Đợi Chờ Ký Ức - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Đợi Chờ Ký Ức


Chương 39


Ghen là một cảm xúc lạLại một buổi tối tự do, mọi người tụ tập cùng nhau chơi.

– Này, cho anh biết dòng họ cà của tụi em bắt nguồn từ đâu – Công nhìn nhóm ngũ long công chúa đang mặc áo đồng phục cà của họ thỉ thắc mắc.

– Hihi…dòng họ cà tụi em bắt nguồn từ đất nước Cu…ba….- Minh Trang cười phá ra đáp cố tình kéo dài hai chữ sau.

– Cu ba…nước Cuba bộ trồng nhiều thứ cà lắm à – Công nhăn trán ngạc nhiên, trước giờ chỉ nghe Cu ba trồng nhiều hoa hồng chứ chưa nghe Cuba trồng nhiều loại cà bao giờ.

Cả nhóm nghe Công nói thì phá ra cười chảy nước mắt, đập chân ôm bụng ngã xuống đất cười bò. Giang nghe xong thì biết bèn lắc đầu nói:

– Thông cảm, anh Công của mấy đứa không có khả năng sinh lí của đàn ông nên không hiểu được xuất xứ của Cuba đâu.

Mọi người nghe xong càng cười không ngừng nghỉ.

Công nghe Giang và mọi người trêu thì trầm mặc suy nghĩ: Cuba…Cu…ba…Một tia sáng lóe qua đầu Công bỗng chốc mặt đỏ rần rần bèn thẹn quá quát lên:

– Mấy cái đứa này, dám trêu anh tụi bây.

Thấy Công nổi giận, Minh Trang bèn nịnh nọt:

– Giỡn chút thôi mà…anh đừng giận, giận quá sẽ bị nỗi mụn mà mất đi vẻ đẹp trai ngời ngời của anh thôi.
Vầy đi ha, để chuộc tội, tụi em sẽ kết nạp anh vào nhóm Cà tụi em, đi đâu cũng không bỏ rơi anh, anh thấy sao.

– Được – Công gật gù vuốt cằm ra chiều đắc ý, đi chung với 5 cô gái dễ thương cũng là một sự hãnh diện khó ai có.

– Ok . Vậy phải tìm cho anh một biệt danh cà mới được – Phương Hồng gật đầu.

– Vậy cho anh làm cà rốt đi – Công bèn đề nghị.

– Không được, cà rốt đã có người làm rồi – Minh Trang bèn phản đối.

– Cà dĩa thì sao – Công suy ngẫm một lát rồi bèn đề nghị.

– Cũng không được, cà dĩa đã có người làm rồi – Lê Phương lên tiếng phản đối.

– Đối với người đàn ông duy nhất trong nhóm cà như anh thì phải đặt một cái tên thật độc, có một không hai trên đời này – Hải Quỳnh mím cười nói, Công không để ý thấy nước mắt Hải Quỳnh đã kéo màn nước vì phải nhịn cười.

– Hải Quỳnh nói đúng, tên của anh phải độc đáo mới được – Công gật gù tán thưởng.

– Em biết rồi, đặt tên là cà ông giặc đi – Ngọc Yến vỗ tay đề nghị.

– Cà ông giặc…có cái tên cà này sao – Công nhíu mày nhìn Giang hỏi.

– Đừng hỏi tui, tụi không rành chuyện chợ búa đâu – Giang phẩy tay đáp.

– Có…tất nhiên là có cà này – Minh Trang bèn lên tiếng xác nhận.

– Quyết định lấy tên này đi, vừa lạ vừa độc, có một không hai trên đời này – Lê Phương bèn hùa thêm một câu.

– Được, vậy thì quyết định lấy tên này đi – Công gật đầu đồng ý.

– Cha mẹ ơi, tao bị nội thương vì nín cười rồi tụi bây ơi – Phương Hồng nước mắt chảy ròng ròng la lên.
Ngay lặp tức cả bọn cùng lúc không nhịn được bèn tiếp tục ôm bụng cười nghiêng ngả. Công biết mình lại tiếp tục bị mắc lừa lần nữa thì tái mặt nhảm lại cái tên “cà ông giặc” kia. Sau đó thì….( bà con cô bác đừng ai cố tìm hiểu cái chữ này làm gì- cái này viết để tụi bạn mình hiểu là được rồi )

Giang vỗ lưng Công một cái thật mạnh cười trêu:

– Cho ông chừa cái tật ham hố đi.

– Anh không thèm chơi với mấy đứa nữa – Công vùng vằng đứng dậy định bỏ đi, cả nhóm bèn níu giữ lại.

– Tụi em sai rồi, không ghẹo anh nữa đâu – Phương Hồng nắm tay Công kéo lại.

– Tại vì chán quá, nên mới ghẹo anh cho vui thôi, đừng giận nữa, tìm cái gì chơi đi – Minh Trang bèn nói.
Công nghe vậy cũng bớt giận bèn ngồi xuống cúi thấp đầu bảo:

– Thật ra anh có đem theo một bộ bài, tụi mình chơi đánh bài đi.

– Được đó – Lê Phương mắt sáng rỡ vội gật đầu đồng ý.

– Chơi ăn gì ? Quẹt lọ ghẹ ha – Minh trang hỏi ngay tắp lự.

– Hay chơi quỳ gối – Phương Hồng bèn đề nghị.

– Tần Phong thì tụi anh lo được. Cái chính là có thầy Vũ ở đây thì khó chơi lắm, cắm cờ bạc mà – Giang cũng chụm đầu vào bảo.

– Vầy đi, người nào đó hy sinh dụ thầy đi nơi khác đi – Công liếm môi nói.

Cả nhóm bèn quay sang nhìn Hải Quỳnh, hải Quỳnh hơi tái mặt khi bị nhìn chằm chằm như vậy.

– Sao lại là mình.

– Bà đâu có biết chơi đánh bài, ngoan đi hy sinh thân mình vì những đứa bẹn thân yêu đi – Minh Trang bèn lên tiếng dụ dỗ.

– Nhưng mà nhưng mà ….mình biết dụ thầy làm sao – Hải Quỳnh sợ sệt hỏi.

– Rủ thầy đi đâu đó đi – Phương Hồng bèn đề nghị.

– Được rồi…cứ đến gặp thầy đi rồi tính – Lê Phương bèn giục.

Vậy là cả nhóm bắt ép Hải Quỳnh đi tìm Khánh Vũ, giả vờ như vô tình đi ngang thì gặp bàn chào:

– Tụi em chào thầy

Khánh Vũ cũng cười chào lại rồi hỏi:

– Mấy em định đi đâu vậy?

– Hải Quỳnh thích đi ngắm sao, nhưng tụi em thì lại không thích ngắm lắm cho nên định đưa Hải Quỳnh ra bờ sông rồi trở về, kẹt nỗi, Hải Quỳnh lại sợ ở một mình – Minh trang chép miệng than thở.

– Thầy ơi, bây giờ Thầy rảnh phải không thầy, thấy dẫn bạn ấy đi ngắm sao nha thầy – Lê Phương bèn nũng nịu năn nỉ.

Khánh Vũ ngước mắt nhìn hải Quỳnh:

– Em muốn đi ngắm sao hả?

Thấy Hải Quỳnh chần chừ thì Phương Hồng bèn huých vào người cô một cái, Hải Quỳnh bèn gật đầu.

– Vậy để thầy dẫn em đi – Khánh Vũ mĩm cười dịu dàng đáp.

– Hoan hô thầy….thầy muôn năm – Cả bọn reo lên mừng rỡ.

– Vậy tụi em giao Hải Quỳnh cho thầy đó nha, tụi em đi đây – Minh Trang bèn đẩy Hải Quỳnh về phía Khánh vũ rồi cười thích chí cùng mấy người kia chạy đi.

– Đi thôi, chúng ta ra bờ sông – Khánh Vũ hất đầu ra hiệu cho hải Quỳnh cùng đi.

Hải Quỳnh bèn im lặng đi theo Khánh Vũ. Chỉ mấy phút hai người đã ra được tới bờ sông, bờ sông ban đêm phản phất ánh trăng huyền ảo rất đẹp, lấp lánh ánh sáng cùng với những chuyển động nhẹ nhàng của mặt hồ khi có gió thổi qua càng khiến cho phong cảnh trở nên thơ mộng hơn.

Bóng hai người im lặng chậm rãi đi bên cạnh nhau thả xuống dòng sông, trông họ cứ như một đôi tình nhân đang tận hưởng cảm giác tình yêu ngọt ngào.

Bất chợt Hải Quỳnh không cẩn thận đạp lên một vật gì đó suýt ngã, Khánh Vũ bèn đỡ lấy cô giữ lại. Tay anh vòng ôm sat bờ eo nhỏ nhắm mềm mại của Hải Quỳnh, tay cô ôm lấy cánh tay của anh, hơi thở cả hai người phả ra trong đêm lạnh ấm áp vô cùng, mùi hương trên mái tóc của cô tỏa ra khiến tim Khánh Vũ đập mạnh.
Hải Quỳnh xấu hổ buông Khánh Vũ ra rồi lí nhí nói:

– Cám ơn thầy.

Khánh vũ cười rồi ngẩng đầu nhìn lên trời:

– Đêm nay sao nhiều quá. Đẹp thật.

– Đúng vậy.

Hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn sao rồi cùng trò chuyện, chủ đề của họ là giáo sư Trình – ba Hải Quỳnh.
Sau đó đề tài chuyển về những trò nghịch ngợm lúc nhỏ của họ, cả hai nhận ra họ có cùng tư duy thở nhỏ như nhau, cảm thấy khoảng cách thầy trò dường như bị thu hẹp lại. Dường như hai người họ có một sự hòa hợp kì lạ.

Mái tóc ngắn của Hải Quỳnh bị gió cuốn phất phơ trước mặt, Khánh Vũ đột nhiên đưa tay tém những lọn tóc tinh nghịch kia về sau mang tai của Hải Quỳnh. Cái chạm nhẹ nhàng, những sự tiếp xúc giữa những làn da ấm áp lại khiến Hải Quỳnh đỏ cả mặt, cả mang tai bị tay Khánh Vũ chạm nhẹ cũng đỏ bừng lên, cũng may là trong đêm tối nên Khánh Vũ không phát hiện ra cảm xúc đó của Hải Quỳnh.

Sau đó hai người cùng ngồi bên cạnh nhau tiếp tục ngắm những vì trên trời, tay vô tình đặt xuống mõm đá chạm nhẹ vào nhau khiến cảm xúc trong lòng hai người lần nữa như sóng dâng trào.

Không gian và thời gian đầy thơ mộng thường là nơi để gắn kết hai trái tim đồng cảm lại với nhau.
Ở phía xa xa , có người nhìn về đôi trai gái với ánh mắt buồn bã, tay nắm chặt và nhổ phăng bụi cỏ lên lúc nào không rõ.

Tần Phong trước giờ luôn là một lãng tử, cặp kè với nhiều cô gái, cùng họ trải qua những nụ hôn trầm bỗng liên tục, nhưng đối với anh, những nụ hôn đó chẳng có chút ý nghĩa nào. Đơn giản chỉ là sự đùa cợt giữa người cho và người nhận.

Đối với cái cô ngốc Hải Quỳnh này cũng như vậy, trong lòng anh chỉ cảm thấy cô là một cô gái có chút phiền phức, cũng có chút thú vị cho nên định bỡn cợt. Vốn tưởng nụ hôn với cô chỉ là sự trêu chọc bình thường giống như bao cô gái khác. Anh không biết tạo sao khi chạm vào làn da mềm mại ở đôi gò má bầu bĩnh kia thì càng muốn chạm nhiều hơn.

Đặc biệt là khi chạm vào làn môi hồng hào kia thì lại càng muốn chiếm lấy, muốn cuốn chặt nó, muốn hòa làm một.

Không biết từ lúc nào gương mặt nhỏ nhắn xinh xinh, ánh mắt đen to tròn lấp lánh kia cứ hiện diện trong đầu của anh. Gương mặt với nụ cười tinh nghịch của cô khi quay đầu lại bảo:”Bắt quả tang anh đang nhìn trộm tôi”, từ bao giờ ánh mắt cầu xin đến tội nghiệp của cô mỗi khi nắm vạt áo sau của anh cứ xuất hiện liên tục trong đầu anh.

Cũng không biết từ khi nào anh có thói quen nhìn trộm cô, nhìn thấy cô cười nói vui vẻ bên mấy người bạn thân lại khiến tần Phong cảm thấy vui vẻ trong lòng. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng cúi đầu của cô lại khiến tim anh đập nhanh.

Tần Phong tâm trí rối loạn, anh không biết tại sao lại có cái cảm xúc này, càng muốn chối bỏ thì nó càng mãnh liệt xuất hiện.

Tần Phong cảm thấy tâm tư hỗn loạn đành bỏ ra bờ hồ dạo chơi, muốn cho tâm tình bình lặng lại. Nhưng điều chán nản nhất là Nguyên Thu lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau anh, khiến anh cảm thấy thật phiền phức.
Đang định bỏ về đứng dậy bỏ về thì thấy hai bóng người đi ra, qua ánh trăng mờ ảo Tần Phong nhận ra người con gái đó là Hải Quỳnh và ông thầy phụ trách Khánh Vũ.

Trong người anh bỗng nhiên xuất hiện một cảm xúc lạ lẫm vô cùng, một cảm xúc khó diễn tả. Nhất là khi thấy gương mặt thẹn thùng, ngượng ngùng của cô khi nhìn Khánh Vũ. Khi Khánh Vũ ôm lấy cô, vuốt mái tóc của cô, Tần Phong cảm thấy dường như máu trong người mình chạy hỗn loạn không theo một quy luật nào cả, toàn thân dường như muốn bốc hỏa. Tay siết chặt , ánh ắmt đỏ bừa những tia máu.

Nguyên Thu ở bên cạnh cứ nói này nói nọ khiến cho anh càng thấy khó chịu hơn nữa. Tần Phong cuối đầu hôn Nguyên Thu, một nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt khiến Nguyên Thu ngây ngất, vòng tay ôm cổ anh hưởng ứng. Khẽ gọi tên anh.

Ở bên đây, Khánh Vũ và Hải Quỳnh nghe tiếng động bèn quay sang thì nhìn thấy Tần Phong và Nguyên Thu đang hôn nhau, cả hai lập tức cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng vô cùng. Khánh Vũ ho vài tiếng rồi kéo tay Hải Quỳnh trở về.

Tần Phong hôn Nguyên Thu vì muốn chứng minh Hải Quỳnh đối với anh cũng như bao người con gái khác, cô hoàn toàn không có ý nghĩ hay ảnh hưởng nào đối với anh. Nhưng những cảm xúc khi Nguyên Thu đáp trả nụ hôn của mình đã khiến Tần Phong nhận ra cảm xúc khi cậu hôn Hải Quỳnh hoàn toàn khác.

Cảm xúc đối với Nguyên Thu là một sự hờ hững, xa cách. Nhưng đối với Hải Quỳnh lại là nỗi khát khao mong chờ, là sự ấm áp len lõi vào tim khiến tim đập mạnh. Là cảm xúc ngọt ngào, dịu mát như được tận hưởng từ dòng suối ngọt.

Tần Phong vội vàng đẩy Nguyên Thu ra khỏi người mình rồi đứng bậy dậy bỏ đi vào bên trong.

Tuổi trẻ nhiều năng lượng, đánh bài một lúc thì đã cãi nhau chí chóe. Mặt mày tèm nhem vì bị quẹt lọ nghẹ trong chẳng khác gì mặt hề, cả bọn đang hăng hái chia phe giao đấu thì bỗng Hải Quỳnh và Khánh vũ đi vào trong. Tang chứng vẫn chưa kịp thu dọn bị Khánh Vũ bắt gặp tại trận, Khánh Vũ nghiêm mặt hỏi:

– Các em đang làm gì.

– Hihi, thầy với Hải Quỳnh đi ngắm sao về sớm vậy thầy, tụi em chỉ đang chơi bói bài thôi thầy – Phương Hồng nhe răng cười rồi lo thu dọn bài lại.

Đột nhiên cả bọn chú mục vào cánh tay đang nắm tay Hải Quỳnh vẫn chưa buông ra.

– Có thu hoạch, có thu hoạch…. – Minh trang cười gian reo lên.

Khánh Vũ chợt nhận ra từ nãy giờ mình nắm tay Hải Quỳnh vẫn chưa buông ra, quay sang nhìn Hải Quỳnh thì thấy gương mặt cô ửng hồng cúi đầu xấu hổ, trong đầu Hải Quỳnh bị cái nắm tay kéo đi của Khánh Vũ làm mất đi lí trí đến nỗi không nhớ mấy đứa bạn đang tụ tập đánh bài. Khánh vũ vội vàng buông tay cô ra rồi giả vờ ho nhẹ một cái nghiêm chỉnh nói:

– Có chơi gì thì cũng không được làm ầm ĩ lên, có biết không?

Nói rồi anh đi nhanh về phòng, những người còn lại liền chú mục về phía Hải Quỳnh bất đầu một màn ép cung khiến Hải Quỳnh không khỏi sợ hãi vội vàng thanh minh:

– Mình với thầy Vũ không có gì hết.

– Tin hông – Minh Trang quay sang Phương Hồng đang đứng gần hỏi.

– Tao thà tin xác chết biết đi còn hơn tin Hải Quỳnh và thầy Vũ không có gì – Phương Hồng bĩu môi đáp.
Tất cả đều nhìn hải Quỳnh lắc đầu biểu thị ý không tin, Hải Quỳnh ấp úng, mắt rưng rưng không biết giải thích làm sao, mới kể lại chuyện nhìn thấy Tần Phong và Nguyên thu hôn nhau mới bị thầy Vũ kéo đi như thế.
– Chán quá, còn tưởng được xem kịch hay – Lê Phương thở dài.

– Nói gì thì nói, anh Tần Phong cũng thật là, loại con trai gì vậy. Lúc đá người ta, lúc lại thân mật với người ta, xem con gái người ta như trò đùa – Ngọc Yến bất bình thay cho Nguyên Thu.

– Phải đó, tùy tiện đem con gái người ta ra đùa cợt, đúng là kẻ xấu mà – Minh Trang gật đầu mắng.
– Cũng không thể trách Tần Phong được, bên tình bên nguyện mà. Tần Phong đâu có ép Nguyên Thu đâu chứ – Công đứng ra bên vực Tần Phong.

– Đúng vậy, con trai mà, không có vài ba mối tình giắt lưng thì đâu phải con trai, thái giám đúng hơn – giang cũng đồng tình.

– Tụi em khinh thường nhất là loại đàn ông như các anh, thà lấy thái giám còn hơn – Minh trang lườm mắt liếc xéo Công và Giang mắng.

Nói xong cả nhóm ném lại cho Công và Giang mấy ánh mắt khinh bỉ rồi kéo nhau về phòng.

Chỉ có Hải Quỳnh là tâm trạng nặng nề. Nụ hôn của Tần Phong vẫn còn ghi khắc trong ký ức cô. Nụ hôn đầu luôn mang theo cảm xúc rung động.

Cô nhớ lại cảnh tần Phong và Nguyên Thu hôn nhau thì trong lòng nghe nhức nhói. Cô không biết cảm giác này là gì, tâm trạng cảm thấy sợ hãi vội vàng xua đi hình ảnh đó. Bất giác nhớ tới ánh mắt trìu mến của Khánh Vũ khi tém tóc cô mà không khỏi đỏ mặt. tâm trạng của cô gái mới lớn lần đầu tiếp xúc va chạm với nam giới khiến Hải Quỳnh muốn phát điên lên, cô mình vào trong chăn, mặc cho cái nòng hầm hập đang xông đến.

Trái tim thiếu nữ mới lớn lần đầu tiên loạn nhịp nhưng lại không biết vì người con trai nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN