Chuyện Khuya - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Chuyện Khuya


Chương 44


Hành động ăn hoa khiêu gợi ấy.

Hành động ăn hoa chứa đầy ẩn ý ấy.

Kiều Dĩ Sa ôm khuôn mặt đỏ y chang như bông hoa hồng, ngất ngây giữa ánh nắng chói loà của tháng Sáu. Cô tựa vào thân cây, đợi cậu đến gần để hai người có thể ôm hôn say đắm, song, giữa đường lại nhảy ra một Hồng Diêm Đức phá hỏng mood.

Lẽ ra bản thân Kiều Dĩ Sa đã phải biết trước, giữa thời khắc quan trọng như thế này, cha già sẽ chạy tới đón con trai là cái chắc. Cô lấy di động gửi tin nhắn cho Hồng Hựu Sâm, vừa soạn xong tin, ngẩng đầu lên, liền thấy Hồng Diêm Đức và Hồng Hựu Sâm đang cùng nhìn về hướng này, Hồng Hựu Sâm trông như đang nói gì đó. Kiều Dĩ Sa vội vàng đứng thẳng ngay ngắn đoan trang, vẫy tay với bọn họ. Một giây sau đó, Hồng Diêm Đức đón lấy cặp của Hồng Hựu Sâm, xoay người rời đi.

Kiều Dĩ Sa: “???”

Hồng Hựu Sâm bước tới, Kiều Dĩ Sa nhảy xuống khỏi bục, được Hồng Hựu Sâm đón vào lòng.

“Cha anh đâu?”

“Tôi nói với cha là sẽ về sau.”

“Ông ấy đồng ý?”

“Tôi nói với ông ấy là tôi thi không tệ lắm.”

Hai người thong thả đi trên con đường nhỏ; thi đại học đã qua, đến không khí cũng trong lành hẳn. Đi một lúc, Kiều Dĩ Sa nghĩ đến cảnh cậu ăn bông hoa hồng lúc nãy, hơi mất tự nhiên, mím môi hỏi: “Thật sự là thi không tệ?”

Hồng Hựu Sâm: “Dù sao cũng đã trả lời hết rồi, nếu không làm được thì không làm được thôi.”

Hai người cứ như thế đi men theo con đường nhỏ, thẳng đến một công viên cách trường hai cây số. Đã về chiều, sắc trời rực lên màu đỏ đục, giống như bọc một lớp vỏ cà chua chín.

Họ ngồi xuống băng ghế bên đường, trẻ con xung quanh chạy tới chạy lui, có vài chú bồ câu đang tìm thức ăn bên bụi hoa. Gió hiu hiu, Kiều Dĩ Sa khoan khoái, đặt hai bàn tay lên lồng ngực, than: “Giống cảnh trong phim idol ghê.”

Hồng Hựu Sâm uể oải ngáp dài.

Kiều Dĩ Sa: “Anh có cách nào trông tươi tỉnh hơn một chút được không, muốn diễn sâu với anh cũng không sao diễn được.”

Hồng Hựu Sâm gác hai cánh tay lên đầu gối, quay đầu nhìn qua.

“Chọn xong chưa?” Cậu hỏi.

“Hả?”

“Núi nào?”

“À, cái đó á hả……. Đại đi, dù sao cũng chỉ đi chơi thôi mà.”

“Em phải chọn cho đàng hoàng.” Hồng Hựu Sâm nói, “Rất quan trọng đấy.”

“Quan trọng chỗ nào?”

Cậu không đáp. Ánh đỏ chiều tà chiếu trên khuôn mặt cậu, mang cảm giác của một bức tranh sơn dầu, ánh mắt của cậu như trở nên sâu thăm thẳm đến vô hạn. Thi đại học kết thúc, sắc mặt của cậu đã hơi thảnh thơi hơn một chút, trông phong độ hơn.

Kiều Dĩ Sa giục cậu: “Hỏi anh đấy, có miệng không?”

Cậu lơ đễnh há miệng ra cho cô xem, mới há ra đang bị ngược sáng, Kiều Dĩ Sa nhìn chưa ra, chỉ thấy đầu lưỡi của cậu đỏ một cách lạ thường. Ghé mặt đến gần hơn mới phát hiện, trên đầu lưỡi của cậu vẫn còn dính cánh hoa hồng.

Éc……….

Cậu ngậm miệng lại, hỏi: “Hiểu chưa?”

Kiều Dĩ Sa cúi đầu, lấy lại bình tĩnh, rồi làm dấu ra hiệu OK.

“Vậy em muốn đi đâu?” Cậu lại hỏi.

“Đừng cứ hỏi em mãi, anh cũng nghĩ đi.” Kiều Dĩ Sa vênh mặt kiêu kỳ nhìn cậu, “Để em nói trước yêu cầu của em cho nghe, em muốn một địa điểm độc nhất vô nhị, phải có ý nghĩa kỷ niệm, phải đặc biệt, nơi chưa ai từng thử.”

Hồng Hựu Sâm: “Là chỗ nào?”

Kiều Dĩ Sa: “Anh nghĩ đi chứ, chuyện này mà còn giao cho em à?”

Hồng Hựu Sâm cúi đầu nghĩ ngợi một chút, nói: “Nếu như em đồng ý, chúng ta có thể đến……nơi gần bầu trời nhất?”

Gió hè thoảng hương hoa thơm mát, Kiều Dĩ Sa nhất thời không kịp phản ứng, nghi hoặc: “Nơi gần bầu trời nhất? Chỗ nào?”

Hồng Hựu Sâm: “Ngọn núi cao nhất.”

Kiều Dĩ Sa lục lọi mớ kiến thức của mình, hỏi khô khốc: “Đỉnh Everest hả?”

Hồng Hựu Sâm gật đầu.

Kiều Dĩ Sa giữ nguyên bộ mặt trơ không biểu cảm hết 10 giây, rồi mới hiểu ra cậu đang nghiêm túc.

“Nơi đó không ai quấy rầy chúng ta được.” Cậu nói, “Và chắc ánh trăng nơi đó sẽ đẹp nhất.”

Đây có lẽ là lời đề nghị giàu sức gợi tưởng nhất của thế kỷ mà Kiều Dĩ Sa được nghe.

Nhưng…….

“Anh đã từng leo chưa?”

“Chưa”

“Vậy làm sao anh có thể xác định được hai đứa mình có thể lên được đến đó?”

“Tại sao không được? Chưa có núi nào tôi không leo lên được.”

Anh thật đầy lòng tự tin.

“Vậy thế em lên nổi không?”

Hồng Hựu Sâm ngẫm nghĩ, đáp: “Chắc cũng được mà, nếu như em lười không muốn leo thì tôi cõng em lên.”

Cách cậu nói chuyện leo lên đỉnh Everest nghe dễ như là đi về ký túc xá.

Kiều Dĩ Sa cảm nhận được một kích động đang trào dâng trong lòng, cái gọi là cảm động, gọi là “cuộc sống,” bị sức tưởng tưởng quỷ dị của thanh niên đốt bén lửa phừng phừng.

“Được.” Cô túm tóc mình, “Quyết định vậy đi!”

Chúng ta hãy cùng nhau đến nơi gần bầu trời nhất, nhân danh tình yêu mà lăn!

Hạ xong quyết tâm, Kiều Dĩ Sa hồ hởi bắt tay vào việc nghiên cứu lộ trình, quyết định chờ Hồng Hựu Sâm điền xong nguyện vọng đại học là xuất phát.

Kiều Dĩ Sa hào hứng xoa xoa tay, nói: “Vậy em về nói với đám người Lỗ Lai một tiếng, tốt xấu gì anh cũng là vua sói sắp lên ngôi, ít nhiều gì cũng phải chào một tiếng.”

Đêm đó, Kiều Dĩ Sa báo tin vui này cho Lỗ Lai hay. “Chúng tôi sẽ đi du lịch mừng tốt nghiệp đây!”

Lỗ Lai cau mày: “Hắn không chạy lung tung được, hai người muốn đi đâu?”

Kiều Dĩ Sa nói cho cô ấy biết nơi đã chọn, Lỗ Lai nghĩ một chút, nói: “Chỗ đó thì được, đi đi.”

Kiều Dĩ Sa: “Tại sao chỗ đó thì được?”

Lỗ Lai: “Rất ít khi nào có ma cà rồng bén mảng đến cao nguyên, bọn chúng thích sống trong thành phố. Mà nơi đó thì thuộc địa bàn của tộc sói phía Tây, chưa ma cà rồng nào dám vượt qua ranh giới. Có điều sao hai người chọn chỗ gì xa xôi hẻo lánh để du ngoạn thế?”

Kiều Dĩ Sa: “Kích thích chứ sao.”

Đuôi mắt của Lỗ Lai hơi nhếch lên, khoé mép cũng cong theo. “Đúng là kích thích thật.” Cô ấy ngoắc ngoắc ngón tay, Kiều Dĩ Sa ghé đến gần, nghe thấy cô ấy nói: “Tôi tính ngày…….” Giọng của Lỗ Lai thầm thì, rút một món trái cây đỏ chót từ đĩa trái cây, liếm một cái đầy hàm ý.

“Cũng sắp đến mùa dậy tình của người sói trên cao nguyên.”

Thi đại học xong, phong thái của cả thế giới đổi cái xoạch.

“Đây là điều không tránh khỏi.” Lỗ Lai tựa lưng về lại trong ghế xô pha, thản nhiên nói, “Nếu Hồng Hựu Sâm là Đồ An, thế thì vì tộc mình, hắn bắt buộc phải lưu dòng máu. Cô yên tâm, chúng tôi là chủng tộc tự do, cho phép kết hợp với bất cứ ngoại tộc nào. Chúng tôi sẽ toàn sức ủng hộ cô.”

Nhắc đến dòng máu, Kiều Dĩ Sa nhớ ra một vấn đề rất mấu chốt, cô thì thào: “Ừm…….tôi chưa tìm hiểu về chuyện này, cho tôi hỏi chút……nếu như tôi và cậu ấy có, có gì gì đó, con á……vậy thì sẽ thành con lai à?”

Lỗ Lai: “Làm gì có chuyện lai, cô làm như lúa lai giống à?”

Kiều Dĩ Sa đỏ mặt đáp: “Từ nhỏ tôi đã sống với con người, ai buồn quan tâm gì đến chuyện dị nhân di truyền ra sao!”

Lỗ Lai: “Chúng ta không có chuyện lai, dị nhân kết hợp xong thì rất đơn giản, có nguyên tố gì, thì sẽ sinh ra con như vậy. Hai người các cô mà sinh thì con sẽ hoặc là người sói, hoặc là phù thuỷ.” Cô ấy nghiêm túc nhìn Kiều Dĩ Sa, dùng thế giống trong phim cung đấu chọc chọc ngón tay vào ngực cô, “Cô nhất định phải sinh một đứa cho tộc người sói, trai gái không quan trọng.”

Kiều Dĩ Sa ngoáy ngoáy lỗ tai: “Nói cái này hơi quá sớm đi.”

“Tôi sẽ liên lạc với người của bộ lạc phía Tây, mốt hai người tới thì họ đón tiếp…… Có điều cái thân còm này của cô leo lên đỉnh Everest có được không đây?” Lỗ Lai hỏi câu này sau chót, nhưng Kiều Dĩ Sa đang bận liên lạc Hồng Hựu Sâm nên không nghe thấy.

Mấy ngày kế tiếp Hồng Hựu Sâm lần lượt ước tính điểm thi, báo nguyện vọng, rồi tham gia hoạt động trong trường. Trong bữa cơm chia tay của lớp, Hạ Tuấn ôm Hồng Hựu Sâm khóc không ra hơi.

“Xong rồi! Tớ sắp sửa đậu vào đại học A rồi! Sau này bên cạnh tớ sẽ không còn có thằng ngu như cậu nữa rồi——!”

Hồng Hựu Sâm bực mình vứt cậu ta qua một bên, cậu ta lại bổ nhào tới.

“A Sâm, tớ tặng cậu một món quà chia tay, cậu muốn gì?”

Hồng Hựu Sâm im lặng nhìn cậu ta, Hạ Tuấn bị cồn rượu xông lên não, nói một cách hào sảng: “Hôm nay cậu cứ lớn gan nói ra đi, muốn tớ hiến nụ hôn cũng được luôn.”

Hồng Hựu Sâm suy nghĩ một chút, rồi thật sự mở miệng yêu cầu một thứ.

Đêm hôm sau, cậu cưỡi chiếc xe đạp đua trek màu trắng của Hạ Tuấn đến Bly.

Liễu Hà đang đứng ngay trước cửa hút thuốc.

“Sao đi xe đạp trắng tới rồi?”

Hồng Hựu Sâm xuống xe, cũng không buồn khoá, xách xe đi thẳng vào trong. Cậu bé gác cửa nhìn Liễu Hà, Liễu Hà phất tay. “Kệ nó.”

Hồng Hựu Sâm khuân xe lên lầu 2, tới phòng của Kiều Dĩ Sa, Liễu Hà thủng thỉnh bước theo phía sau.

“Khi nào hai đứa mày lên đường? Vé mua xong hết chưa?”

Nữ pháp sư Kiều đang soạn quần áo, trên giường bày đầy các loại váy đủ kiểu.

“Lên đường bất cứ lúc nào, vé chưa lo vội.” Cô ngoái đầu, thấy chiếc xe đạp màu trắng. “Cái xe này là màn gì nữa?”

“Hạ Tuấn tặng tôi.” Hồng Hựu Sâm đặt chiếc xe xuống giữa gian phòng. Kiều Dĩ Sa liếc cậu một cái, nói: “Anh hoài cổ ra phết nhỉ.”

Liễu Hà tựa vào cửa hỏi: “Tao nghe nói leo Everest phải chuẩn bị không ít đồ đạc, rồi còn phải có thủ tục giấy tờ, hai đứa bay đã làm xong hết chưa đó? Lập kế hoạch lộ trình leo chưa, leo từ phía Bắc hay từ phía Nam?”

Kiều Dĩ Sa:”Đâu biết đâu, mai mốt tính đi vậy.”

Câu trả lời không rõ ràng này khiến Liễu Hà híp mắt lại.

“Sao tao cảm thấy hai tụi bay làm việc này chẳng bình thường chút nào thế nhỉ? Đã liên lạc với dân bản địa mà Lỗ Lai tìm cho bọn bay chưa?”

Hồng Hựu Sâm: “Không cần, hai chúng tôi đủ rồi.”

Liễu Hà: “Tốt xấu gì thì cũng nên để họ giới thiệu nơi tá túc với lại công cụ di chuyển đi.”

Hồng Hựu Sâm vỗ vỗ chiếc xe đạp đua trek màu trắng, nói với Kiều Dĩ Sa: “Cái này có thể tháo ra mang lên máy bay, tới nơi thì tôi đạp xe chở em.”

Kiều Dĩ Sa cười tươi như hoa.

“Được đấy được đấy.”

Liễu Hà há hốc mồm đứng ở ngưỡng cửa:

“Không phải là…….hai mày, đạp xe đạp lên đỉnh Everest chứ?”

Hai người cùng nhìn anh.

Liễu Hà giắt điếu thuốc vào miệng, giơ hai tay ra làm như đánh trống ba tiếng.

“Tao tục tao tục, hai vị đừng quên chụp hình lưu niệm.”

………..

Họ quyết định lên đường ngày 20, ban đầu Hồng Diêm Đức vốn không chịu thả ra cho đến tháng Bảy, nhưng chỗ văn phòng của ông bất ngờ nhận được mấy vụ án phải ra nước ngoài, thế là Hồng Hựu Sâm được thả rông.

Hành lý cậu mang theo ít đến đáng thương, Liễu Hà vô cùng không yên tâm, Lỗ Lai đứng bên cạnh nói: “Không sao, Đồ An là đứa con của thiên nhiên, đi đến đâu cũng thuận buồm xuôi gió.” Nhìn thấy mặt Liễu Hà vẫn nhăn như gì, lại bổ sung thêm, “Đương nhiên Vu tộc cũng có cách để đối phó với thời tiết khắc nghiệt.”

“Tôi đã liên lạc xong với người của tộc phía Tây, sẽ có người ra đón ở sân bay.” Lỗ Lai bước đến thuận tay vỗ lưng Kiều Dĩ Sa một cái, “Cố lên!”

“Đi nào!”

Giữa tháng Sáu nắng chan hoà, Kiều Dĩ Sa mặc váy dài, khoác khăn choàng đen, đội mũ rộng vành và đeo đôi găng tay mỏng teng bằng ren màu đen, xách một chiếc va ly kiểu cổ, nắm tay Hồng Hựu Sâm, ung ung xuất phát cuộc du hành vì chân ái.

Đổi máy bay một lần, gần mười tiếng đồng hồ sau mới đáp xuống cao nguyên. Người ở sân bay không đông lắm, đứng từ trong sảnh nhìn ra ngoài, bầu trời một màu xanh ngăn ngắt.

Kiều Dĩ Sa liên lạc với người bản địa sẽ ra đón mà Lỗ Lai giới thiệu, họ chạm mặt nhau trước cửa sân bay.

“Tôi tên là Ổ Sách.”

Vô cùng bất ngờ, người ra đón lại là một cô gái…….nhầm, nói chính xác hơn thì là một nàng sói.

Ổ Sách trông quãng độ tuổi của Kiều Dĩ Sa, mặc một chiếc áo khoác outdoor vẫn thường thấy trên cao nguyên, tóc cột cao, gò má cao kiểu đặc trưng của người cao nguyên, vóc dáng cao lớn và hiên ngang. Kiều Dĩ Sa ước chừng cô ta cao đâu đó 1m80, nhưng trông không hề vụng về. Dáng đứng của cô ta thẳng tắp, ngũ quan sắc sảo, mặt vô cảm, ánh mắt toả sự hung dữ và lạnh lẽo. Kiều Dĩ Sa nghĩ bụng, Lỗ Lai miêu tả rất chính xác, đám người này đúng là vô cùng hoang dã, nguyên sơ, bộc trực……… Cô mà là ma cà rồng thì cũng không dám bén mảng. Điều kỳ lạ là, Ổ Sách không buồn ngó Hồng Hựu Sâm, nhưng lại nghía cô chằm chằm.

“Ờm…….” Kiều Dĩ Sa gãi gãi chóp mũi. “Lỗ Lai nói cô đã thu xếp chỗ ở cho chúng tôi hả cô?”

Ổ Sách không đáp, vẫn nhìn cô, Kiều Dĩ Sa bị nhìn hơi hãi, nói: “À…..nếu như không tiện thì chúng tôi tự đi tìm nhà trọ ngay đây.”

“Không.” Ổ Sách nói, ” Đi theo tôi.”

Cô ta lái một chiếc xe việt dã tồi tàn cũ kỹ, Kiều Dĩ Sa ngồi phía sau với Hồng Hựu Sâm. Xe lái ra khỏi khu thành thị, dần dần đường xá biến mất, xe phóng trên cao nguyên hoang sơ tiêu điều, xa xa, núi tuyết thấp thoáng khi ẩn khi hiện. Ban đầu Kiều Dĩ Sa còn hăng hái lắm, sau đó xe càng chạy thì càng hẻo lánh, cảnh sắc cũng trở nên đơn điệu, cô gà gật ngủ.

Ổ Sách phóng xe rất nhanh, Kiều Dĩ Sa có cảm giác như nằm mơ ngủ giữa mây, lúc mở mắt ra đầu đau muốn nứt, hai bên thái dương như bị tiêm kẹo Pop Rocks, nổ bùm bụp.

“Đây là đâu đây……..” Cô hỏi.

Ổ Sách đáp: “Sắp tới rồi.”

Kiều Dĩ Sa nhìn xung quanh, vẫn là cảnh trong vòng 100 dặm vuông chả có lấy một tấc cỏ.

“Sao hẻo lánh vậy?”

Ổ Sách đáp: “Bộ lạc luôn ở nơi cách xa con người.”

Thì ra là vậy. Lại đi thêm ba tiếng đồng hồ nữa, mặt trời xuống núi, nhiệt độ mỗi lúc một thấp, Kiều Dĩ Sa bắt đầu run lập cập.

“Ừm…..” Cô run rẩy hỏi: “Mở máy sưởi nha?”

Ổ Sách liếc cô một cái qua kính chiếu hậu, nói: “Hỏng rồi.”

Hồng Hựu Sâm lấy một tấm chăn mỏng duy nhất từ trong hành lý ra, choàng lên người cô. Cô hơi hối hận…….Không nên tiết kiệm chút tiền nhà trọ, vẫn nên tới khách sạn.

Cuối cùng, lúc trời sắp sửa tối, họ về được đến đích——Một khu đất trũng nho nhỏ trên Cao nguyên Ali bao la nằm ngay giữa biên giới của Trung Quốc và Nepal, dưới chân của rặng Gangdise Shan, mang cái tên……không ai phát âm được. Màn đêm vẫn chưa hoàn toàn buông, nhìn về phương xa, đất trời cao nguyên như hợp lại thành một; từ những dải cờ phướn trên nóc nhà có thế thấp thoáng bắt được hình dáng những căn nhà nằm đan xen.

Lòng hiếu kỳ về bộ lạc người sói của Kiều Dĩ Sa hoàn toàn bị đau đớn trên cơ thể nhận chìm hết. Tuy kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội của cô phong phú, nhưng thật ra chưa từng đi đâu xa, chủ yếu chỉ theo Liễu Hà lăn lộn trong một khu của thành thị. Đây là lần đầu tiên cô đến cao nguyên. Đến rồi thì bị nó vật sấp mặt.

“Em vẫn cầm cự được chứ hả?” Hồng Hựu Sâm nắm lấy cánh tay cô, dắt cô xuống xe.

“Không sao.” Kiều Dĩ Sa choáng váng, đáp lại, “Em phải tìm chỗ nào để vận công một chút…… Vầy là mình đã tới nơi rồi đó hả?”

“Tới đường vào.” Lời của Ổ Sách cũng nghèo nàn y chang như đất đai quanh đây, “Bộ lạc ở sâu bên trong, vẫn còn khá xa, xe không vào đến nơi.”

Hồng Hựu Sâm khẽ nói: “Em biến thành quạ đi.”

Kiều Dĩ Sa: “Hả?”

Hồng Hựu Sâm: “Tôi nhìn phía bên trong, đường không dễ đi, tôi mang em đi.”

Cái thang hữu nghị này không tồi, Kiều Dĩ Sa biến hình ngay tại chỗ, Hồng Hựu Sâm khom gối lượm quần áo cô để lại, giữ trong tay.

Chú quạ lượn hai vòng giữa không trung, Hồng Hựu Sâm mở áo, Kiều Dĩ Sa đáp an toàn vào lòng cậu. Thế giới trở nên yên tĩnh.

Ổ Sách nói với cậu giữa tiếng gió núi rít gào: “Đi thôi.”

hết chương 44

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN