Chim Hoàng Yến - Chương 74: Trò chơi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Chim Hoàng Yến


Chương 74: Trò chơi


Ngay từ sáng lúc Lục Úc gọi điện về, Lục Thành Quốc đã sớm dự đoán được chuyện này, cũng vô cùng hy vọng mọi chuyện như kỳ vọng của mình. Vì để thể hiện sự vừa lòng của mình, thậm chí còn cố ý tuyên bố trước mặt hai người con trai khác sẽ Lục Úc (ở đây tác giả để là Lục Huy nhưng theo logic từ chương trước mình đã sửa lại là Lục Úc), về sau anh cả anh hai sẽ đều phải trông cậy vào anh.

Ngoại trừ Lục Thành Quốc, mọi người có mặt đều chẳng vui vẻ gì. Nhưng ông ta đã sớm biết điều này từ trước nên cố ý dặn dò hai đứa con, đặc biệt là Lục Huy, tuyệt đối không được gây chuyện, nếu không cả đời này không đạt được thành tích gì ở nước ngoài thì đừng mong quay về.

Trong phòng lặng thinh, không ai nói gì.

Lục Úc cười, ánh mắt anh sâu thẳm mà tịch mịch, như một hồ nước không thấy đáy: “Tôi đương nhiên sẽ không quên đâu anh cả, anh hai.”

Lục Huy nghe vậy đã hơi rợn sống lưng. Từ trước đến nay hắn chưa thấy Lục Úc “hiền hòa” thế này bao giờ. Lúc Lục Úc ra đời, hắn đã lên mười, đã hiểu tình hình phức tạp của Lục Gia, cho nên cũng nuôi lấy cái tính nham hiểm. Lý do trực tiếp nhất khiến hắn ghét Lục Úc chính là hắn không phải con trai hợp pháp, khi ở trường luôn kém cạnh người khác một bậc, không ngẩng nổi đầu lên, nếu không có Lục Úc, mọi chuyện sẽ thay đổi. Mẹ hắn Trương Tuyết đã đợi đến ngày được bước vào cửa nhiều năm, tưởng có thể đợi được, ai dè Thu Tử Hoằng lại sinh ra một cậu con trai.

Lúc còn nhỏ hắn còn từng nghĩ đến chuyện lén giết chết Lục Úc, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt mà thôi, chết rồi coi như xong, chẳng ai biết cả. Nhưng Thu Tử Hoằng mặc dù điên nhưng lại trông con vô cùng cẩn thận, không cho ai động vào ngoài mình. Lớn lên một chút Lục Huy nhận ra Lục Úc là một cái đinh rất lớn, khác với Lục Tu cũng là đứa con riêng không cò quyền thừa kế trên danh nghĩa, Lục Úc là người thừa kế chân chính, hắn luôn muốn dựa vào ưu thế của mình để áp đảo Lục Úc nhỏ tuổi, nhưng chưa từng thành công.

Lục Úc trưởng thành sớm lại thông, trông còn cực kỳ giống người mẹ điên của anh.

May mà Lục Thành Quốc không yêu thương đứa con này, sau khi Thu Tử Hoằng qua đời, đã tống tiễn anh đi. Lục Huy mới thở phào nhẹ nhõm.

Cho nên hắn sẽ không tin tưởng vào huyết thống và dòng họ như Lục Thành Quốc, xem Lục gia là người một nhà.

Tuyệt đối không. Nếu Lục Úc năm Lục gia trong tay, hắn chắc chắn sẽ không có chốn dung thân. Hơn nữa, một năm trước hắn đã nói ra những gì cơ chứ.

Nghĩ đến chuyện này, Lục Huy phải nắm chặt nắm đấm, mới có thể kiềm chế dục vọng trong lòng.

Lục Úc chẳng có gì để nói với Lục Thành Quốc, bàn bạc đại khái về tình hình phát triển của công ty gần đây xong lập tức rời khỏi phòng sách, đi xuống lầu.

Lúc đi xuống lầu, quay đầu lại, nhìn xuyên qua cửa sổ tràn ngập ánh sáng, thấy có một người đứng trong vườn hoa cách đó không xa.

Đó là Lục Tịnh Viên, cô đang vẽ tranh, cả gương mặt nấp sau giá vẽ, bóng dáng mơ hồ.

Lục Úc chuyển hướng, tiến tới phía cô. Đến gần được hai bước, anh nghe thấy cô bé oán trách cùng với người làm vườn: “Mùa xuân năm nay cháu mới học vẽ xong, sao vườn hoa lại chẳng nở được bông hoa nào?”

Cô cầm cọ vẽ, mặc váy đỏ, mới mười sáu tuổi thôi, là một cô bé vô cùng đáng yêu.

Mà ở Lục gia, người Lục Úc quen thuộc nhất chính là cô em gái Lục Tịnh Viên này. Đó là trước khi anh sống lại, sau khi Lục Thành Quốc qua đời, Lục Úc phái người tống cổ đám mẹ con Lục Huy, Lục Tu ra ngoài, nhưng Lục Tịnh Viên thù khác, Lục Thành Quốc đối với cô cũng coi như có lòng, từ nhỏ đã để lại cho cô một khoản tiền, nhưng Lục Tịnh Viên vẫn chưa trưởng thành, không có nơi để đi, cứ như một người vô hình tồn tại trong nhà cũ Lục gia.

Lục Úc không để tâm đến việc này, anh ở trong khách sạn cách công ty không xa, rất ít khi quay về nhà cũ, mãi tới tận lúc gặp được Bùi Hướng Tước.

Bùi Hướng Tước là một con chim hoàng yến cần được nuông chiều, Lục Úc hiểu, hơn nữa lại là một người làm ăn rất coi trọng trao đổi ngang giá, tầm quan trọng của Bùi Hướng Tước không cần nói cũng rõ, sắp xếp cho cậu ở khách sạn thật không thỏa đáng, nên mới đưa cậu về nhà cũ.

Tuy Bùi Hướng Tước không biết nói, Lục Tịnh Viên lại ngượng ngùng, nhưng ở chung lâu ngày, hai người dần quen thuộc lẫn nhau. Họ đều là những người sau khi quen thân rất dễ ở chung, nên mối quan hệ ngày càng tốt, có một lần Lục Úc về nhà hai người còn đang chơi trò tớ mô tả cậu đoán, dán giấy chằng chịt lên mặt nhau, bên trên ghi mấy câu đùa nghịch.

Lục Úc đứng phía sau Bùi Hướng Tước khụ một cái, chú chim hoàng yến của anh chơi vô cùng vui vẻ, tai lại không nhạy bén lắm, không chú ý tới tình hình phía sau, nhưng Lục Tịnh Viên lại bị dọa sợ, bút trên tay rơi xuống đất, đứng dậy lắp bắp căng thẳng y như cách Bùi Hướng Tước nói chuyện: “Anh, anh ba…”

Cô luôn là một người vô hình ở Lục gia, sau khi Lục Thành Quốc qua đời lại càng thu mình hơn, giờ lại dám lừa tình nhân của anh chơi trò chơi, còn bị anh bắt gặp.

Lục Tịnh Viên vốn nhát gan, giờ khắc này khóc không ra nước mắt.

Lục Úc buộc phải gật đầu, Bùi Hước Tước mới nhận ra đằng sau còn có người khác, nhưng cậu lại chẳng thấy có gì sai, vui vẻ than thở: “Lục Úc, tôi chơi, chới với Tiểu Viện, cứ thua mãi.”

Cậu cười vô cùng ngây ngô, tựa như chỉ đang đưa ra một yêu cầu rất bình thường: “Anh, có thể, giúp tôi không?”

Bùi Hướng Tước mắc chứng chướng ngại giao tiếp, từ ngữ cậu tiếp xúc ít hơn Lục Tịnh Viên nhiều, nên chơi trò đoán ý rất thua thiệt, trên mặt dán đầy giấy chỉ trừ ra hai con mắt đen láy, vừa buồn cười vừa đáng yêu, Lục Tịnh Viên bên kia lại chỉ có hai ba tờ dán trên trán và trên má.

Lục Tịnh Viên đứng bên cạnh không nói nên lời, bởi vì bình thường cô luôn tránh nơi có Lục Úc, nên không biết hai người bình thường chung sống ra sao, rất lo lắng cho Bùi Hướng Tước lớn mật.

Nào ngờ Lục Úc lại gật đầu đáp ứng, lúc nói chuyện còn cố ý nói chậm lại: “Chơi thế nào?”

Bùi Hướng tước lắp bắp giới thiệu nội quy trò chơi một lần, khác với trò đoán ý bình thường, họ chỉ có hai người, cho nên phải thay đổi luận chơi. Mỗi người tự chọn lấy một từ, mô tả bằng cơ thể cho đối phương xem, nếu đối phương đoán được, sẽ được quyền dán giấy lên mặt người ra đó, nếu không thì đối phương sẽ bị dán giấy.

Quy tắc trò chơi này có quá nhiều sơ hở, dựa hết vào lương tâm của người chơi đảm bảo mình sẽ cố ý ra đề sai.

Lục Úc đã hiểu, ngồi bên cạnh Bùi Hướng Tước, cười với Lục Tịnh Viên: “A Bùi chơi kém lắm, sắp thua đến nỗi chẳng còn chỗ dán giấy trên mặt nữa rồi, phải gọi viện trợ bên ngoài, em sẽ không để ý chứ?”

Lục Tịnh Viên: Em nào dám.

Thế là, hai người biến thành ba người. Mặc dù có Lục Úc gia nhập, chỉ cần Lục Tịnh Viên không ra mô tả quá nát thì anh có thể đoán được, nhưng như thế cũng chỉ khiến cho Lục Tịnh Viên bị dán thêm vài tờ giấy lên mặt thôi, chứ Bùi Hướng Tước vẫn chẳng học khôn, tuy tốc độ có chậm lại, thì trên mặt cậu vẫn bị dán đầy giấy.

Rất nhanh, ngay cả đôi mắt cũng không bảo vệ nổi, một bên dán đầy giấy bên còn lại cũng sắp lâm nguy tới nơi.

Ngay lúc Lục Tịnh Viên lăm le muốn dán giấy lên, Bùi Hướng Tước bỗng quay đầu, tủi thân nhìn Lục Úc: “Chẳng lẽ tôi đoán không được thì cũng bị tước mất quyền được đoán sao?”

Lục Úc nhíu mày: “Vậy em muốn thế nào?”

Bùi Hướng Tước ban đầu còn rất hùng hồn nhưng càng về sau giọng càng nhỏ lại: “Hai chúng tam hiện là người một nhà, hẳn nên có nạn cùng chịu. Vừa rồi, tôi giúp anh cản nhiều giấy như vậy. Hiện tại…”

Cậu cố ý không nói nữa, Lục Tịnh Viên thì suýt nữa bất tỉnh luôn.

Lục Úc ôm trán, đi về phía Bùi Hướng tước. Trên mặt cậu bây giờ dán chi chít giấy, chẳng còn thấy vẻ xinh đẹp ngày thường, nhưng như vậy, vẫn có thể khiến Lục Úc đồng ý mọi lời cậu nói.

Lục Úc luôn phá lệ vì cậu, anh đáp: “Được.”

Vì thế, Lục Tinh Viên tay chân run rẩy dán tờ giấy đầu tiên trong cuộc đời lên mặt anh ba cô, trước lạ sau quen, lá gan của cô lớn dần lên, đợi chơi xong, trên mặt Lục Úc cũng dán rất nhiều giấy.

Mặc dù Lục Tịnh Viên thua, nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

Lục Úc gỡ giấy xuống, trên mặt không tránh được in vết, anh nâng cằm Bùi Hướng Tước lên, cảm giác mịn màng: “Giúp em thắng trò chơi rồi đấy, nên báo đáp tôi thế nào đây?” Ý là phải có thù lao mới đúng.

Bùi Hướng Tước đảo mắt tới lui, đại khái là đã hiểu, nhưng Lục Úc phải lặp lại mấy lần mới giả bộ hiểu ra: “Hả? Chuyện này, phải, báo đáp, thế nào…”

Lục úc cũng không để ý đến tâm tư nhỏ này của cậu, cúi người xuống đối mặt với cậu, thoạt trông nghiêm túc, nhưng trên môi lại đang mỉm cười: “Làm gì có chuyện buôn bán dễ thế, thuê tôi lại không nỡ trả giá cao? Hả?”

Bùi Hướng Tước bị dồn vào thế bím đành phải nói thầm vào tai Lục Úc: “Tới, tới tối, bàn lại.”

Sau lần đó, Lục Tịnh Viên mới hiểu quan hệ giữa Bùi Hướng Tước và Lục Úc không bình thường, cũng dần quen thân với Lục Úc hơn, mối quan hệ giữa cô và Bùi Hướng Tước cũng thân thiết hơn hẳn.

Cô nhìn ra Lục Úc đối xử với Bùi Hướng Tước rất tốt, tốt đến cực hạn, nhưng vẫn rất khác thường.

Đợi qua vài năm sau, Lục Tịnh Viên đã lớn, không còn nhát gan cũng không kính sợ Lục úc như trước, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nói chuyện với Lục Úc sau lưng Bùi Hướng tước.

Cô nghiêm túc nói: “Anh bam anh không thể đối xử với Bùi Bùi như vậy, cậu ấy là một con người độc lập, nhưng đã bao lâu không ra ngoài rồi? Cậu ấy không phải chim hoàng yến của anh, để anh cứ nhốt mãi trong lòng.”

Lục Úc không tức giận, đóng tại liệu lại: “Cậu ấy là chim hoàng yến của anh. Anh có thể giam cậu ấy bên mình cả đời.”

Lúc đó, Bùi Hướng Tước là chú chim hoàng yến trong lòng bàn tay Lục Úc, mà nhà cũ này là cái lồng tinh xảo nhất giam chân cậu.

Bởi vì dục vọng chiếm hữu của Lục Úc.

Sau đó Bùi Hướng Tước qua đời, Lục Úc mới hiểu ra. Chim hoàng yến của anh, là ngọc trong tay anh chứ không phải cá chậu chim lồng.

A Bùi của anh cũng khát khao tự do, khát khao ca hát.

Có thể, trước đây, Lục Úc không phải không hiểu, chỉ là không làm được, dục vọng chiếm hữu của anh khiến anh không thể dễ dàng buông tay chim hoàng yến của mình.

Khi đó tất cả đã muộn, nhưng hiện tại sống lại, chỉ cần Lục Úc kiềm chế dục vọng chiếm hữu là được.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, Lục Tịnh Viên ban đầu tuy rất sợ Lục Úc, nhưng cũng rất khâm phục anh ba cùa mình. Ngay cả học vẽ cũng do vô tình trông thấy bức tranh Lục Úc vẽ hồi còn nhỏ đã vô cùng kinh diễm.

Lục Úc nhớ lại chuyện xưa, đi về phía cô: “Anh đã bảo quản gia đổi sang trồng hoa bách hợp, bây giờ chưa đến tiết trổ bông.”

Bất ngờ nghe thấy giọng Lục Úc đằng sau lưng, cây cọ vẽ trên tay Lục Tịnh Viên rơi xuống bãi cỏ, còn không quên luôn miệng đáp lời: “Hoa bách hợp, hoa bách hợp cũng rất đẹp! Hiện tại em học vẫn chưa tốt, vẽ nụ hoa có thể tôi luyện kĩ năng!”

“Nếu muốn học, phải tìm thầy giáo tốt.” Lục Úc nhặt cây cọ vẽ lên, đưa cho cô: “Nhưng, đừng vẽ bách hợp.”

Anh dừng lại một chút, vẫy tay ra hiệu với người làm vườn đứng phía xa, thản nhiên phân phó: “Đem chỗ bách hợp này đổi lại thành hoa vẫn hay trồng đi.”

Người làn vườn tưởng mình dốc công chăm sóc sẽ được Lục Úc khen ngợi tăng tiền lương, ai ngờ Lục Úc hiếm khi trở về lại bắt đổi hoa bách hợp sang loại khác, muốn hỏi nhưng lại thôi.

Lục Tịnh Viên hoảng sợ, tưởng vì câu oán giận của mình, đang không biết làm sao ngăn cản Lục Úc, chỉ nghe thấy anh nói một câu khó hiểu.

“Không cần nữa rồi.”

Extra hôm nay cũng thuộc thì quá khứ

Tiểu Tước: Nói xem, hôm nay chúng ta nợ Lục Úc bao nhiêu tiền?

Đại Bùi:…Đếm rồi, tổng cộng hai mươi ba tờ giấy.

Tiểu Tước: Trả thế nào đây! Đại Bùi mau nghĩ cách đi! Cứu một mạng chim, còn hơn xây bảy tòa tháp!

Đại Bùi: Đến mạng tôi còn không cứu nổi nữa đây…

Editor: Không drop, không drop, không drop TvT chỉ chậm hoy. Cơ mà giờ vào wattpad khó quá.

P/s: Tôi type chữ hay sai nên nếu có lỗi chính tả cho tôi xin lỗi nhé. Khi nào hoàn tôi sẽ beta lại ha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN