Bất Hủ Kiếm Thần - Chương 134: Kỳ Sát Tông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Bất Hủ Kiếm Thần


Chương 134: Kỳ Sát Tông


Chuyện ở chỗ này chấm dứt, các tu sĩ cũng ào ào rời đi. Thế nhưng ánh mắt của mỗi tu sĩ nhìn Lâm Dịch đều có thêm một tia cổ quái.

Ở trong ấn tượng của mọi người, chưa bao giờ có bất kỳ một tu sĩ nào có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy khi thí luyện nhập môn, kinh động tam đại đệ tử hạch tâm trong tông môn, lại còn thiếu chút nữa đã đánh nhau với hắn. Sau đó còn có tông chủ xuất sơn, đồng thời còn làm cho một trưởng lão ngoại môn mất chức vị.

Trong lòng các tu sĩ đều nổi lên một suy nghĩ trong đầu:

– Sau này tiểu tử này tuyệt đối sẽ không phải là một người an phận.

Lý Trấn Hải hừ nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ xem thường, nhẹ giọng nói:

– Chỉ là Ngưng khí tầng năm, không tạo ra được bao nhiêu sóng gió.

Nói xong hắn cùng Lăng Dược sóng vai rời đi, bay lên trên tiên sơn trong mây mù, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tô Thất Thất vẫy tay về phía một tu sĩ, tu sĩ kia nhanh chóng bước tới, Lâm Dịch nhận ra người này, chính là tu sĩ hiền lành hàm hậu ở trên Tiềm Long sơn kia.

Tô Thất Thất giới thiệu:

– Đây là Vương Kỳ, là tu sĩ vài ngày trước đó ta gặp khi lịch lãm ở bên ngoài. Chuyện của Lâm Dịch chính là hắn nói cho ta nghe, khác một trời một vực so với tin đồn ở bên ngoài. Cho nên ta mới hiếu kỳ, tự mình đi dò xét một phen. Hắn cũng đã bái nhập vào tông môn không được bao lâu, các ngươi có thể làm quen một chút.

Lâm Dịch bừng tỉnh, thế mới biết vì sao Tô Thất Thất lại hiếu kỳ về chuyện của hắn, hóa ra là bởi vì người này.

Vốn ấn tượng của Lâm Dịch đối với người này không tệ, hắn cười nói đối phương:

– Ta là Mộc Thanh, đây là Hải Tinh, sau này chúng ta chính là đồng môn.

Vương Kỳ cười cộc lốc, khen một tiếng từ tận đáy lòng:

– Mộc sư huynh, ngươi thật lợi hại.

Lâm Dịch mỉm cười nói:

– Quá khen.

– Mộc Thanh, ta sẽ nói với ngươi một chút quy củ trong tông môn.

Tô Thất Thất trầm ngâm một chút, nói:

– Đại khái trong tông môn cũng không có nhiều lễ nghi phiền phức, ngươi và Hải Tinh vẫn xưng hô là sư đồ cũng không sao. Phần lớn thời gian, tu sĩ có tu vi hơi thấp nhìn thấy tu sĩ có tu vi cao thì sẽ xưng một tiếng sư huynh hoặc là sư tỷ. Đương nhiên, ta và ngươi không cần như thế.

Minh Không chen miệng vào, nói:

– Đúng vậy, không nên có nhiều quy củ như vậy, ta gặp vài đệ tử hạch tâm ta cũng gọi thẳng tên hiệu của bọn họ, hừ hừ.

Lời này cũng không tệ, Minh Không nhìn thấy người khác cũng không xưng hô sư huynh sư tỷ, mà còn nói thẳng tên của hai người Lăng Dược và Lý Trấn Hải, còn đặt ngoại hiệu là nham hiểm.

– Đúng vậy, tông môn không quản gắt như vậy, đương nhiên sẽ không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này, đúng không Minh Không tiểu ma nữ.

Tô Thất Thất lắc đầu cười khẽ.

Vẻ mặt Minh Không quýnh lên, nhăn nhó nói:

– Tỷ tỷ, tỷ đừng có trêu muội. Nếu không phải đám người Đông Phương Dã bắt nạt người khác thì muội cũng sẽ mặc kệ bọn họ.

Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, tò mò hỏi:

– Thất Thất, ngươi cũng là người của phe Minh Không hay sao?

– Không phải, tỷ tỷ không muốn nhúng tay vào loại chuyện này, nhưng nếu như ta bị bắt nạt, nhất định tỷ tỷ sẽ ra mặt cho ta!

Minh Không giơ giơ quả đấm nhỏ lên, mang theo một tia khoe khoang.

Tô Thất Thất khẽ vuốt mái tóc của Minh Không, trong ánh mắt lộ ra vẻ cưng chiều và yêu thích.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút hỏi:

– Vậy phải làm như thế nào mới có thể trở thành đệ tử hạch tâm?

Mục đích duy nhất của Lâm Dịch tới tông môn này chính là có thể thành đệ tử hạch tâm, đại biểu cho tông môn đi tham gia trăm tộc đại chiến, trong lòng hắn có suy nghĩ này, có lẽ có thể gặp được Mộc Tiểu Yêu và Vũ Tình ở nơi này.

Minh Không không nhịn được cười lớn, chỉ vào Lâm Dịch nói:

– Thư sinh nhà ngươi thật là kỳ quái, ngươi lợi hại về trận pháp, Minh Không ta phục ngươi. Nhưng ngươi vẫn còn cách đệ tử hạch tâm xa lắm, hì hì.

– Muốn trở đệ tử hạch tâm không phải một lần là xong, cần trải qua vô số chuyện, muốn đạt đến đỉnh phong của đệ tử trong tông môn. Đầu tiên ngươi phải biến thành đệ tử nội môn trước. Hàng năm, cuối năm sẽ cử hành một lần khảo hạch nội môn, tiến hành một lần Luyện Tâm điện chi chiến. Đó là cơ hội duy nhất để tấn chức đệ tử nội môn. Còn một tháng nữa sẽ đến cuối năm, ngươi còn có nhiệm vụ khác, đó là trước cuối năm phải chữa trị tốt trận pháp ở bên trong Luyện Tâm điện.

Tô Thất Thất nói đại khái một lần.

Lâm Dịch gật đầu, đối với chuyện trở thành đệ tử nội môn, hắn vẫn còn có chút nắm chắc.

Lâm Dịch chỉ đang suy nghĩ, hắn và Hải Tinh cùng đi vào nội môn tu luyện chung, hay là hắn nên đi vào nội môn trước.

– Muốn trở thành đệ tử nội môn sẽ có mấy bước. Thứ nhất, phải có thể chịu đựng thí luyện ở sát khí Luyện Tâm trận, cho nên vì muốn Luyện Tâm chi chiến được tiến hành thuận lợi vào cuối năm thì nhất định ngươi chữa trị tốt đại trận ở trong Luyện Tâm đại trận cho tốt.

Lâm Dịch nói:

– Chuyện này không thành vấn đề, ta đã có hiểu biết đại khái về đại trận bên trong, lúc này có thêm sách cổ này, tin rằng rất nhanh sẽ có thể chữa trị được Luyện Tâm đại trận.

Tô Thất Thất gật đầu, tạo nghệ của Lâm Dịch trên phương diện trận pháp, tất cả mọi người đều thấy rõ, nếu hắn đã nói như thế, tin rằng sẽ không xảy ra sai sót.

– Thứ hai, chính là ở trong tầng một Luyện Tâm điện, dưới điều kiện tiên quyết là chịu đựng sát khí Luyện Tâm trận, so đấu đấu pháp với đối thủ. Mười người còn lại cuối cùng thì mới có tư cách đi khiêu chiến cửa thứ ba. Trên cơ bản ở cửa thứ nhất hàng năm cũng sẽ đào thải đại bộ phận tu sĩ, những người còn lại cũng chỉ có mấy trăm người. Nhưng có thể chịu đựng được sát khí Luyện Tâm trận thì lại chưa hẳn đã có thể phân tâm tranh đấu, thi pháp ở bên trong. Cho nên ở trong quá trình tranh đấu, bị sát khí phệ tâm, sẽ bị bắn ra ngoài điện, hoặc là thua trong lúc giao thủ thì cũng sẽ coi như là thua.

Lâm Dịch biết lời này của Tô Thất Thất không giả, lúc ở tầng sáu của Luyện Tâm điện, hắn nhất tâm nhị dụng, cũng đã cảm thấy lực lượng không bằng. May mắn là hắn nghiên cứu trận văn, nếu như là thi pháp, chiến đấu, có lẽ đã lộ ra sơ hở từ lâu, bị sát khí phệ tâm, bị đẩy ra khỏi Luyện Tâm điện.

Tô Thất Thất nói:

– Ngươi muốn thông qua cửa thứ nhất không thành vấn đề, nhưng nếu như dùng tu vi Ngưng khí tầng năm, trong lúc giao thủ ở cửa thứ hai, rất khó để kiên trì đến cuối cùng. Cửa thứ hai là một trận hỗn chiến ở trong tầng một Luyện Tâm điện, có thể ngươi sẽ phải đối mặt với một tu sĩ. Nhưng cũng có thể là một đám tu sĩ vây công ngươi. Cho nên, dùng tu vi Ngưng khí tầng năm của ngươi, rất khó để đảm bảo mình bất bại.

Trong lòng Lâm Dịch rùng mình, nghĩ ngợi nói:

– Hóa ra là như vậy, như vậy cũng có chút khó khăn, thế cục trên chiến trường thay đổi liên tục, ai cũng không thể suy đoán ra sau đó sẽ xảy ra loại tình huống nòa.

Không phải Lâm Dịch lo lắng cho mình, mà là lo lắng cho Hải Tinh. Lần này hắn thí luyện nhập môn đã tạo ra danh tiếng, hơn nữa dường như đã đắc tội với người của phe phái Đông Phương. Nếu như bọn họ vây công Hải Tinh, muốn qua cửa thứ hai này cũng rất khó.

Trong lúc Lâm Dịch suy nghĩ, Minh Không ở bên cạnh nói:

– Ngoại môn có hơn ba ngàn đệ tử, không ít người đều là người của phe phái Đông Phương, đến lúc đó nhất định sẽ hạ thủ với các ngươi trước, ở bên trong các ngươi nhất định phải đoàn kết lại thì mới có hi vọng.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, hỏi:

– Xuất thủ ở trong Luyện Tâm điện có yêu cầu gì về mức độ không, đến điểm thì ngừng hay là…

Trong mắt của Tô Thất Thất lóe lên một tia tán thưởng, nói:

– Cái này thì phải nói trọng điểm một chút, đệ tử trong tông môn tranh chấp đá đấu, nhưng không được đánh chết phế tu vi, những chuyện khác thì tùy ý. Nhưng dù sao cũng là đồng môn, dưới tình huống đại đa số đều đến điểm thì ngừng. Đương nhiên trong lúc giao thủ đấu pháp sẽ khó tránh khỏi bị thương, chỉ cần không phải tử vong thì tông môn sẽ giữ thái độ im lặng cho qua.

– Mặt khác, trong tông môn chấp thuận lén ước chiến, nhưng phải đi tới Phù Không thạch ở phía đông tông môn để tỷ đấu, không thể tùy ý xuất thủ ở bên trong tông.

Tô Thất Thất suy nghĩ một chút, nói bổ sung.

Minh Không ở bên cạnh lên tiếng nói:

– Đúng vậy, hôm nay tỷ tỷ vì muốn để cho các ngươi thuận lợi thông qua thí luyện nhập môn, không bị quấy rầy cho nên mới chịu nguy hiểm bị tông môn trừng phạt, liều mạng một chiêu với tên nham hiểm kia.

Lâm Dịch biết tính tình của Tô Thất Thất lạnh nhạt không thích phân tranh, thế nhưng có thể làm đến bước này vì hắn quả thực cũng không dễ.

Trong mắt Lâm Dịch lộ ra một tia cảm động, nhìn Tô Thất Thất chân thành nói:

– Đa tạ!

– Không sao, bọn họ cắt ngang các ngươi thí luyện nhập môn, vốn đã không hợp quy củ, ta xuất thủ cũng không có gì đáng trách.

Tô Thất Thất nhẹ nhàng cười nói.

Lúc nàng cười rộ lên rất đẹp, rất dễ nhìn, đôi mắt như biết nói chuyện vậy, vô cùng động lòng người.

– Mười người còn lại ở cửa thứ hai thì mới có tư cách đi tiến hành thi đấu cửa thứ ba, khiêu chiến đệ tử nội môn. Mỗi người trong mười người đều có thể lựa chọn một đệ tử nội môn làm đối thủ. Thắng, thì thành công tấn thăng làm đệ tử nội môn, mà đệ tử nội môn thất bại thì có một cơ hội khiêu chiến đệ tử ngoại môn. Nếu như khiêu chiến thất bại, chỉ có chờ đến khảo hạch nội môn một năm sau mà thôi.

– Tàn khốc như vậy sao, hóa ra đệ tử nội môn tùy thời cũng có thể trở về thành đệ tử ngoại môn.

Hải Tinh hơi chặc lưỡi, kinh ngạc nói.

Minh Không nói:

– Đương nhiên là vậy rồi, chỉ là trong này cũng có một chút bí quyết, khiêu chiến đệ tử nội môn sẽ cố gắng chọn một đối thủ trong một trăm tu sĩ tầng thứ hai ở tiên sơn, bọn họ đều là người yếu nhất trong đệ tử nội môn, tỷ lệ khiêu chiến thành công cũng sẽ lớn hơn nhiều.

– Tầng hai tiên sơn?

Trong mắt Lâm Dịch lóe lên vẻ nghi hoặc, ánh mắt chuyển động chung quanh tiên sơn được mây mù bao phủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN