Baba thực đáng ghét
Tập lái xe
“Anh đưa tôi về sao?” Uyển Như tròn mắt.
“Cô biết lái xe không?” Giọng trầm trầm nam tính vang nên.
“Không biết.” Uyển Như thành thật lắc đầu.
“Nên đi, tôi dạy, nếu sau này cô đi với tôi, tôi mệt thì cũng có cô lái xe.” Tư Hàn ra hiệu cho tài xế, anh ta hiểu ý liền nhanh chóng đi xuống.
“Trương tiểu thư mời cô.”
Uyển như nghe vậy mắt sáng nên, thầm cười trộm trong lòng. Ngồi vào ghế lái, Tư Hàn cũng nên ghế phụ, đưa tay thắt dây an toàn cho cô.
“Đoạn đường này cũng không có nhiều xe, thả lỏng tay, không cần phải căng thẳng. Bắt đầu di chuyển vô lăng đi.” Tư Hàn chỉ dạy.
Uyển Như nghe lời, bắt đầu quay vô lăng một cách từ từ, xe cũng bắt đầu di chuyển.
“Lái ô tô cũng không khó lắm.” Sau khi đã hơi quen Uyển Như tặc lưỡi.
“Nếu đã quen hơi tăng tốc nên một chút, chứ đến người đi bộ còn đi nhanh hơn chúng ta thì biết dễ đến mức nào rồi.” Tư Hàn nhìn một vài người lướt qua xe mình không khỏi thở dài.
“Anh phải từ từ chứ. Ngươi ta gọi đây là an toàn. Hiểu không?” Uyển Như phản bác.
“Ừ, ừ, an toàn thật.” Tư Hàn gật gù.
Uyển như ấn ga, xe bắt đầu chạy nhanh hơn.
“Ấn nút rẽ phải đi.” Tư Hàn kiên nhẫn.
“Nút rẽ phải là nút nào?” Uyển Như hỏi là vậy nhưng tay đã ấn loạn mấy nút rồi.
“Hai con thằn lằn con, đây là bản tin thời sự 19h, đùa nhau cắn nhau đứt con chim non, là lá la lá là, chát xình, bùm bùm…”
“Cô ấn cái quái gì vậy hả?” Tư Hàn cau mày.
“Tại anh không chỉ rõ còn gì.” Uyển Như phụng phịu.
“Tôi còn chưa có kịp chỉ có được không.” Anh mất kiên nhẫn.
“Hừ!” Uyển Như không thèm để ý đến Tư Hàn, tiếp tục lái xe.
“Ê, xi nhan vượt nên đi, cô sắp đâm người ta rồi.” Tư Hàn trợn mắt.
“Tôi đã nói tôi không biết lái xe mà.” Uyển Như cắn cắn môi. Cô cứ vậy tông đít xe đằng trước, xô đầu xe đằng sau.
“Mẹ nó, chúng mày mù à, không biết lái thì đừng ra đường hại người khác chứ.” Tiếng chửi bới vang nên phía sau.
“Nhanh dừng xe, cô muốn chết hay sao?” Tổng tài lạnh lùng giờ đây đang không giữ được bình tĩnh.
Thấy Uyển Như không động tĩnh, Tư Hàn nhoài người sang kéo vô lăng của cô. Uyển Như vẫn không chịu buông tay, cái xe lắc lư rồi tông vô cột mốc. May là tốc độ chậm, người thật may cũng không việc gì, chỉ đáng tiếc cái xe thế là xong.
“Í o, í ooo… Yêu cầu chiếc xe BWM biển số 29A-00012 giữ nguyên hiện trường không được di chuyển.
“Lớn chuyện rồi đây.” Tư Hàn lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Tư Hàn Cùng Uyển Như xuống xe, cảnh sát yêu cầu xuất trình giấy tờ.
“Thì ra là Diệp tổng.” Anh cảnh sát cười khan, sao lại gặp đúng tên này chứ, hôm nay ra đường mình bước chân phải mà.
“Luật sư của tôi sẽ đến ngay lập tức, có gì thì cứ kêu cậu ta.” Tư Hàn vừa dứt lời thì một chiếc Camry phóng tới. Luật sư rất nhanh đi đến nói chuyện với mấy cảnh sát. Tư Hàn kéo Uyển Như vào chiếc xe của luật sư vừa đến.
“Hừ, người não phẳng như cô tốt nhất không nên lái ô tô.” Tư Hàn hậm hực.
“Anh nghĩ bà đây muốn á, rõ ràng anh bắt tôi tập, tôi như này có mà tại anh dạy không hẳn hoi ấy.” Uyển Như trừng mắt nhìn Tư Hàn.
“Vậy để tôi sẽ dạy lại nghiêm túc cho cô.” Dứt lời, Tư Hàn cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô mà cắn.
“Ưm…” Uyển Như đánh bôm bốp vào lưng Tư Hàn nhưng không xi nhê, hắn vẫn dính lấy cô.
Thấy cô làm loạn, Tư Hàn luồn tay vào trong áo, tìm nơi đẫy đà kia mà xoa bóp. Uyển Như trợn mắt, cắn vào lưỡi anh. Mùi máu ngập tràn trong khoang miệng, Tư Hàn mới không vui thả con mồi ra. Không hiểu sao mỗi lần chạm vào cô lại khiến anh muốn nữa, không thể kiềm chế. Thấy anh đã thả lỏng, Uyển Như nhân cơ hội đá vào cậu nhỏ của anh.
“Cô điên à?” Tư Hàn toát mồ hôi.
“Ai nói anh dám phi lễ tôi, hừ! Lần sau tôi sẽ cho anh nghỉ sinh luôn đấy.” Uyển Như nói xong cứ vậy xuống xe, để lại ai đó mặt cực thốn trên xe…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!