Đừng buông tay anh có được không?
Chương 32.Khó chịu.
Cô bình tĩnh bước lại chỗ chủ tịch đang ngồi rồi cầm chiếc ipad nói một dây không nghỉ không ngắt:
-Vào lúc 9h chủ tịch kí hợp đồng dự án khu công nghiệp Á-Âu với tập đoàn Leonard hộp đồng thì em đã chuẩn bị sẵn chỉ cần mời chủ tịch đi hiện tại còn 10p.Mời.+Cô nói rồi đứng chờ phản ứng của chủ tịch kính mến này.Thanh Phong nãy giờ vẫn nhìn cô khẽ như cô là người ngoài hành tinh vừa đáp cánh tại bàn làm việc của người.Anh chàng đứng dậy rồi chuẩn lại phục trang cho nghiêm túc vừa bước vài bước thì cô lên tiếng:-Chủ tịch đợi đã.+Nói rồi cô đi lại chỗ của anh đang đứng bỏ chiếc ipad xuống bàn rồi nhón chân lên để chỉnh lại cà vạt cho chủ tịch.Cái hành động này vô tình làm ai đó mất đi 1 nhịp tim nhưng nhanh chóng thoát ra khỏi cái cảm giác đó nó khiến cơ thể trở nên khó chịu.
Đẩy cửa ra ngoài anh bỗng nhiên anh đứng lại đột ngột khiến cô đâm đầu vào lưng anhh vô căn cơ nhưng nó cũng khiến cô phải đưa tay lên xoa xoa cái vết thương này.
-Tôi định hỏi cô có cần tôi mở cửa giúp không?
Cô không trả lời chỉ biết xí xoa vết thương trên đầu nhưng chợt trong đầu cô hiện ra cái câu hỏi anh hỏi cô nên cô mơ màng lắc đầu dù rõ rằng mình không nhớ là anh ta đang hỏi mình cái gì.Nhìn thấy cô ngu ngơ trả lời như thế anh lại cười nhẹ nhưng chỉ có vài giây thì nó lại biến mất khiến cô chưa kịp nhìn thì đã mất rồi.Anh bước ra ngoài cô thì nhanh trí phóng ra ngoài mắc công cửa nó đóng thì cô lại khổ.
Tại leonard…Cô cùng anh bước vào trong thì cả cái đại sảng như chết lặng đối với mấy chị gái chết vì anh quá đẹp còn mấy anh thì nhìn anh vì chưa từng nhìn thấy anh ngoài đời không ngờ anh đẹp ngiêng nước nghiêng thành như vậy(ahihi).Cô hiểu số phận mình mà nhìn chung cô cũng đẹp mà chỉ tội là không có bo đì thôi chớ gì đâu.
Vào bàn họp quả không sai là cả giám đốc bộ phận,Thiên Em,Đông Oanh đều đã ngồi đợi cô và Thanh Phong vào.Vừa vào thì cô đã nhận được một cái liếc mắt của Thiên Em chắc là bức rức dụ hồi sáng đây mà.Đông Oanh nhìn thấy cô thì thoáng giật mình như rồi trở lại như ban đầu.Cuộc họp bắt đầu cả hai bên thỏa thuận xong rồi kí hợp đồng hoàn tất.Cô trở về phòng làm việc của mình.
Vừa lúc cô ngồi vào ghế thì cô có điện thoại là Đông Oanh chắc cũng là việc của công ty cho mà xem.Cô mệt mỏi.
-Có chuyện gì chị?
-Đừng có giả nai nữa cô nàng cô chơi nhiều rồi nên trở về vị trí của mình rồi đó.
-Từ đã chị ơi,em vẫn chưa có kinh nghiệm gì hết mà.
-Từ từ là bao lâu tập đoàn không thể không có chủ tịch được rồi lỡ nội bộ lục đục thì sao.
-Thì chị giải quyết ,em biết chị giỏi mà.Thôi em cúp máy đây.
Sau buổi làm cô bắt taxi về vì Thiên Em có việc.Vừa mở cửa chạy vào nhà thì chiếc điện thoại cô rung thêm một lần nữa cứ tưởng là Thiên Em điện cô liền bắt máy chửi một dây dám để cô đứng chờ rồi chưa kể gọi điện thoại chỉ nói đúng một câu “Tao có việc” rồi cúp máy,chỉ có đi theo gái chớ làm gì.
-Mày đang làm gì thằng chó,thử coi mày về nhà có chết mẹ với tao không hả.+Cô quát to qua điện thoại khiến người đầu dây bên kia phải cách xa cái điện thoại.
-Ai chọc em mà chửi ghê vậy.+Chàng trai bên kia cười kà qua điện thoại.Nhận ra giọng nói này không phải của thiên em cô nhìn điện thoại xem ai thì ra là Tiểu An An.
-Có chút chuyện không vui thôi,có gì không anh.+Cô bỏ chiếc ipad xuống ghề rồi xuống nhà bếp lấy nước.
-À anh đang rảnh định rủ em ra café xíu mà.
-Ông trùm buôn lậu cũng có thời gian rảnh na.+Cô nói giỡn rồi cười.
-Ra đi,Royal.
—–
Cô lên phòng tắm rửa rồi đi ra quán đã hẹn lúc trời chập tối.Lái chiếc lamonibor trên đường tiếng động cơ của xe khiến cô thích thú làm cô càng đi nhanh hơn đối với con đường hiện tại như hồn vía lên mây không biết là mình đã chết hay là chưa?Tốc độ quá kinh khủng làm ai có mặt trên đoạn đường đó không bao giờ quên.
Đừng xe tại quán cô bước xuống với bộ đồ đùi croptop,đôi giày trắng nhìn như đồ ở nhà vậy,giống mấy bộ đồ ngoài chợ vậy nhưng có điều cần nói rõ rằng những bộ đồ của cô đều trên 2tr.Nó không quá xa xỉ như những nhà giàu có kia lúc nào cũng mặc đồ lộng lẫy làm ai nhìn dô là biết nhà giàu còn cô thì nhìn mãi vẫn thấy nghèo.Đeo tai phone một bên cô bước vào trong,Nên này không thuộc cho người thường đâu,tất cả các nước uống ở đây đều nhập từ nước ngoài ,giá cả đối với gia đình khá giả thì chỉ có trên mây .Ngay cả trà đá mà cũng vài chục đô như thường.Cô vừa vào thì đã có một số người nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ nhưng điều này làm cho cô thích.Cách kím ra An An cũng đễ chỗ nào mà có cả bọn vệ sĩ áo đen là chỗ đó có anh đang ngồi.Tiến về phía đám người nghiêm túc như học sinh đó vừa đưa chân bước lên bậc thang của khu bàn cô liền bị ngăn cản lại chắc cũng vì nhìn thấy cô ăn mặc nữa chớ gì.
-Xin lỗi cô không được vào.
-Thật sao,vậy vô nói An An tôi về nhé.
-To gan dám nói tên của đại ca,cô muốn chết à.+Một thằng trong đó quát cô định kèm theo cho cô cái bạt tai trời giáng nhưng mọi chuyện không như là mơ.Cánh tay đó được cản lại bởi..An An kính mến.Thằng vệ sĩ đó vừa nhìn thấy đại ca của mình thì mặt mày xanh xao chắc có chuyện không lành rồi.
-Di Di vào đi.+Anh nói rồi đi vào trong,cô bước vào trong đi qua đám người đó liếc họ một cái lạnh lẽo.
Cô ngoài xuống đã thấy phục vụ đem ra ly cà phê nhìn sữa không đường cho cô.
-Có chuyện gì thì anh cứ nói đi.+Cô cầm điện thoại định đổi bài hát khác.
-Em không biết chuyện gì sao,bang ngầm của Thiên Em cũng là của em đang có chuyện lộn xộn mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!