Từ khi anh đi vào phòng bệnh, ánh mắt Dư Lâm không ngừng đảo quanh hai người họ, vẻ mặt anh ta hiểu rõ tất cả. Bác sĩ chủ trị là bác sĩ già, ông ấy chẳng hề để tâm đến những chuyện vụn vặt nhà Dư Dạng. Hỏi Dư Bất Trì một số vấn đề, nhìn các chỉ số của ông ta rồi gật gật đầu.
“Chủ nhật này chuẩn bị phẫu thuật cắt bỏ, mấy ngày nay không được ăn đồ dầu mỡ chua cay, nhất định phải ăn kiêng, người nhà trông một chút.”
Dáng vẻ Hứa Thanh Như có hơi không được tự nhiên, bác sĩ nói xong, hồi lâu sau bà ta mới lấy lại tinh thần mà “à” một tiếng đáp lại, cũng may Dư Lâm ở bên cạnh đã nhớ kỹ.
Dư Dạng không định đi, sau khi bác sĩ chủ trị và y tá rời đi, anh tìm cái ghế kéo đến ngồi bên cạnh Ôn Dụ. Anh không nhìn Dư Bất Trì, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Ôn Dụ. Dư Bất Trì không ở chung phòng cùng với con trai lớn của mình thời gian dài như vậy, giờ phút này ông ta cũng không mở miệng.
Có lẽ là sợ một khi mở miệng ngay cả sự yên bình ngắn ngủi hai cha con bọn họ cũng không có.
Thói quen gặp nhau là cắn nhau của Dư Dạng và anh ta vẫn không thay đổi sau nhiều năm trôi qua.
“Hai người vậy mà lại có thể ở bên nhau thật đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng được.” Dư Lâm khẽ cười mở miệng nói chuyện.
“Độc thân có tư cách gì mà ở đây nói chuyện.”
Hai người không ai có cảm giác ấu trĩ cả.
“Tôi chưa gặp được người thích hợp, nếu tôi gặp được, nhất định không giống ai kia, nhiều năm trôi qua mà vẫn còn nhát gan.”
Ánh mắt Ôn Dụ liếc Dư Lâm, không biết có phải cô nhạy cảm không mà cảm thấy những lời của Dư Lâm đều có chuyện, còn chưa đợi cô nghiên cứ kỹ hàm ý trong đó đã bị Hứa Thanh Như cắt ngang suy nghĩ.
Hứa Thanh Như nói những lời này đã dịu dàng hơn mấy phần so với ban nãy, trong lời nói giống như đang cố ý kiêng dè Dư Dạng vậy.
“Tiểu Dạng đã đến rồi thì nói mấy câu với ba con đi, ông ấy sắp phải làm phẫu thuật ngay, lúc này có hai con trai ở cạnh cũng vui vẻ.”
Từ đầu đến cuối Dư Dạng chưa từng liếc mắt nhìn Hứa Thanh Như, so với Dư Dạng, sắc mặt của Dư Lâm càng lúng túng hơn. Nghe mẹ nói những lời này xong, anh ta giống như như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Con ra ngoài trước.” Dư Lâm không ngồi được nữa, cúi đầu đẩy phòng bệnh ra rồi đi ra ngoài.
Dư Bất Trì dùng hết sức nắm lấy tay Hứa Thanh Như, ngay cả nói chuyện cũng câu được câu không, yếu ớt nói: “Thanh Như, em cũng ra ngoài đi, anh có chút lời muốn nói mấy câu với Dư Dạng.”
Hứa Thanh Như cũng không đồng ý ông ta mà cười nói: “Bác sĩ nói lúc này anh không được rời khỏi người nhà, em thật sự lo cho anh, tóm lại em ở bên cạnh nhìn mới yên tâm.”
“Hai cha con anh nói chuyện em không xen vào là được.”
“Không cần.” Dư Bất Trì chỉ vào cổ tay rồi chỉ vào Dư Dạng nói: “Có thằng bé là được, anh cũng không tin nó có thể nhìn ba ruột mình chết trước mặt mình.”
Hứa Thanh Như vẫn không muốn ra ngoài, Ôn Dụ đột nhiên đứng lên chạy qua kéo Hứa Thanh Như, nhíu mày, ánh mắt tràn đầy ý cười, cô kéo tay Hứa Thanh Như nói: “Dì, tóc dì làm thật đẹp, cháu cũng muốn làm một kiểu, nếu không dì đi ra ngoài nói với cháu nhé.”
“Tôi, không được.” Hứa Thanh Như không muốn đi ra ngoài, nhưng Ôn Dụ đảo mắt lại tìm cớ khác, bà ta bị làm phiền, ánh mắt có chút khó chịu.
Dư Dạng thấy bạn gái mình bị từ chối hết lần này đến lần khác cũng mở miệng: “Ưu Ưu, em không cần tìm bà ta, đợi anh dẫn em đi.”
Ôn Dụ nói: “Một người đàn ông như anh không hiểu những chuyện này, em có chuyện nói với dì, sao dì có thể sẽ từ chối một con cháu là em chứ, dì nói có đúng không ạ?”
Cô vứt vấn đề sang Hứa Thanh Như, bà ta thân là người lớn không thể không cho Ôn Dụ một chút mặt mũi ở trước mặt Dư Bất Trì được.
Hứa Thanh Như không tình nguyện bị Ôn Dụ kéo ra ngoài, trong phòng bệnh to lớn như vậy chỉ còn mỗi hai cha con bọn họ.
Từ khi Dư Bất Trì phát bệnh nằm viện đến nay, đây là lần đầu tiên hai cha con bọn họ ở cùng một chỗ, cũng là từng ấy năm đến nay, bọn họ gặp lại nhau một lần nữa.
“Tiểu Dạng, con nâng giường bệnh lên một chút giúp ba.”
Dư Dạng không lên tiếng, bàn tay làm theo lời ông ta nói.
Dư Bất Trì cố sức ngồi dựa lưng vào giường bệnh, ông ta nhìn dáng vẻ của Dư Dạng so với trước kia càng giống như một người ba nhìn con trai. Trước đây bọn họ nói ba câu nhất định đã bắt đầu cãi nhau, nhưng bây giờ ông ta cũng không còn hơi sức.
“Tiểu Dạng, bao năm không gặp, con ở bên kia vẫn khoẻ chứ?” Dư Bất Trì hỏi.
Dư Dạng run bả vai, cười nhìn về phía ông ta: “Tôi rất tốt.”
Dư Bất Trì không cảm thấy chút ý cười nào từ nụ cười của anh. Mấy năm nay ông ta hiểu biết Dư Dạng đã ít lại càng ít hơn. Thậm chí năm đầu tiên hoàn toàn không có tin tức của anh, ông ta phải nhờ vả rất nhiều quan hệ mới nghe ngóng được anh đang ở đâu, đang làm cái gì.
Sau khi an tâm, ông ta bảo bạn mình mỗi tháng đều báo cáo cho ông ta một số chuyện của Dư Dạng, nhưng những hành động nhỏ làm sau lưng này ông ta không dám để Dư Dạng biết.
“Năm đó con đi dứt khoát như vậy, là bởi vì… gặp được bà ấy hay là…”
Dư Bất Trì cúi đầu, không có sức nói: “Bởi vì hận ba.”
“Không biết.”
Dư Dạng lại mở miệng: “Đều có.”
Anh không định nói giao ước của mình và Hứa Thanh Như năm đó cho Dư Bất Trì nghe, cũng từ tận đáy lòng cảm thấy không cần thiết. Vào lúc anh cần tình thương của ba là Dư Bất Trì thì ông ta chưa bao giờ nhìn anh lấy một cái, cho dù an ủi một câu cũng không có.
Chỉ tiếc là bây giờ anh không cần những thứ đấy nữa.
“Ông nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ chủ trị cuộc phẫu thuật là bác sĩ có thâm niên, ung thư phổi giai đoạn đầu có thể chữa khỏi, không có chuyện gì, tôi đi đây.”
Dư Dạng xoay người rời đi.
“Tiểu Dạng!” Dư Bất Trì cố gắng hết sức gọi anh: “Sau phẫu thuật lần này, con có thể gọi ba một tiếng “ba” nữa được không?”
Anh cúi đầu, không nói chuyện mà rời khỏi phòng bệnh.
…
Hứa Thanh Như vừa ra đụng bác sĩ chủ trị quay lại, bị ông ấy gọi vào phòng có chuyện muốn nói. Ôn Dụ rất thức thời không đi cùng.
Cô đi loanh quanh bên ngoài phòng bệnh, mãi đến khi thấy bóng dáng Dư Lâm, nhân lúc Dư Dạng và Dư Bất Trì nói chuyện, cô đúng lúc tìm được cơ hội thăm dò nghi ngờ trong lòng mình.
Dư Lâm nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại: “Cô không ở cạnh anh ta mà đến chỗ tôi làm gì?”
“Anh cậu đang nói chuyện với ba cậu.”
“Anh tôi cái rắm.”
Ôn Dụ duỗi tay tát một cái lên người anh ta: “Tôi thấy cậu mới là nhóc con, nếu cậu còn nói bậy nữa thì bây giờ tôi gọi mẹ cậu đấy.”
“Cô con nít ba tuổi à, hở một tí là đi méc ba mẹ.”
“………Tôi ba tuổi, cậu mấy tuổi?” Ôn Dụ nói thầm: “Ấu trĩ.”
Dư Lâm chê cô phiền bèn lui sang phía bên kia mấy bước, giữ khoảng cách một mét với cô.
Ôn Dụ cũng không nói nhảm với anh ta nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Câu ban nãy cậu nói có ý gì?”
“Tôi nói cô trẻ con ba tuổi, nghe không hiểu?”
Ôn Dụ: “Không phải câu ban nãy hai chúng ta nói, là câu trong phòng bệnh, có ý gì?”
Dư Lâm cũng không ngốc, anh ta đoán được Ôn Dụ sẽ tò mò, ban nãy cố ý nói như vậy chủ yếu là muốn cho cô nghe.
“Cô thông minh như vậy cũng phải đến tìm tôi, không phải trong lòng cô có đáp án rồi sao?”
“Cái đó gọi là tò mò.”
“Được.” Dư Lâm lắc đầu: “Vậy tôi hỏi cô, có phải lúc cô học cấp 3 thích ai kia rồi phải không?”
“Ai kia” trong miệng Dư Lâm, không cần nói cũng biết.
Ôn Dụ đã đến hỏi lời thật, vậy cô có qua có lại, lời nói cũng là thật vì thế gật đầu nói: “Trước kia phải, bây giờ cũng phải.”
“Chậc chậc.”
Không biết sao Dư Lâm bật cười.
Ôn Dụ nhìn anh ta cười rất lâu, càng cười trong lòng cô càng khó chịu, không phải tư vị gãi tim cào phổi bình thường. Không đợi anh ta cười đủ, Ôn Dụ nôn nóng: “Cậu nói đi!”
“Cái này có gì hay mà nói? Anh ta cũng giống cô.”
“Anh ấy…”
Ôn Dụ tự giễu, cô lắc đầu, giọng điệu cực kỳ khẳng định: “Không có khả năng.”
“Hồi đó anh ấy làm sao có thể thích tôi, sẽ không.”
Sẽ không, làm sao thích được…
Năm đó người theo đuổi Dư Dạng rất nhiều, nhiều cô gái xinh đẹp dịu dàng không thua kém, còn cô thì sao? Trước đây cô bình thường như vậy, không xinh đẹp, tính tình cũng không thoải mái, cởi mở bằng Lâm Nam Vũ, nhưng dù cô gái xuất sắc là Lâm Nam Vũ như thế, nhưng Dư Dạng cũng không chút động lòng.
Dư Lâm thấy cô tự ai tự oán, hoàn toàn không tin lời anh ta nói, nhìn vẻ mặt Ôn Dụ xem nhẹ bản thân mình, anh ta có hơi khó hiểu: “Sao cái người này lại kỳ quái vậy.”
“Người cô thích cũng thích cô, sao vẻ mặt cô còn không vui?”
Ôn Dụ lắc đầu.
“Nếu cô không tin, bây giờ cô đi hỏi anh ta đi.”
Dư Dạng đi ra khỏi phòng bệnh, đứng ở bên ngoài nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến lúc anh phản ứng lại muốn đi tìm Ôn Dụ, thấy cô ở cuối hành lang đang đứng dưới cửa sổ nói chuyện với Dư Lâm liền nhíu mày đi về phía cô.
Đến gần nhìn thấy, bạn gái mình như là bị oan ức gì đó rất lớn, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên như là bị bắt nạt sắp khóc.
Lửa giận trong lòng anh bốc lên, anh kéo Ôn Dụ đến bên cạnh mình rồi nhìn Dư Lâm chằm chằm: “Mày bắt nạt cô ấy?”
Dư Lâm thấy người này hận không thể xé mình thành hai nửa, liếc mắt xem thường rồi hừ lạnh một tiếng: “Thật đúng là không biết tốt xấu.” Anh ta phủi phủi tay rời đi, nhường chỗ cho bọn họ.
Dư Dạng không sốt ruột tính sổ, anh nâng mặt Ôn Dụ lên trước, kiên nhẫn hỏi: “Có phải nó bắt nạt em không, anh trả thù cho em.”
“Dư Dạng.”
Cô ngước mắt nhìn anh.
Đôi mắt to trong veo như nước gấp gáp muốn biết một câu trả lời, cô nhíu mày hỏi: “Từ khi nào anh… đã thích em?”
“Câu trả lời này, anh vẫn luôn không cho em biết.”
Trong lòng Dư Dạng hiểu tại sao cô lại có dáng vẻ như vậy, anh nhìn Dư Lâm một cái, sau đó ánh mắt không hề rời khỏi Ôn Dụ.
“Ngốc.”
Dư Dạng thấp giọng nói: “Có lẽ là lúc pháo hoa rực rỡ, hoặc có lẽ là đại hội thể dục thể thao, cũng có thể là khoảnh khắc nào đó ở bên cạnh em.”
“Nhưng em muốn hỏi anh thời điểm cụ thể là gì, anh không biết.”
“Lúc anh nhận ra, anh đã rất thích em rồi.”
“Em…”
Ôn Dụ cắn môi, cô không thể tin được những lời này lại do chính Dư Dạng nói ra. Ôn Dụ véo mình thật mạnh ở bên dưới, dùng cách này để duy trì sự tỉnh táo.
“So với những cô gái khác họ xinh đẹp hơn em, dịu dàng hơn em, gia đình tốt hơn em, em của khi đó vô cùng không tốt… Anh, nếu anh lừa em thì bây giờ nói cho em biết, em không tức giận.”
Dư Dạng bị cô làm cho tức cười, nâng mặt cô lên nói: “Thật sự là bé ngốc, người khác rất tốt có liên quan gì với anh? Anh thích ai, chẳng lẽ trong lòng anh không biết?”
“Anh, từ trước đến nay chỉ thích em.”