nữ nhân này, tại thời điểm nữ nhân bất lực nhất, lặng lẽ giúp đỡ, sau đó thừa cơ mà vào. (Tham khảo “Căn Nhà Nhỏ Bé”, Lý Tống Minh cùng Hải Tảo).
B. Nam Nhân muốn dùng tiền cưỡng ép nữ tử, bắt nàng dùng thân thể trả nợ. (Tham khảo “Bạch Mao Nữ” Lý Hỉ Nhi cùng Hoàng Thế Nhân).
C. Nam nhân vì lợi đầu tư, sau đó ép nữ nhân bán mình kiếm tiền. (Tham khảo “Tự thuật của một kỹ nữ” Lý lão bản cùng Đầu Bài).
D. Nam nhân này đầu óc có bệnh. (Tham khảo “Bệnh nhân viện tâm thần sử”).
Trên đường cùng Nhậm đại phó tổng đi bái phỏng Trương cục trưởng, ta ngồi trên BMW của hắn, nhìn sang mỹ nam đang lái xe bên cạnh, trầm tư.
A B C D bốn đáp án có vẻ như cũng không thật phù hợp với tình hình thực tế, ta thực sự đoán không ra rốt cuộc trong lòng Nhậm đại phó tổng suy nghĩ như thế nào. Vì sao một giây trước còn muốn ta trả tiền, một giây sau lại chủ động trả giúp? Vì thế, sau một hồi im lặng để nội tâm tranh đấu, ta cuối cùng mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc.
“Cái này… Nhậm phó tổng, tôi cam đoan trong vòng nửa năm sẽ trả lại một vạn đồng mượn của anh.”
Nghe xong lời này, Nhậm Hàn vốn đang lái xe thở dài nói: “Không cần gấp, cô cứ từ từ trả.”
Ta dường như có chút hiểu được ý tứ của Nhậm Hàn.
Sẽ không phải là, vị soái ca mỗi tháng lương bốn vạn này vốn cho rằng một vạn đối với viên chức quèn như chúng ta cũng chỉ là tiểu case, cho nên mới bắt ta thanh toán.
Kết quả khi hắn tỉnh ngộ, ta một tháng tiền lương, cộng với nhuận bút cùng tiền thưởng cũng chỉ có hai ngàn Nhân Dân Tệ, rốt cuộc lương tâm trỗi dậy, vừa nãy thay ta trả tiền, bây giờ lại từ tốn an ủi. Một vạn đối với hắn mà nói chỉ là một chiếc áo sơ mi cao cấp cộng với chút cơm canh đạm bạc, cho nên không gấp gáp, tiểu bằng hữu ngươi có thể từ từ mà trả.
“Thật sao?” Ta mắt sáng như sao, hận không thể lập tức dà đuôi ra vẫy vẫy. Kỳ thật Nhậm Hàn cũng không phải một kẻ tàn nhẫn máu lạnh, cũng không phải là tên bại gia tử chỉ biết dan díu với mỹ nữ, hắn là một tên “Hảo Ngân” có tiền a.
Trước khi ta kịp thao thao bất tuyệt tán dương ân nhân, Nhậm Hàn nói tiếp: “Đương nhiên là thật, tôi đã thông báo cho phòng tài vụ, về sau mỗi tháng tiền lương của cô trực tiếp chuyển một ngàn năm trăm vào tài khoản của tôi cho đến hết mười tháng.”
“…” Cho nên nói, ta còn xem nhẹ năng lực của Nhậm phó tổng.
Đây là lão bản, là thủ trưởng, là người mà ngươi mãi mãi đấu không lại, hơn nữa mỗi giây mỗi phút đều áp bức ngươi, ngươi còn muốn vẫy vẫy cái đuôi trước hắn.
“Hình như có sai sót đi? Một ngàn năm trăm một tháng, mười tháng không phải là một vạn rưỡi?”
Kỳ thực, thực ra ta muốn nói là, Nhậm Hàn ngươi hồi tiểu học học toán nhất định không đạt tiêu chuẩn, dựa vào cái gì mà ngươi định ăn không của ta năm trăm ngàn Nhân Dân Tệ? Đó là của ta, là những đồng bạc tưới đẫm máu tươi của ta, ngươi dám lấy sao? Ngươi có khả năng lấy sao?!
Ai có thể ngờ, Nhậm Hàn nghe xong lại chỉ thản nhiên nhếch môi, nhìn ta không chớp mắt, tuyên bố, “Năm ngàn kia là lợi tức, hay là… Bạch Ngưng cô thấy ít quá?”
“Nhậm tổng, anh có biết một tháng lương của tôi tổng cộng là bao nhiêu tiền không?”
“Biết, khoảng hai ngàn. Còn lại năm trăm còn không đủ? Ta nhớ công ty có bao cơm trưa, chẳng lẽ cô ăn nhiều như heo được à?”
“Nhậm tổng, năm ngàn kia anh cứ cầm đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!