Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Chương 27: Đấu hoặc chết!
Nhắm mắt đã thấy năm mới sắp đến, trong triều đình cũng không có việc gì quan trọng. Đường Trọng Nguyên đang yên lành thì bị mấy lão bạn trong triều lôi kéo đi một số thanh lâu ở kinh thành ngắm nguyệt khoái lạc. Cuộc sống thối nát ăn mòn tâm trí Đường Trọng Nguyên, hắn ở trong đó lâu, dần dần cũng quên mất Liễu di nương ở nhà.
Về phía Đường Trọng Nguyên tại Thúy Liễu lâu. Ở nơi này hoa khôi thanh lâu hầu hạ hắn một đêm sáu lần. Đương nhiên với tuổi tác của hắn, nhất định là dùng thuốc phụ trợ.
Gian phòng của tú bà Thúy Liễu lâu, tú bà cung kính với một nam nhân trẻ tuổi “Ngài yên tâm. Đường đại nhân ở nơi này hưởng đãi ngộ tốt nhất. Dược chúng ta cho hắn dùng cũng là tốt nhất. Cam đoan đời này hắn có uống bao nhiêu thuốc, cho dù có là thần y thì cũng không có khả năng tiếp tục có con nối dòng.”
Nam nhân đó vừa nghe xong, nhếch môi cười hài lòng, lấy trong bọc ra mấy tấm ngân phiếu “Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng. Ý tứ chủ nhân ta là… muốn biến hắn thành một lão già hoang dâm.”
Tú bà biết “Chủ nhân” trong miệng người trẻ tuổi kia lai lịch không nhỏ, không phải người bà có thể đắc tội được nên cuống quít gật đầu.
Lại nói đến mùng sáu Tết là ngày mừng thọ lão phu nhân. Đường lão gia lúc còn trẻ từng chắn tên cho Hoàng đế nên được người lưu nhớ ân tình, nâng lên làm quan chính Nhị phẩm. Còn Đường lão phu nhân cũng làm chính Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân. Hơn nữa Đường gia cùng Uy viễn đại tướng quân là xui gia thân thích. Thế nên các phu nhân danh dự trong kinh thành đều mang hậu bối đến tham gia.
Trì Hằng Liễu ở Đường gia như vậy hắn liền đảm nhiệm hỗ trợ nghênh đón khách mời nam. Đường Tứ Tứ là đích nữ Đường gia, không bị ai cố ý chèn ép nên nàng phụ trách tiếp đãi khách nữ, tất cả đều ổn thỏa.
Đường lão phu nhân nhìn hai người trẻ tuổi hành sự xuôn sẻ vào đáy mắt, bà rất hài lòng. Trong lòng lại cố ý nghĩ đến lúc cháu gái mình đến tuổi cập kê, đem nàng cùng Trì Hằng Liễu kết làm một đôi, như vậy hai nhà thân càng thêm thân.
Đại khái biết được Đường lão phu nhân yêu thích Đường Tứ Tứ nên nữ quyến trong sân cũng vây lấy nàng nói tốt, nịnh nọt lão phu nhân. Đường Vân Nhiễm đứng ở góc hiên, trong lòng cười lạnh. Cứ chờ xem, thọ yến hôm nay sẽ là ván cờ của nàng. Nàng muốn mọi người trong kinh thành biết được nàng mới là “Tài nữ” còn Đường Tứ Tứ thì đã có Ngũ hoàng tử chờ không được muốn lấy nàng về vương phủ.
Sự chênh lệch giữa nàng ta và Đường Tứ Tứ ngày càng lớn, nàng ta muốn sau này nhắc tới thiên kim Đường gia, họ chỉ nghĩ đến nàng chứ không phải Đường Tứ Tứ.
“Thái tử điện hạ giá lâm! Ngũ hoàng tử giá lâm!” Quản gia vội vàng đến bẩm báo tin tức này.
Hai người này sao tự nhiên lại đến đây? Đường lão phu nổi lên một trận nghi hoặc, lập tức vội vàng mang người đến đón tiếp.
Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch hôm nay mặc một thân cẩm bào màu xanh, cả người toát lên phong thái khiêm tốn. Ngũ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng một thân áo bào trắng, nhanh nhẹn như trích tiên.
Sau một phen chào hỏi, mọi người đều đi vào trong sảnh chính. Giữa không trung ánh mắt Đường Vân Nhiễm cùng Mộ Dung Nhược Hồng giao nhau sau đó nhanh chóng dời đi. Trong lòng hai người đều rõ ràng, trải qua lần trao đổi trước, hai người họ coi như là đồng minh.
Đường Tứ Tứ xinh đẹp đứng lặng yên một chỗ, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy hành động của Đường Vân Nhiễm, miệng nhỏ tràn ra một nụ cười sát khí không nhìn thấy. Nàng biết, Mộ Dung Nhược Hồng là do Đường Vân Nhiễm mời đến. Còn Thái tử điện hạ không biết nên nói là hiện tại có phải bị Đường Vân Nhiễm thu phục rồi không.
Đến thời khắc mấu chốt là tặng lễ vật. Trì Hằng Liễu thay mặt phụ thân hắn dâng một pho tượng phật bằng ngọc, sau đó đến Đường Vân Nhiễm. Trên mặt nàng ta khéo léo tươi cười, thoải mái hành lễ với Đường lão phu nhân nói “Cháu gái gần đây đã viết một bảng chữ mẫu, bản thân lại viết thêm một bộ tự, mong rằng tổ mẫu không ghét bỏ.”
Đường Tứ Tứ âm thầm nắm góc áo chính mình, nàng biết Đường Vân Nhiễm là bắt đầu biểu diễn. Kiếp trước nàng ta cũng làm thế!
Đường lão phu nhân cười nhẹ. Đường Vân Nhiễm liền lệnh nha hoàn Tiểu Đào Nhi của mình mở lễ vật ra, Tiểu Đào Nhi chậm rãi mở bảng chữ mẫu, ở giữa bái thiếp viết một chữ “Thọ” thật to.
“Bướm kìa!” Đột nhiên giữa sân không biết là ai kinh hô một tiếng, mọi người liền nhìn qua, có đến mấy con bướm vung cánh bay đến như nhảy múa xung quanh Đường Vân Nhiễm.
Dần dần bướm ngày càng nhiều, cuối cùng tất cả đều chỉ xoay quanh mình Đường Vân Nhiễm. Dung nhan tuyệt mỹ, lại điểm thêm có bướm bay quanh, Đường Vân Nhiễm đẹp tựa tiên nữ hạ phàm, mê đảo hết nam khách giữa sân ngoại trừ Trì Hằng Liễu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!