Thời Thất mở mắt ra chuyện thứ nhất làm là khóc.
Nàng cuộn mình núp ở trong chăn, khóc thút thít, nức nở.
Hắc Ngạo vốn ngủ say nhưng Thời Thất khóc có tiết tấu quá làm hắn muốn ngủ cũng khó.
Hắc Ngạo trở mình, uể oải híp mắt nhìn Thời Thất nằm nghiêng ở bên cạnh.
Tay hắn dời lên rồi dễ dàng cầm nơi nào đó của Thời Thất.
Phát hiện ra động tác của Hắc Ngạo phản ứng đầu tiên của cơ thể Thời Thất là cứng đờ, sau đó…
“Hức…” Tiếp tục khóc.
Hắc Ngạo ngáp một cái, giọng khàn khàn vô cùng mê người: “Nàng có sức khóc, không bằng tiết kiệm sức cho ta làm chuyện xấu.”
Thời Thất sững sờ rồi nước mắt lại rơi lã chã.
“Huynh đừng như vậy…” Thời Thất mím môi kìm nén giọng nghẹn ngào: “Ta rất khó chịu.”
Nàng sắp đau chết…
Còn mệt hơn chết nữa…
Hắn còn…!còn như vậy…
Hắc Ngạo thấy hai mắt nàng rưng rưng, vừa đau lòng vừa có chút hứng, không khỏi nghĩ tới chuyện vui vẻ hôm qua.
Dáng vẻ nàng vừa thút thít vừa rên rỉ thật sự quá tuyệt vời khiến Hắc Ngạo không khỏi muốn ức hiếp nàng thêm trận nữa.
“Khóc nữa là ta làm thật.”
Thời Thất xoay người che miệng của hắn: “Huynh đừng nói chữ kia…”
Hắc Ngạo nhíu mày, lè lưỡi liếm tay nàng một cái rồi hỏi: “Chữ nào?”
Thời Thất kinh hãi muốn thu tay về, Hắc Ngạo phát hiện ra hành động của Thời Thất thì nắm chặt bàn tay vừa trắng vừa mềm của nàng: “Hả? Chữ nào?”
“Chữ…!chữ ấy.”
“Làm [1].”
[1] Từ gốc của nó là đụ nhé.
“Không…!Không được nói!” Thời Thất xấu hổ quên cả khóc: “Rất thô tục.”
“Nàng cảm thấy thô tục thì ta đổi cách khác vậy.”
Lúc Thời Thất suy nghĩ Hắc Ngạo đổi cách nào thì nam nhân trước mặt nghiêng người đè lên nàng, nâng cằm của nàng lên hôn, Thời Thất nức nở phản kháng rồi cuối cùng…!vừa hức hức hu hu vừa đừng mà đừng mà.
*
Hai người lăn lộn xong thì mặt trời đã lên cao.
Thời Thất lại ngủ thiếp đi, Hắc Ngạo sửa sang gọn gàng rồi đắp chăn kín cho nàng, hôn trán nàng một cái rồi mặc quần áo ra ngoài đi săn và nấu cơm.
Nhớ tới Thời Thất vất vả cả đêm, Hắc Ngạo rất tốt bụng bắt mấy con thỏ và gà rừng, còn chọn làm mấy món dân dã chuẩn bị làm một bữa tiệc phong phú cho nàng.
Ngay vào lúc Hắc Ngạo chuẩn bị trở về thì Thiên Thành tới.
“Thiếu gia, Nhất Dương trưởng lão gọi ngài qua.”
Hắc Ngạo nhíu mày: “Nói ta không rảnh.”
Thiên Thành nhấn mạnh: “Tốt nhất ngài nên đến đó, không thì lát nữa đừng trách ta không bảo ngài.”
Không gặp trưởng lão quả thực không phải cách hay, nhất là Hắc Ngạo muốn xin một thứ của trưởng lão.
Hắn trầm tư một lát, nói: “Ta phải trở về nấu cơm cho thê tử ta trước, nấu xong ta đi.
Yên tâm, ta không chạy đâu.”
Thiên Thành nhìn Hắc Ngạo tay trái xách gà tay phải xách thỏ, nội tâm phức tạp: “Thời Thất cô nương còn chưa thành thân với ngài đâu.”
“Danh phận thôi, trên thực tế nàng là thê tử của ta rồi.”
Thiên Thành: “…”
Dê độc thân không hiểu chuyện này lắm.
*
Hắc Ngạo trở về nấu cơm xong, Thời Thất vẫn chưa tỉnh lại, Hắc Ngạo để lại mảnh giấy rồi lại nhìn Thời Thất rồi mới lưu luyến quay người đi ra ngoài.
Hắn ra ngoài không bao lâu thì Thời Thất tỉnh lại.
Ngủ một giấc ngon, nàng duỗi lưng rồi lăn sang bên cạnh một vòng nhưng mà Thời Thất lăn vào khoảng trống, suýt nữa rơi xuống giường.
Khó khăn lắm mới giữ vững cơ thể, lúc này mới phát hiện ra không thấy Hắc Ngạo.
Thời Thất đứng dậy nhìn xung quanh, trong phòng im lặng không chút tiếng động.
Thời Thất chớp mắt mấy cái, mặc quần áo tử tế rồi xuống giường.
Eo có hơi mỏi, chân cũng hơi mềm nhưng không có gì đáng ngại lắm, chỉ đói bụng thôi…
Thời Thất xoa xoa phần bụng, bỗng ngửi thấy mùi thơm bay tới, nàng đi theo mùi thơm vào bếp, nhấc nắp nồi ra nhìn thấy bên trong toàn đồ ăn nóng hổi.
Mắt Thời Thất sáng lên: “Hắc Ngạo ca, huynh thật tốt…”
Nàng bưng đồ ăn ra, vui vẻ ăn một mình.
Nhưng một bên khác, Hắc Ngạo và Tuyết Ương đang quỳ gối chịu phạt ở từ đường.
“Ta biết tiểu tử con chẳng sống yên ổn được mấy ngày mà, lúc này mới bao lâu hả, con gây cho ta tai vạ lớn như thế!” Nhất Dương trưởng lão chống quải trượng, tức giận tới mức mặt đỏ tía tai, dạy dỗ Hắc Ngạo xong lại nhìn Tuyết Ương: “Còn con nữa! Hắc Ngạo thì thôi đi, con và con hamster ở Đông trại xem náo nhiệt gì hả?!”
Vẻ mặt Tuyết Ương thờ ơ: “Không liên quan tới con, con bị Hắc Ngạo uy hiếp dụ dỗ ạ.”
Tuyết Ương bán Hắc Ngạo chẳng hề chột dạ, dẫu sao nàng không thích hắn, phải bán thì bán thôi.
“Hơn nữa…” Tuyết Ương ngước mắt: “Ngài có thể gọi tên chàng không? Lạc Thanh Trần, chàng tên Lạc Thanh Trần.”
“Bất kể hắn là cái gì Trần thì dẫu sao ở Đông trại cũng không có người tốt.”
Nhất Dương trưởng lão thở hổn hển, vô cùng nóng nảy.
Bạch Vũ tộc là tộc lớn, nói ít nhất cũng có tổng cộng mười khu vực xung quanh, lần này Hắc Ngạo không biết tốt xấu đánh người, còn nhỏ lông ngỗng người ta, không thể làm lớn chuyện, nếu làm lớn chuyện thì chỉ thiệt Hắc Linh trại bọn họ, chẳng có tí chỗ tốt nào.
“Bây giờ con tới nhà người ta xin lỗi đi!”
“Xin lỗi?” Hắc Ngạo cười như thể khinh thường lại như châm biếm: “Con ngỗng ẻo lả kia tức giận à?”
“Con…” Nhất Dương trưởng lão vung tay muốn đánh nhưng bàn tay lại dừng lại giữa không trung: “Con muốn chọc ta tức chết ư, Hắc Ngạo con cũng không nhỏ nữa, sao càng ngày càng không hiểu chuyện vậy, bây giờ chúng ta có kẻ thù bên trong, không thể có họa ngoài nữa! Con có nghĩ tới nếu như Lạc Kinh Khung nhân cơ hội này liên minh với Bạch Linh Linh thì Tây trại chúng ta sẽ thế nào không? Người con đánh là ai, là Bạch vương Bạch Vũ tộc đó!”
Vẻ mặt Hắc Ngạo lạnh nhạt, cũng chẳng biết nghe lọt tai hay không.
Một lát sau, Hắc Ngạo nói: “Hắn sai trước, con chỉ mang Thời Thất của con về, muốn nói xin lỗi cũng là hắn xin lỗi.”
“Con không nhận sai đúng không?”
“Con không sai, tại sao phải nhận.”
Nhất Dương trưởng lão nhắm mắt lại, lấy cái roi màu đen có gai ngược trên tường từ đường xuống: “Lần này phải để con nhớ thật lâu.”
Nói xong, Nhất Dương trưởng lão ném roi lên tay Thiên Thành bên cạnh: “Đánh cho ta! Đánh tới lúc nó nghe lời mới thôi.”
Thiên Thành có chút do dự: “Cái này.
.
.”
“Nhưng mà con có một chuyện.” Hắc Ngạo nhìn Nhất Dương trưởng lão: “Đánh xong có thể cho con mang cái roi này về không? Thời Thất nhà con thích, con tính giữ lại cho nàng chơi.”
Nhất Dương trưởng lão phẫn nộ trừng mắt nhìn Hắc Ngạo, hồi lâu sau chưa bình tĩnh lại, cuối cùng cắn môi dậm chân rồi quay lưng lại trong cơn tức giận: “Đánh cho ta! Đánh mạnh vào!”
Thiên Thành nhìn Hắc Ngạo, sắc mặt khó xử: “Xin lỗi, thiếu gia…”
Dứt lời, một roi quất lên.
Truyền thuyết kể cây roi khiển trách này làm bằng vảy rồng, lửa thiêu không gãy, nước biển không làm mục được.
Hắc Ngạo hồi bé bị cái này quất không ít lần, mới đầu đau tới tận trong xương tủy nhưng dần dần Hắc Ngạo tập thành thói quen nên cho dù đau cũng xem thường.
Một roi quất xuống đã làm quần áo Hắc Ngạo rách toạc, da bong thịt tróc.
Tuyết Ương mím mím môi: “Trưởng lão, chuyện này con cũng có phần, nếu không ngài đánh cả con đi, tránh cho con khó chịu khi nhìn hắn bị đánh.”
Nhất Dương trưởng lão hừ lạnh: “Ta muốn con khó chịu đấy, Thiên Thành, tiếp tục đánh.”
Từ đường yên tĩnh, vang vọng chỉ có tiếng roi quất vào da thịt.
*
Một bên khác, Thời Thất vừa ăn xong thì Lạc Thanh Trần tới một mình.
“Hắc Ngạo ca không ở đây, chẳng biết huynh ấy đi đâu, ta chuẩn bị đi tìm đây.”
Lạc Thanh Trần nhíu nhíu mày: “Không phải ta đến tìm Hắc Ngạo, ta tới tìm ngươi.”
“Tìm ta?” Thời Thất ngạc nhiên: “Ngươi…!ngươi tìm ta làm gì?”
“Tuyết Ương và Hắc Ngạo đều bị Nhất Dương trưởng lão gọi đến từ đường, sợ là phải chịu phạt vì náo loạn Bạch Vũ tộc, ta muốn ngươi cùng ta đi qua van xin.”
Thời Thất nghe xong, lập tức hoảng hốt: “Vậy chúng ta mau đi thôi, ta không muốn Hắc Ngạo ca và Tuyết Ương tỷ bị phạt.”
Là lỗi của nàng, nếu như nàng không chạy ra ngoài thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Hai người vội vàng tiến đến từ đường, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng roi bên trong.
Thời Thất hoảng hốt, nàng nhấc váy vội vàng chạy vào trong rồi đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt, rơi vào tầm mắt là Hắc Ngạo da thịt nứt ra, nửa thân là máu.
Thời Thất choáng váng, thân thể lảo đảo hồi lâu mới đứng vững.
Nàng chạy tới nhào vào người Hắc Ngạo không chút nghĩ ngợi, Thời Thất bỗng nhiên xuất hiện làm Thiên Thành sửng sốt, vung roi không kịp thu lại nên quất vào cánh tay nàng chát một tiếng.
Thời Thất đau chảy nước mắt nhưng không buông cánh tay ôm Hắc Ngạo ra.
Hắc Ngạo thấy Thời Thất bị đánh, ánh mắt sắc bén, giơ tay giằng cái roi trên tay Thiên Thành rồi vung tay quất trả.
Thiên Thành nhìn cánh tay bị quất, tự biết đuối lý nên im lặng đứng ở một bên.
“Trưởng lão ngài đừng đánh huynh ấy…” Cánh tay đau rát, trong lòng Thời Thất đau hơn, nàng vừa khóc vừa nhìn Nhất Dương trưởng lão: “Là…!là con không tốt, lỗi của con, ngài ngài…!ngài muốn đánh thì đánh con đi, đừng đánh Hắc Ngạo ca và Tuyết Ương tỷ.”
Thời Thất quỳ gối bên cạnh Hắc Ngạo, vén tay áo để lộ hai cánh tay trắng nõn: “Ngài cứ đánh đi, đánh ở đâu cũng được, đừng đánh Hắc Ngạo…”
Thời Thất vươn tay, nức nở cố không rơi nước mắt.
Thời Thất vốn có vẻ ngoài làm người ta yêu thương, khóc càng ghê gớm hơn.
Nhất Dương trưởng lão là người mềm lòng, thấy Thời Thất khóc nức nở thì trong lòng cũng không thoải mái.
“Đừng…!đừng khóc, con đừng khóc, con khóc khiến lão phu đau cả đầu.”
“Hức…” Nước mắt Thời Thất rơi từng giọt từng giọt: “Đừng đánh bọn họ…”
Nhất Dương trưởng lão vò vò đầu rồi phất tay với Thiên Thành: “Được rồi.
Tối nay các con quỳ ở đây tự kiểm điểm cho ta, ngày mai ta lại tìm các con tính sổ.
Thiên Thành, đi thôi.”
“Vâng.”
Hắc Ngạo ngước mắt: “Để roi lại.”
Thiên Thành do dự mấy giây, khóe mắt Nhất Dương trưởng lão khóe mắt co rúm lại: “Cho nó.
Cái thằng vô liêm sỉ.”
Thiên Thành để roi lên bàn rồi quay người đi ra ngoài.
Người vừa đi, Hắc Ngạo ngồi bệt xuống đất rồi kéo tay Thời Thất qua.
Da Thời Thất trắng, trên người có vết thương là rất nổi bật, lúc này nhìn một vệt máu kéo dài, ánh mắt Hắc Ngạo không khỏi tối sầm lại.
“Đau không?”
“Đau…” Hơi nước lại dâng lên hốc mắt, nói xong, nàng lại lắc đầu: “Không đau, chẳng….!chẳng đau tí nào.”
Thật ra…!thật ra có đâu.
Nhưng mình một roi thôi đã đau như vậy thì…!thì Hắc Ngạo bị quất nhiều roi như vậy…!rốt cuộc đau thế nào?
Nghĩ như vậy, trong lòng Thời Thất càng thêm khó chịu..