Ông gọi một cuộc điện thoại đến nhà họ Giang, nổi giận đùng đùng: “Hôn ước này đã lâu như vậy rồi, nếu Giang Khắc đã coi thường cô con gái nhà tôi như vậy, vậy thì bây giờ chúng tôi lập tức giải trừ hôn ước! Đỡ phải nghe người ngoài nói con gái nhà tôi trèo cao!”
“Ôi, lão Thời, ông đừng nóng giận như vậy chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông nói thử xem tôi có giải quyết được không?” Giang Chính Quốc hòa nhã nói.
Ba Thời lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại. Một tiếng bíp lạnh lùng vang lên từ đầu bên kia điện thoại, thay cho câu trả lời, không khác nào đang tát vào mặt Giang Chính Quốc.
Sau khi Giang Chính Quốc cúp điện thoại, ông lạnh mặt đập bàn: “Gọi thằng nhóc thối đó về đây cho tôi.”
Cô của Giang Khắc thở dài: “Không biết đôi vợ chồng trẻ này xảy ra chuyện gì, không phải hai ngày trước vẫn còn rất tốt sao?”
“Thiệp mời vừa gửi đi chưa được bao lâu, cái này… phải thu lại thế nào đây?”
Mọi người trong nhà lần lượt gọi Giang Khắc đến dạy dỗ anh vài câu, tất cả đều là trách mắng anh, nói anh để mặt mũi nhà họ Giang ở đâu, cuối cùng Giang Khắc lại ném ra bốn chữ: “Con sẽ giải quyết.”
Giang Chính bị cái thái độ không nóng không lạnh này của con trai làm cho tức chết, ông nghiêm nghị hỏi anh: “Mày định giải quyết như thế nào? Còn không mau đến nhà họ Thời xin lỗi người ta.”
Giang Khắc nhướng mi, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu mang vẻ châm chọc: “Lúc này ông mới biết quản chuyện trong nhà sao?”
“Mày —— “
Giang Khắc không muốn tranh cãi thêm nữa, anh đứng dậy rời khỏi nhà họ Giang. Những người này Giang Khắc không quan tâm, chẳng qua là lão gia tử đang ở đây, anh không thể không đi.
Lúc Giang lão gia tử nghe được chuyện này, ông đang nằm ở trên giường bệnh, Giang Khắc đướng trước mặt ông, thấp giọng nói: “Ông nội, con xin lỗi.”
Không ngờ, Giang lão gia tử lại không hề giận dữ như trong tưởng tượng của anh, cũng không biểu hiện cảm xúc ra ngoài. Ông ra hiệu muốn ngồi dậy, Giang Khắc bước tới đỡ lão gia tử, nhét một cái gối vào sau lưng ông.
Lão gia tử cười cười: “Từ nhỏ đến lớn, khôn phải con ghét nhất ba con thay con quyết định cuộc đời mình hay sao, từ chuyện ép con thay đổi chuyên ngành, thay con quyết định những chuyện trọng đại trong đời, còn thay con định hôn ước với Thời Vũ.”
“Có phải con từng nghĩ rằng, ông ấy chỉ xem con như một con cờ để gây khó dễ, một công cụ để giao dịch tiền quyền, ông nói có đúng không?”
Giang Khắc cụp mắt xuống, anh đáp: ” Vâng.”
Cho nên lúc mới bắt đầu, Giang Khắc luôn chán ghét Thời Vũ.
“Chuyện này, là ba con không đúng, nó đã không làm đúng bổn phận của một người cha, ông đã dạy dỗ nó rồi, nhiều năm như vậy, nó luôn muốn nói với con một lời xin lỗi, nhưng lại xấu hổ, nhưng mà lúc con đi Mỹ du học, không phải con đã đăng ký học chuyên ngành yêu thích của mình rồi sao, cũng xem như là thực hiện được nguyện vọng của mình rồi.”
“Về chuyện của hai đứa, đây không phải là hôn nhân thương mại mà ba con sắp đặt đâu, mà là năm đó Thời Vũ đã đến thư phòng xin ông.” Lão gia tử thở dài, “Con bé là một đứa trẻ ngoan.”
“Sao ạ?”
Lúc Thời Vũ trở về nhà họ Thời chưa được bao lâu, mấy lần cô đến nhà họ Giang tìm Giang Khắc, nhìn thấy anh bị mẹ Giang đánh đập. Cô gái nhỏ nấp sau bụi cây trong vườn, xuyên qua lớp kính trong suốt, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang nổi điên, dùng roi mây đánh Giang Khắc, cứ hết roi này đến roi khác, đánh vào những chỗ được quần áo che khuất, đánh đến khi lưng anh co cong lại.
Giang Khắc không hề đánh lại, máu tươi thấm lên áo sơ mi trắng, vết thương hiện lên rõ ràng. Nhưng mỗi lần như vậy, Giang Khắc lại vờ như mình không sao, anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi đi ra dạy kèm cho Thời Vũ.
Lúc Thời Vũ ngồi giải đề, cô luôn ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt tản ra trên người anh, tim cô đau nhói. Nhưng cô lại không dám hỏi, cô sợ sẽ động chạm đến lòng tự tôn của anh.
Càng lớn lên, Thời Vũ càng không ngăn được tình cảm của mình dành cho Giang Khắc, lại càng không muốn để anh bị thương.
Cho đến một ngày, Thời Vũ không nhịn được nữa mà đi vào thư phòng của lão gia tử. Cô gái nhỏ đứng trước mặt Giang lão gia tử, đôi mắt đen láy toát lên vẻ kiên định, cô lấy hết dũng khí nói:
Ông nội, ông giao Giang Khắc cho con được không?
Con muốn bảo vệ anh ấy.
Lão gia tử cuối cùng cũng đồng ý, ba Giang ra mặt làm chủ, giúp bọn họ định hôn ước.
Thật ra cho đến tận bây giờ, Thời Vũ vẫn không biết Giang Khắc đã xảy ra chuyện gì, lão gia tử cũng không nói cho cô biết. Nhưng cô lại tin vào tình yêu mãnh liệt của mình, không biết mệt mỏi suốt ngày quanh quẩn bên cạnh Giang Khắc.
Những cảm xúc giấu kín trong lòng Giang Khắc, niềm vui nỗi buồn của anh, tất cả đều được Thời Vũ mở ra, từng cái từng cái một.
Nếu như nói Giang Khắc là một tảng băng lạnh lùng, là dải ngân hà cao cao tại thượng, vậy thì Thời Vũ chính là mặt trời.
Mặt trời chuyển động xung quanh giải ngân hà, ấm áp không biết mệt mỏi.
Giang Khắc ngồi nghe lão gia tử nói, anh ngồi im lặng một lúc lâu mà vẫn chưa định thần lại, khiếp sợ, kinh ngạc, hối hận, thất vọng, giống như những mảnh vụn rơi ra từ núi lửa, đập vào người anh, mãnh liệt đến nỗi hô hấp không thông.
“Sức khỏe của ông thế nào, ông rất rõ ràng, với năng lực bây giờ của con, chuyện kết hôn lần này, nếu không phải con đồng ý thì ai có thể ép được con chứ, ông nói có đúng không, Giang tổng?” Lão gia tử nói.
Chuyện xảy ra trong đêm giao thừa, lão gia tử biết trong lòng Giang Khắc có quỷ*, chỉ là muốn mượn cơ hội đẩy anh một bước, nhưng không ngờ đến giờ phút cuối cùng Giang Khắc vẫn do dự mà rút lui.
(*) Đại loại là là nỗi ám ảnh trong lòng, chướng ngại tâm lý. [.
“Dù sao lần này người lớn bọn ông cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của người trẻ tuổi các con đâu, ” Lão gia tử phất phất tay, còn đặc biệt xát muối vào vết thương của Giang Khắc “Thật đáng tiếc, một cô gái tốt như Tiểu Vũ sau này lại làm vợ người khác
“Hai người không có duyên phận cũng không cần miễn cưỡng làm gì.” Lão gia tử vẫy tay tỏ ý anh cút nhanh lên.
Mỗi một câu nói của Giang lão gia tử như nhát dao đâm vào tim anh, lúc anh bước ra khỏi phòng bệnh, khí áp trên người anh thấp đến đáng sợ.
Buổi tối, Giang Khắc trở về biệt thự Hilton, đèn được bật sáng, anh vô tình ngước mắt lên, so với trước đây nhà cửa bừa bộn, bây giờ nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, có chút trống rỗng.
Anh bước vào phòng khách, phòng ngủ chính, thấy chăn bông đã được gấp gọn gàng, phòng quần áo trong phòng vốn là của Thời Vũ, bây giờ lại trống không. Giang Khắc cố chấp đi vào nhà vệ sinh, anh phát hiện cô gái nhỏ đến một món đồ cũng không để lại.
Lúc Thời Vũ đến nhà anh, cô đánh trống khua chiêng khoa trương biết bao nhiêu, đến lúc cô rời đi, lặng lẽ không một tiếng động, xóa sạch hoàn toàn dấu vết thuộc về cô, cách làm vô cùng dứt khoát.
Nửa đêm trăng tròn, Giang Khắc ngồi trên sofa uống rượu, hết ly này đến ly khác, uống được một lúc, đôi mắt anh đỏ hoe, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Anh đưa tay cởi cúc áo ở cổ, xương quai xanh trắng lạnh. Ánh đèn neon từ những tòa nhà cao tầng bên ngoài hắt vào, chiếu lên những đường cong trên người anh, nhìn anh có chút sa sút.
Anh nhớ đến mỗi một mặt không giống nhau của Thời Vũ. Một Thời Vũ khi uống say, cô tỏ ra thông minh mà dụ dỗ anh hôn lên môi cô, kết quả cô lại thở không nổi. Một Thời Vũ không thèm mang dép trong nhà, cô đi chân trần trên sàn, âm thanh mềm mại làm nũng đòi anh ôm. Một Thời Vũ ngày ngày ăn thực phẩm rác, còn lấy tạp chí tài chính của anh làm nắp vung đậy mì ăn liền.
Cuối cùng Giang Khắc nhớ đến buổi chiều ước định hôn ước của bọn họ năm ấy. Cô gái nhỏ khẩn trương đứng trước mặt anh, lấy hết dũng khí mà nói, ánh mặt trời lặn đỏ rực như lửa, gió to thổi đến, giọng nói của cô theo tiếng gió truyền rõ ràng đến tai Giang Khắc.
Gió chiều thổi đến, Giang Khắc ngước mắt lên, ánh mắt đảo qua, cuối cùng dừng lai trên mặt cô, đôi mắt đen nhánh hiện lên một chút cảm xúc.
Thời Vũ nói từng chữ một, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Em sẽ đối xử với anh thật tốt.”
Mỗi một khía cạnh của cô, sôi nổi nhiệt tình. Giang Khắc phát hiện hình như cô đã vô tình xâm nhập vào xương tủy anh.
Bỗng nhiên, Giang Khắc nhìn thấy một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai nhỏ rơi trên sofa, anh ta lấy ra, cố chấp bỏ vào túi quần.
Giang Khắc cầm điện thoại lên, tìm WeChat của Thời Vũ, nghĩ tới nghĩ lui, anh không biết phải nói gì, đành nói xin lỗi rồi gửi đi, trong lòng anh có chút lo lắng, muốn xem cô trả lời thế nào.
Giây tiếp theo, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện trong hộp thoại, hai người không còn là bạn bè trên WeChat nữa.
Thời Vũ hủy kết bạn với anh rồi.
…
Ngày hôm sau, trời vừa hừng sáng.
Giang Khắc tắm rửa xong, anh định tự mình đến gặp Thời Vũ giải thích rõ ràng, nhưng anh lại nhận được điện thoại khẩn cấp từ trợ lý, vội vàng đến công ty.
Lúc mọi việc được giải quyết xong xuôi thì trời đã chập choạng tối. Giang Khắc trực tiếp lái xe đến nơi Thời Vũ đang ở, nhưng không có ai ở đó. Anh không có cách nào liên lạc với Thời Vũ, điện thoại của anh cũng bị cô chặn, anh không thể làm gì khác hơn là lái xe đến nhà họ Thời.
Kết quả, ngay cả cửa anh còn không được vào, ba Thời suýt chút nữa đã gọi báo cảnh sát đến đuổi anh ra ngoài.
Nghĩ một hồi, anh nghĩ Thời Vũ hẳn là đang ở cùng Nguyễn Sơ Kinh. Giang Khắc trực tiếp lái xe đến dưới lầu nhà Nguyễn Sơ Kinh. Giang Khắc ngồi ở trong xe, châm một điếu thuốc, gọi mấy cuộc điện thoại cho Nguyễn Sơ Kinh, cuối cùng cũng có người nhận.
Giọng điệu Nguyễn Sơ Kinh không được tốt lắm: “Giang tổng, tôi giúp gì được cho ngài?”
“Có phải cô ấy đang ở chỗ cô không? Cô nói với cô ấy, tôi có lời muốn nói với cô ấy.” Giang Khắc hít một hơi khói.
Nguyễn Sơ Kinh cười lạnh: “Cô ấy không muốn gặp anh.”
“Vậy thì tôi sẽ tiếp tục đợi.” Giang Khắc trầm giọng nói.
“Tùy anh.” Nguyễn Sơ Kinh cúp điện thoại.
Giang Khắc mở cửa xe, bước ra ngoài, anh đơn giản là đứng bên ngoài đợi. Nguyễn Sơ Knh cất điện thoại, liếc nhìn Thời Vũ, hiện tại cô không biết Thời Vũ đang nghĩ gì nên không định nói cho cô ấy biết.
Thời Vũ từ lúc thất tình đến giờ, trông cô vẫn như một người bình thường, như không có chuyện gì xảy ra, cô khoanh chân ngồi trên tấm thảm mềm, kéo Nguyễn Sơ Kinh xuống cùng chơi cờ với cô. Thời Vũ thắng vài ván liên tiếp, như một kẻ mê tiền, xòe tay đến trước mặt Nguyễn Sơ Kinh: “Cậu thua rồi, đưa tiền nhanh lên.”
Nguyễn Sơ Kinh ngay lập tức chuyển 8.888 tệ cho cô, tươi cười nói: “Cho cậu, tổ tông tiền xuyến tử*.”
(*) Dây xâu tiền (ví với những kẻ coi trọng đồng tiền)
Hai người chơi cờ xong cũng đã hơn chín giờ tối. Nguyễn Sơ Kinh và Thời Vũ gọi tôm hùm đất hấp bia, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện cùng nhau.
Nguyễn Sơ Kinh đang đeo găng tay bóc tôm cho tiểu tổ tông thì điện thoại bên cạnh phát ra tiếng rung, cô hất cằm lên nói: “Giúp tớ nghe điện thoại.”
Thời Vũ nhìn điện thoại, nhướng mày: “Chậc chậc, là Từ Chu Diễn, có chắc là cậu muốn tớ nghe giúp không?”
“Cúp đi, đàn ông sao quan trọng bằng chị em được.” Ánh mắt Nguyễn Sơ Kinh lóe lên tia sáng.
Mười một giờ tối, cơn mưa rào rơi không ngớt, bóng cây đung đưa, gió lạnh xen lẫn hạt mưa đập vào cửa sổ, trời sắp mưa to.
Nguyễn Sơ Kinh chạy đến đóng cửa sổ, vô tình nhìn xuống lầu, Giang Khắc vẫn đứng đó, anh gần như hòa vào đêm đen, trên đầu ngón tay còn có đốm lửa đỏ rực.
Sau khi đóng cửa sổ, cô nhìn Thời Vũ vẫn còn đang ngâm nga, nhẹ giọng nói: “Vũ Mao, tớ nhìn thấy anh ta vẫn đứng đợi dưới đó, anh ta đứng ở dưới đợi cũng lâu rồi, sao cậu không đi xuống? Cho dù sau này không gặp lại nhau nữa thì cũng phải nói chuyện rõ ràng chứ.”
Thời Vũ tháo tai nghe ra, động tác cô dừng lại một lúc. Đúng là như vậy, phải nói chuyện rõ ràng.
Thời Vũ mặc áo khoác đi xuống, tiện tay cầm theo chiếc ô.
Giang Khắc vừa hút thuốc vừa dựa vào xe, vai anh ướt đẫm nước mưa, tàn thuốc nằm rải rác trên mặt đất, rơi xuống bên cạnh đôi giày da thủ công màu đen của anh. Anh đang cúi đầu chuẩn bị dập tắt điếu thuốc, trước mặt anh đột nhiên xuất hiện cổ tay trắng muốt đang cầm một chiếc ô.
“Về đi.” Thời Vũ đưa ô cho anh.
Giang Khắc vươn tay cầm ô, thuận thế nắm lấy tay cô, giọng nói khàn khàn: “Anh xin lỗi.”
“Buông ra.” Thời Vũ bình tĩnh nói, trong mắt cô không còn vẻ mến mộ hư lúc trước.
Giang Khắc không hề buông tay, giọng nói run run: “Ngày hôm qua anh sai rồi để em phải chờ…”
Thời Vũ lắc đầu, cô ngắt lời anh, lớn tiếng nói: “Anh biết chuyện không phải vậy mà, ngày hôm qua em chờ anh đến khi cửa hàng đóng cửa, em đã nói rồi, thứ em sợ nhất là phải chờ đợi, lúc trước ở công viên giải trí, mẹ em cũng dặn em đứng tại chỗ đợi bà ấy, kết quả em không thấy bà ấy đâu cả…”
“Ngày hôm qua dì xảy ra chuyện, em muốn cùng đi với anh, em không biết tại sao anh không đồng ý cho em đi cùng, để em một mình đợi trong cửa hàng váy cưới, nhưng mà cái này không còn quan trọng nữa. Chuyện kết hôn này, em biết anh cũng không quan tâm lắm, đến cả một câu thích em, anh cũng chưa từng nói qua cơ mà? Chúng ta còn chưa chính thức đến với nhau, ngay cả nhẫn cưới cũng do cô của anh chọn giúp.” Hai mắt Thời Vũ đỏ hoe.
Toàn bộ những lời Thời Vũ nói ra, Giang Khắc không cách nào phản bác lại, nhìn cô gái nhỏ đang đứng trước mặt anh, anh vừa đau lòng vừa hối hận.
“Vũ Mao, anh sai rồi.” Giọng người đàn ông khàn khàn, đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
Thời Vũ quay mặt đi tránh động tác của anh, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay khiến trái tim Giang Kình co rút, đau nhói.
Cô cúi đầu dùng sức kéo ngón tay của người đàn ông ra, đôi mắt cô đỏ hoe nói: “Cưỡng ép người khác thật sự không có ý nghĩa, Giang Khắc, sau này em sẽ không đến làm phiền anh nữa.”
Một người muốn rút tay về, người kia lại muốn nắm lấy, cố chấp không chịu buông tay. Trong khi cả hai đang lôi kéo nhau, chiếc ô màu xanh đậm bị cuốn xuống đất.
Thời Vũ thừa dịp rút tay về, mặc cho người đàn ông đang chật vật đứng dưới mưa, cô không thèm quay đầu lại mà rời đi.