Thần Điển
Chương 614: Điên cuồng
“Tại sao mọi chuyện lại phát triển đến tình trạng này?” Cát Tư Gia thật sự là nghĩ không ra vì sao Quân Đồ Minh đột nhiên nói lên yêu cầu. Nhưng tình hình bây giờ đã không thể cãi lại hắn, Cát Tư Gia cũng không thể tự giơ tay bạt tai mình, thay đổi lời nói bảo mình có thể thu phục nó làm thủ hộ yêu thú. Nếu thật sự nói như vậy, Cát Tư Gia hoài nghi Quân Đồ Minh sẽ giết chết mình không chút ngần ngại.
Vừa nghĩ tới tiểu tử do mình trải qua ngàn vạn cực khổ đào tạo lại phải chắp tay giao cho người khác, trái tim Cát Tư Gia đau đớn như muốn rỉ máu. Còn có một việc lão nhân không nói thật với Quân Đồ Minh, đó là con yêu thú này có cơ hội rất lớn hoàn thành tiến hóa lần thứ hai sau khi phá kén. Nghe nói ở thời kỳ viễn cổ Băng Xuyên bộ tộc đã có loại bí pháp này, nhưng gần trăm năm nay vốn không có người nào gom đủ tinh thần hạch giúp cho yêu thú tiến hóa. Vì thế phương pháp bồi dưỡng yêu thú cực kỳ xa xỉ này từ từ bị quên lãng vào trong lịch sử.
Nói tóm lại, Cát Tư Gia tình nguyện chết cũng không có ý định buông tha kỳ ngộ lần này, nếu thành công hắn sẽ có thực lực đứng ở trên đỉnh đại lục.
Trong đầu Cát Tư Gia bỗng nhiên chợt lóe linh quang, Quân Đồ Minh mới vừa nói là nhờ mình hỗ trợ. Đúng rồi, đối phương làm sao biết phương pháp thu phục yêu thú được, xem ra chuyện này còn có dư âm vãn hồi. Chỉ cần mình tiếp xúc cái kén trước tiên, sau đó không có người nào cướp đoạt được con yêu thú từ trong tay hắn.
Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Cát Tư Gia từ từ hòa hoãn xuống, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hòa nhã nhất: “Nếu bệ hạ đã quyết định thì cứ thử xem, đến lúc đó bệ hạ nhất định phải làm theo lời ta nói. Tỷ lệ thất bại quá cao, nhất định phải cẩn thận ứng phó.”
“Đó là dĩ nhiên, hết thảy phải dựa vào đại sư rồi.” Quân Đồ Minh thuận miệng đáp ứng, trên thực tế đang âm thầm cười lạnh trong lòng, tỷ lệ thất bại rất cao? Là ngươi không nỡ nhường lại thì đúng hơn.
Theo thời gian dần dần trôi đi, cái kén treo ở trên tháp cao chợt phát sinh biến hóa, vốn là co thắt có quy luật biến thành rung động kịch liệt, mặt ngoài cái kén đã bắt đầu xuất hiện vết nứt.
“Đại sư, bây giờ cần chúng ta làm gì?” Quân Đồ Minh ra vẻ khiêm tốn hỏi.
“Không cần làm gì hết, bây giờ chỉ là bắt đầu, qua một khoảng thời gian nữa tiểu tử mới có khả năng phá kén lao ra.” Cát Tư Gia nhìn cái kén không dám nháy mắt lần nào, tròng mắt hắn hiện lên tia sáng nóng bỏng không hề che dấu.
Cát Tư Gia không cảm thấy thái độ Quân Đồ Minh có gì khác thường, nhưng Địch Uy đã nhìn ra một ít đầu mối. Địch Uy vốn cực kỳ bất mãn với lão gia hỏa Cát Tư Gia này, mặc dù không biết dùng thủ đoạn gì giúp cho Địch Uy hấp thu nguyên lực nhanh hơn trước rất nhiều. Nhưng vấn đề là Cát Tư Gia không cho phép Địch Uy tự do hấp thu nguyên lực, lý do là ảnh hưởng đến con yêu thú trong cái kén trưởng thành.
Nếu không phải vì Cát Tư Gia có chỗ hữu dụng đối với Quân Đồ Minh, Địch Uy đã sớm hạ thủ giết chết lão gia hỏa này rồi. Vào lúc này nhận ra Quân Đồ Minh nổi lên sát tâm, Địch Uy đâu còn khách khí làm gì, âm thâm lướt ngang một bước phối hợp với đám người Quân Đồ Minh bao vây Cát Tư Gia vào giữa.
Rốt cuộc vết nứt trên cái kén dần dần mở rộng, kéo dài ra, mặt ngoài bất chợt co lại, phình to ra. Chốc lát sau lại bình phục xuống, hẳn là tiểu tử ở trong kén đang cố gắng phá hủy vỏ kén giam cầm nó.
“Tương đối ổn rồi.” Cát Tư Gia nhìn thoáng qua Quân Đồ Minh ở bên cạnh: “Bệ hạ, cùng ta đi qua, thế nhưng phải chú ý, đợi đến khi nó hoàn toàn phá xác mới có thể đụng vào nó.” Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
“Vậy hả?” Quân Đồ Minh cười cười gian xảo: “Chẳng lẽ không phải là để tay lên đầu tiểu tử đầu tiên sao?”
Cát Tư Gia bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Quân Đồ Minh với ánh mắt không dám tin tưởng, hắn hoàn toàn nghĩ không ra làm thế nào đối phương biết được bí mật này.
Đúng lúc này mặt đất đột nhiên lay động dữ dội, thì ra là bản mệnh yêu thú của Cát Tư Gia nhận thấy tâm tình chủ nhân dao động lập tức cho ra phản ứng.
Lai An lạnh lùng cười một tiếng, tùy ý dậm chân xuống, mặt đất bằng đá xanh cứng rắn chợt nổi lên từng vòng tròn rung động quỷ dị, chốc lát sau trong lòng đất truyền đến tiếng gầm thét giận dữ.
Sắc mặt Cát Tư Gia lập tức kịch biến, vội vàng trấn an tinh thần bản mệnh yêu thú xuống. Lấy thực lực hiện tại của hắn đối mặt với bất kỳ người nào trong nhóm Quân Đồ Minh và Tháp Sâm Đặc, Lai An cũng dễ dàng giao ra tính mạng. Huống chi bên cạnh còn có Địch Uy và Mai Thụy Địch Tư, lỡ may phát sinh xung đột hắn sẽ bị đánh tan thành tro bụi trong nháy mắt.
Nhưng Cát Tư Gia vẫn không nỡ buông tha đầu yêu thú do mình cực khổ bồi dưỡng lâu ngày, chỉ biết trợn mắt ngó chừng Quân Đồ Minh không biết làm gì cho tốt.
Quân Đồ Minh không thèm nhìn Cát Tư Gia một lần nào, thản nhiên đi lên tháp cao. Cát Tư Gia không nhịn được nữa, từ trong cổ họng nặn ra một tiếng khản đặc: “Đó là của ta.”
“Ngươi?” Quân Đồ Minh dừng lại giữa đường, buồn cười nhìn xuống Cát Tư Gia nói: “Bây giờ nói mấy thứ này còn có ý nghĩa gì không?”
Cát Tư Gia trong lúc nhất thời tức giận muốn rách tròng mắt, nhưng không có biện pháp nào xử lý Quân Đồ Minh. Hắn không thể đột phá hàng rào cản trở của mấy người bên cạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái kén càng lúc càng phình lớn. Rốt cuộc vỏ kén bị phá vỡ, từ bên trong thò ra một cái đầu khổng lồ cẩn thận dò xét tình hình bên ngoài, đồng thời há miệng gầm thét để lộ hàm răng sắc bén lóe hàn mang lạnh người.
Quân Đồ Minh lập tức đặt tay lên trên đầu nó, móng tay đâm khẽ xuống tạo ra một lỗ hổng nho nhỏ, đồng thời bàn tay khác phá vỡ mi tâm của mình. Sau đó quẹt chút ít máu lên trên đầu con quái vật, chỉ cần máu của Quân Đồ Minh chạm vào vết thương kia, giữa hai bên sẽ sinh ra mối quan hệ liên lạc mật thiết. Dĩ nhiên, dù sao Quân Đồ Minh không phải là Thủ hộ giả nên không thể tạo thành tâm ý tương thông chân chính với yêu thú thủ hộ. Nhưng đây là kết quả tốt nhất rồi, cái Quân Đồ Minh muốn chính là nắm giữ con yêu thú có lực chiến đấu kinh khủng này ở trong tay mình.
Ngay thời khắc Quân Đồ Minh phá vỡ mi tâm của mình, một tia may mắn cuối cùng trong lòng Cát Tư Gia tan biến theo đó. Chỉ cần máu của song phương dung hợp vào chung một chỗ thì yêu thú sẽ không bao giờ ly khai chủ nhân.
Trong mắt Cát Tư Gia bỗng nhiên lóe lên quang mang điên cuồng, bất chợt dùng ngón tay khô gầy đâm vào trái tim mình. Đám người Tháp Sâm Đặc và Lai An mở to mắt ra nhìn nhưng không dám tin tưởng một màn này. Nếu như Cát Tư Gia công kích thì bọn họ dĩ nhiên sẽ trước tiên cho ra phản ứng, nhưng Cát Tư Gia lại chọn hành động tự sát, mấy người bọn họ trong lúc nhất thời không biết nên làm gì mới tốt.
“Phụp”một tiếng, mấy đầu ngón tay của Cát Tư Gia đâm thẳng vào ngực nhưng không hề nhíu mày một cái. Làm như hắn đã mất đi cảm giác đau đớn, ngay lúc này ngón tay của Quân Đồ Minh còn cách đỉnh đầu yêu thú chừng vài tấc.
Cát Tư Gia há miệng gầm thét ầm ĩ như bị bệnh tâm thần, gia tăng động tác nhanh hơn nữa rút ngón tay ra, nhất thời bốn dòng máu nóng phun tung tung tóe ra ngoài.
Đồng thời con quái vật ở cạnh Quân Đồ Minh cũng gào thét thê thảm, bề ngoài thân thể tự dưng nứt vỡ kỳ lạ, từ trong đó bắn ra từng giọt máu tươi. Trong lòng Quân Đồ Minh cả kinh nhưng không còn đủ thời gian xem xét quá nhiều, trực tiếp nhấn ngón tay xuống. Chốc lát sau, trong đầu Quân Đồ Minh hiện ra rất nhiều tin tức, đó là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, tựa hồ con yêu thú này tồn tại huyết mạch tương liên với mình, quan hệ vững chắc đến mức không thể nào bị chia cách.
Quân Đồ Minh có thể cảm thấy thân thể yêu thú cực kỳ suy yếu, liền tức giận quay đầu lại nhìn Cát Tư Gia: “Ngươi đã làm gì nó?”
“Ha ha !” Cát Tư Gia không thèm để ý Quân Đồ Minh, chỉ đứng tại chỗ cười lên điên cuồng, vừa cười vừa thả tay ra cho máu nơi ngực tự do tuôn trào.
“Đánh gãy tay chân của hắn, sau đó trị lành thương thế hắn cho ta.” Quân Đồ Minh cực kỳ giận dữ, hạ lệnh: “Muốn chết? Sợ rằng không dễ đâu.”
Quân Đồ Minh vừa dứt lời mặt đất ở dưới đại sảnh đã nứt ra một cái hố lớn. Một con quái vật khổng lồ từ dưới đất chui lên. Thủ hộ yêu thú của Cát Tư Gia sốt ruột hộ chủ đã mạnh mẽ phá vỡ hàng phòng thủ của Lai An. Chỉ có điều mới vượt qua trạm thứ nhất nó đã bị thương không nhẹ, toàn thân hiện đầy vết thương chảy ra dòng máu đỏ sẫm.
Trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, một luồng hỏa diễm màu đen xuất hiện bao phủ toàn bộ không gian chung quanh nó, mặt đất cũng tự động khép lại. Không ngờ trận đấu chỉ kéo dài được vài lần hô hấp, con quái vật kia đã bị lưỡi đao hỏa diễm cứng rắn chém thành hai khúc.
Hai người Tháp Sâm Đặc và Lai An liên thủ ngay cả thủ hộ yêu thú của Cát Tư Gia cũng mất đi năng lực hành động. Mặc dù tạm thời chết không được nhưng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thủ hộ yêu thú bị thương nặng khiến cho Cát Tư Gia cũng trọng thương ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, bên trong máu pha trộn xen kẽ nội tạng xanh xám nhìn mà rợn người.
Tháp Sâm Đặc và Lai An đồng thời vọt tới, Quân Đồ Minh đã nói không cho lão gia hỏa này chết thì cương quyết không cho phép tên này tự tử thành công. Nhưng ngay khi bọn họ đỡ lấy Cát Tư Gia lại phát hiện lão già này đã ngừng hô hấp. Thật ra nếu thủ hộ yêu thú không có bị thương, bản thân Cát Tư Gia cũng sống không nổi, trái tim hắn đã bị đục thủng bốn lỗ, cho dù Thần Vũ Giả cũng đừng mong thoát chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!