Bạo Vương Liệt Phi
Chương 39: Giới luật cung
“Bây giờ ngươi còn gì để nói?”
Long Hạo Thiên phẫn nộ đến gần nàng.
Vân Yên thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, vô thức lui về phía sau từng bước, biết giải thích cũng vô dụng nhưng vẫn giải thích: “Hắn bỗng nhiên xuất hiện, ta cũng không biết sao lại thế này?”
“Không biết sao lại thế này? Ngươi tưởng bổn vương là đứa trẻ ba tuổi à? Tin lời ngươi nói sao?”
Đột nhiên Long Hạo Thiên tiến đến phía sau, giận dữ nắm chặt quần áo của nàng, phát tiết tất cả tức giận lên thân thể nàng.
“Ngươi muốn ta phải giải thích thế nào thì ngươi mới có thể tin?”
Vân Yên nhìn hắn, biết thật ra lúc này hắn sẽ không nghe mình giải thích, hắn vốn đã nhận định mình có quan hệ với Hắc Ưng rồi, cho nên hắn mới không cần giải thích.
“Giải thích thế nào? Ngươi không cần phải giải thích? Bổn vương cũng không muốn nghe.”
Tay Long Hạo Thiên bỗng bóp lấy cổ nàng, chỉ hơi dùng lực một chút là cổ nàng có thể gãy.
Sắc mặt Vân Yên đỏ bừng nhưng lại không giải thích không vùng vẫy nữa, nếu hắn muốn nàng chết thì nàng còn có thể sống sao? Quên đi, phó mặc cho số phận thôi.
Ngay khi nàng cảm giác được hô hấp ngày càng khó khăn, hắn bỗng buông lỏng tay, hô: “Người đâu.”
“Vương có gì dặn dò?”
Hai gã thị vệ đi đến rất nhanh.
“Giao nàng cho Lâm ma ma, tối nay dùng nàng đặt thức ăn.”
Long Hạo Thiên dặn dò, trong mắt đều là thù hận lại mang theo chút nham hiểm.
Hai gã thị vệ lập tức đưa nàng đi.
“Buông ra, ta tự đi.”
Vân Yên quát, không muốn để họ động vào người, chính nàng cũng không biết vì sao hắn lại bảo dùng nàng đặt thức ăn, muốn nàng làm cung nữ à?
Thị vệ đưa nàng đến giới luật cung.
“Lâm ma ma, Vương sai chúng tôi đến nói cho ma ma biết, đêm nay Vương muốn dùng Yên phi nương nương đặt thức ăn.”
Thị vệ nói.
“Nô tỳ đã hiểu, xin bẩm báo lại với Vương là nô tỳ nhất định làm tốt.”
Lâm ma ma đáp, nhìn thoáng qua Vân Yên.
Ánh mắt âm u kia khiến Vân Yên dựng cả tóc gáy, nàng mơ hồ cảm giác được sự việc không phải đơn giản như vậy
“Chúng ta cáo từ trước.”
Thị vệ xoay người rời đi.
Lúc này Lâm ma ma mới nhìn nàng chằm chằm, bước từng bước một đến bên nàng, khóe miệng cười lạnh lùng: “Yên phi nương nương, thật không ngờ người lại rơi vào trong tay nô tỳ.”
Vân Yên nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của bà ta, cũng chỉ mắt lạnh liếc bà ta một cái,không nói chuyện cũng không cười.
“Không nói sao?”
Giọng Lâm ma ma cất cao, vừa cất giọng thì tay đã túm lấy tóc nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta hận nhất là người như ngươi, trước mặt ta mà còn muốn giả vờ à, ngươi còn non lắm.”
Da đầu bị kéo thật đau, Vân Yên lấy tay muốn vùng vẫy thoát khỏi bà ta, nhưng thân thể quá yếu ớt, không có một tia sức lực, chỉ có thể trừng mắt giận dữ: “Ta và ngươi không thù không oán, việc gì ngươi phải gây khó dễ cho ta? Mười năm phong thủy luân chuyển (ý nói mọi chuyện đều có thể thay đổi), ngươi không nghĩ đến đường lui của mình sao?”
“Yên phi nương nương, ngươi muốn trách thì trách mạng ngươi không tốt đi, không phải nô tỳ muốn làm khó ngươi, mà là Vương căn dặn ta làm vậy, hơn nữa ngươi cũng thật không biết điều, ngươi là một công chúa chẳng lẽ lại không biết quy củ trong hoàng cung này à?”
Lâm ma ma nhìn sắc mặt tái nhợt, bộ dáng vô lực của nàng, chỉ trách nàng ở trong hoàng cung lại không biết lấy lòng mình, nàng chịu tội cũng là xứng đáng thôi, ai bảo hoàng cung chính là nơi ăn thịt người a.
“Hừ hừ.”
Vân Yên hừ lạnh một tiếng: “Ngươi xứng sao?”
Sắc mặt Lâm ma ma khẽ biến, đầu tiên cho là nàng đã thông suốt nhưng không ngờ vừa mở miệng là nàng đã vũ nhục mình, tay dùng lực giật tóc nàng xuống, đạp nàng nằm trên mặt đất: “Vậy thì đừng trách nô tỳ lòng dạ độc ác.”
Bà ta hướng về phía ngoài cửa, lên giọng phân phó: “Người đâu?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!