Mifestad 10 là gì vậy nhỉ?
Thích Vy vừa chạy khỏi Diệp Mộng vừa đọc to chữ viết trên hộp thuốc, mắt mũi không nhìn đường đâm sầm vào một thân ảnh cao lớn khoác áo blouse trắng.
Tề Thái nhíu mày dùng ngón trỏ chỉ vào giữa trán cô gái đang úp mặt vào ngực mình từ từ đẩy ra, nhàn nhạt trả lời:
– Thuốc ngừa thai!
Va chạm bất ngờ nên choáng váng, Thích Vy ôm đầu lắc nhẹ sau đó mới ngẩng mặt lên, bỗng sững lại vài giây trong lòng không tiếc lời cảm thán: Ôi trời, ở đâu ra bác sĩ đẹp trai quá vậy?
Vẻ ngoài của người đàn ông trước mắt nam tính và hiện đại đúng chuẩn gu của cô.
Mái tóc rẽ ngôi để lộ vầng trán cao, lông mày rậm.
Đôi mắt một mí tinh xảo mang đến cảm giác có thể nhìn thấu tâm tư còn đeo thêm gọng kính cận thư sinh nho nhã, sóng mũi cao, da dẻ thì trắng trẻo hơn cả con gái.
Nhưng…!sao trông có vẻ quen thế nhỉ?
Não cô truyền đến một vài mảnh ký ức hư hư ảo ảo dường như thấp thoáng hình bóng của người này.
Cô cảm thấy rất tò mò nên lên tiếng hỏi:
– Xin lỗi bác sĩ…!Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?
Tề Thái không vội đáp lại, rất tự nhiên đưa lòng bàn tay áp vào má Thích Vy xoa nhẹ, nghiền ngẫm gương mặt suốt thời gian qua anh không sao quên được, khóe môi chậm rãi cong lên vẽ một nụ cười mị hoặc.
Mà khi cười anh ta càng hút mắt khiến cô ngất ngây tại chổ.
Nếu là trước đây bị gã ất ơ nào đó tùy tiện động chạm Thích Vy sẽ mắng té tát cho hắn chìm nghỉm trong nước bọt mới thôi, bây giờ thì cô thơ thẩn ra đó không có phản ứng gì, cảm giác như đang trải qua một giấc mộng xuân.
Đến khi giọng nói trầm ấm của anh chui tọt vào tai mới bừng tỉnh.
– Đây là lần thứ 2…!em ngã nhào vào lòng tôi rồi đấy!
– Thật sao?
Đôi mắt đậm nét Á Đông của Thích Vy mở to tròn chớp chớp vài cái, nữa tin nữa ngờ.
Nếu va phải người đẹp trai thế này thì từ lần đầu cô đã “hốt” về luôn rồi chứ nhỉ? Sao có thể để anh nhởn nhơ như thế còn bản thân cô lại không nhớ được gì.
Mỗi lần có phụ nữ tiếp cận Tề Thái thì trong mắt Thư Uyển, nữ y tá đứng bên cạnh anh sẽ mọc thêm mấy cái gai.
Nhìn điệu bộ ngây thơ vô hại của Thích Vy cô ta càng thêm chán ghét.
Bản thân Thư Uyển đã dày công tính kế mới có thể trở thành y tá hỗ trợ riêng cho Tề Thái, ngày ngày đều bật đèn xanh câu dẫn thế mà không được anh để ý lấy một lần.
Nhưng lúc nãy cô ta bắt gặp ánh mắt Tề Thái sáng rực khi vô tình thấy Thích Vy từ đằng xa, đã thế còn chủ động đứng chắn giữa đường để ai kia ngã vào lòng.
Thư Uyển bực mình lườm Thích Vy sắc lẹm, cao giọng quát mắng:
– Đây là bệnh viện phiền cô đi đứng đàng hoàng một chút, nếu va phải bệnh nhân cô gánh trách nhiệm nổi không?
– Tôi xin lỗi…!thật lòng xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn.
Thích Vy chợt nhận ra hành động của mình không phù hợp hoàn cảnh nên ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
– Không cần dọa cô ấy đâu y tá Lý.
Hít phải mùi giấm chua trên người Thư Uyển, Tề Thái khó chịu liền lên tiếng, ngữ điệu thờ ơ còn kèm theo một ánh mắt lãnh đạm, nhắc nhở cô ta nên biết thân phận mà tiết chế lại.
– Tòa C này tách biệt hoàn toàn với khu Khám – Chữa bệnh nên vốn không có bệnh nhân lui tới.
Dù vậy em cẩn thận vẫn hơn, té ngã sẽ bị thương đấy biết không?
Đối diện với ánh mắt ôn nhu của một người vừa lạ vừa quen, Thích Vy cảm thấy ngại ngùng, chỉ với vài câu nói tỏ ý quan tâm mà trái tim trong lồng ngực cô muốn mọc chân chạy theo người ta mất rồi.
– Cám ơn ý tốt của anh….!Thật tiếc là tôi vẫn chưa nhớ ra được chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu.
Hay là…
Thư Uyển đột nhiên lách người qua, chen vào giữa họ:
– Giám đốc à, còn 5 phút nữa là anh phải chủ trì hội chẩn, nếu không đi ngay sợ rằng không kịp.
– Tôi biết! Cô đến đó trước đi.
– Nhưng…!mà…
Tề Thái cảm thấy phiền không muốn nói nhiều, anh giơ tập hồ sơ bệnh án lên trực tiếp ngắt lời cô ta.
Thư Uyển mặt nặng mày nhẹ, ấm ức đến nghẹn họng nhưng không thể làm gì khác được, ả nện gót giày cồm cộp vểnh mông rời đi.
Thích Vy từ đầu đến cuối bị lườm nguýt sớm đã nhận ra nữ y tá kia xem cô là tình địch nhưng với tính cách vô tư cô chẳng mấy quan tâm.
Khi Tề Thái và Thích Vy xảy ra va chạm, Diệp Mộng ở ngay đằng sau, nghe văng vẳng 3 chữ “Thuốc ngừa thai” suýt thì gục ngã.
Cô không biết cùng lúc làm sao đối mặt với 2 người họ nên đứng chôn chân một chổ từ nãy đến giờ.
Thư Uyển đi lướt qua cô miệng lầm bầm chửi rủa, ngay sau đó thì Tề Thái cũng dắt tay Thích Vy lại gần cô:
– Em dâu, đã lâu không gặp.
– Chào anh, bác sĩ Tề!
– Hai người quen biết nhau sao? Còn gọi là em dâu?
Thích Vy ngạc nhiên hết cỡ.
– Tớ phải hỏi cậu mới đúng, quen nhau khi nào sao lại thân mật thế kia?
Diệp Mộng đá mắt về phía cổ tay Thích Vy, nơi đó đang bị Tề Thái nắm chặt.
Cô ấy ngại ngùng thu tay về chạy sang nấp sau lưng cô thì thầm:
– Tớ không nhớ rõ nhưng nếu chưa quen thì bây giờ làm quen, cậu còn không mau làm bà mai cho tớ?
– Vậy đàn anh khóa trên phải làm sao?
– Suỵt! Nói khẽ thôi…!Tớ không thèm để ý đến anh ta lâu rồi!
Diệp Mộng không nhịn được mà bật cười, giờ cô mới biết bệnh háo sắc cũng lây từ người sang người.
Lần này Thích Vy còn để ý trúng bạn thân của bạn trai cô, nếu cậu ấy và Tề Thái thật sự hẹn hò chắc hẳn sẽ thú vị lắm.
Truyện Đô Thị
Tề Thái cũng cảm thấy sự trùng hợp này cứ như do ông trời cố tình sắp đặt vậy.
Đêm đó là lần đầu tiên gần gũi phụ nữ nên đã để lại trong anh ấn tượng rất sâu, cô ấy say nhưng anh đâu có say làm sao mà dễ dàng quên được.
Tìm kiếm ròng rã 1 tháng trời cuối cùng lại gặp nhau ở đây, hóa ra đều là chổ quen biết cả.
Anh chìa ra một bàn tay, ánh mắt thâm tình hướng về Thích Vy:
– Rất vui được gặp lại em, tôi là Tề Thái.
– Thích…!Thích Vy.
Từng ngón thon dài trắng nõn rụt rè chạm vào tay anh, Tề Thái mỉm cười nắm lấy.
– Em sẽ nhận ra anh sớm thôi…!Anh nhớ em, Thích Vy.
Thấy một màn tình tứ trước mắt Diệp Mộng như bị chấn động, cô che miệng lại khẽ “WOW” một tiếng.
Không ngờ bác sĩ Tề khi nghiêm túc lại sến súa đến vậy càng bất ngờ hơn là bạn thân cô lại thích phong thái này.
Không những đôi má mà cả gương mặt Thích Vy đều đỏ bừng, ánh mắt chứa đầy tình ý còn trên môi luôn giữ một nụ cười e thẹn, chơi thân bao năm nhưng cô thực tình chưa từng thấy qua.
Tề Thái vén tay áo lên xem đồng hồ rồi vỗ vai Diệp Mộng:
– Giúp anh trông chừng đừng để cô ấy chạy lung tung.
Giờ anh có việc, gặp lại hai người sau.
– À…!thứ này…!không được lạm dụng đâu.
Diệp Mộng sực nhớ đến hộp thuốc đang giữ trong tay, khi nãy cô giật lại từ Thích Vy vẫn chưa kịp đem giấu.
Cô xấu hổ bóp nó đến méo mó, muốn đào lỗ tự chôn mình cho xong.
Khỏi phải hỏi Tề Thái cũng biết đó là tác phẩm của ai, nhắc nhở xong anh và Thích Vy chào nhau bằng ánh mắt rồi cất bước rời đi.
Lúc Diệp Mộng đi cùng Kha Vạn Vũ dưới sảnh bệnh viện, Thích Vy và Tiêu Khải đã vô tình nhìn thấy còn chụp lại ảnh làm bằng chứng.
Bị hai người họ tra khảo cả buổi chiều Diệp Mộng bất đắc dĩ đành phải khui ra đó chính là bạn trai mới của cô.
Buổi tối Thích Vy và Diệp Mộng cùng nhau đến Trung tâm thương mại mua thêm một ít quần áo chuẩn bị cho kỳ thực tập sắp tới.
***
Shin Kong Mall (Taipei)
Cầm thẻ đen trong tay Diệp Mộng vẫn không dám tùy ý sử dụng, cô đúng là ham tiền thật nhưng nếu là tiền của mình sẽ cảm thấy thoải mái hơn, thế nên từ đầu đến cuối cô chưa dám động tới món đồ nào.
Hai cô gái ghé vào cửa hàng thời trang lớn nhất Trung tâm, vô tình Diệp Lạc là nhân viên tập sự ở đây.
Dù món nợ Diệp Mộng gánh thay cho cô ta được Kha Vạn Vũ xí xóa cả rồi nhưng cô tuyệt nhiên không muốn có chút liên quan gì đến đứa em cùng cha khác mẹ này nên chỉ lướt qua nhau xem như người xa lạ.
Diệp Lạc là người mới bị quản lý và nhân viên cũ sai tới sai lui, bận rộn là thế cô ta vẫn cố sức săm soi, tụm 5 tụm 7 chỉ trỏ về phía Diệp Mộng đang ngồi:
– Trông thế kia thôi chứ không có tiền đâu, các cô đợi mà xem thể nào chị ta cũng xách mông về tay không..