Nửa năm nay, vì muốn trốn tránh thân thích, Hạ Nguyên rong chơi bên ngoài một thời gian dài, thẻ của anh chẳng bao giờ thiếu tiền, đi đến đâu cũng tiêu sái phóng khoáng, nhưng tới một trấn ở Giang Nam lại gặp chuyện, bị trộm mất tiền, may mắn được một cô giáo ngây thơ tốt bụng cứu giúp, Hạ Nguyên lập tức thua trong tay cô gái này. Bởi vì cô giáo này có chút ác cảm với người giàu, nên Hạ Nguyên hiện tại phải cải trang thành một kẻ khố rách áo ôm mà theo đuổi người ta, thật sự không rảnh để quay về, nhiều nhất cũng chỉ nhân lúc rảnh rỗi lén lút gọi cho Lục Úc một cuộc điện thoại, quan tâm hỏi han đôi chút còn sợ bị phát hiện.
Kiếp trước anh ta không có đoạn nhân duyên này, mãi tới khi Lục Úc qua đời, Hạ Nguyên vẫn còn đang ngao du khắp thế gian, hiện tại anh ta có người thương, Lục Úc cũng không muốn quấy rầy, chỉ nói: “Cậu ở đó mà theo đuổi tình yêu đi, tôi cũng sắp về rồi, không có chuyện gì đâu, cũng chẳng có chuyện gì cấp bách cả.”
Lần này có chuyện một tháng sau trở về làm bước đệm, nên có nhiều việc phải giải quyết hơn, Lục Úc rất bận rộn, mãi mới dành ra được một ngày để làm chuyện muốn làm nhất,
Anh nhanh chân đi tới căn nhà ở Bích Tỉ Viên, đó sẽ là ngôi nhà sau này anh và Bùi Hướng Tước ở.
Tài xế lái xe đến trước cổng biệt thự ở Bích Tỉ Viên, bây giờ là khoảng chín giờ sáng, bầu trời mùa xuân xanh trong, ánh dương ấm áp chiếu rọi lên sân trước căn biệt thự, tất cả đều mang sức sống bừng bừng. Ở trước cửa căn nhà có mấy người đang đứng, họ là người phụ trách và nhà thiết kế của công ty xây dựng.
Nhà thiết kế tuy vẫn còn khá trẻ, nhưng hiểu biết chuyên môn rất xuất sắc, lại có năng lực, cho dù đứng trước mặt Lục Úc cũng không tỏ vẻ rụt rè, ngược lại vãn có thể đĩnh đạc tỉ mỉ giới thiệu về ý tất cả ý đồ thiết kế của ngôi nhà một cách vô cùng thuần thục, Lục Úc rất kiên nhẫn, xem xét cũng rất cẩn thận, thậm chí còn thường xuyên dừng lại ở một số ngóc ngách để chụp ảnh, giống như muốn gửi cho ai đó xem.
Nhà thiết kế cũng rất đúng lúc mà điều chỉnh tốc độ giới thiệu của mình, chờ người bên kia màn hình trả lời.
Hôm nay vào đúng chủ nhật, Bùi Hướng Tước ở nhà nghỉ ngơi, cuối tuần thiếu vắng Lục thúc thúc rất nhàm chán, làm cái gì cũng không thấy hứng thú.
Mãi đến khi cậu nằm trên giường mơ mơ màng màng lần mò điện thoại đang rung, trên màn hình tin nhắn truyền đến mấy bức ảnh rõ nét, kèm theo câu nhắn.
“Nhà mới của tôi và chim sẻ nhỏ”.
Bùi Hướng Tước lập tức hoạt bát hẳn lên, trong lòng đầy vui sướng nhấn vào từng tấm ảnh, đây là dưới tán cây của một cây đại thụ cao lớn, hẳn là Lục Úc đã đứng dưới tán cây giơ điện thoại lên chụp, từng khóm hoa trắng chen chúc trên cành, sum suê bung nở và cả ánh mặt trời đang nhảy nhót, khiến người ta hoa cả mắt.
Lục Úc bảo với cậu đây là cây anh đào, tháng ba là mùa hoa nở, đợi đến tháng sáu hoa sẽ kết quả, vừa ngọt vừa đáng yêu, chim chóc rất thích mổ ăn.
“Chim sẻ nhỏ của tôi có thích ăn không?”
Lúc trước khi Lục Úc và cậu thảo luận về chuyện bài trí nhà mới, ý kiến cậu đề ra tuy có hơi mơ hồ nhưng đều rất nghiêm túc, mà Lục Úc đã thực hiện theo đúng ý cậu từng chút một. Có rất nhiều bức ảnh được gửi đến, tổ chim ở trên cành, cá koi bơi tung tăng trong hồ nước nhỏ, và cả nhà của họ nữa.
Tất cả đều đẹp đẽ như trong mơ.
Cậu vốn chẳng có nhà, chỉ có một nơi có thể dung thân có thể trú tạm, nhưng hiện tại thì khác, cậu có nhà, trong nhà có Lục thúc thúc của cậu.
Bùi Hướng Tước vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường, lại lấy chìa khóa trước ngực mở hộp sắt ra, bên trong đã tích góp được một xập tiền khá dày. Nhưng so với căn nhà Lục thúc thúc dành cho dù cậu muốn trả một nửa, cũng gần như không thể.
Trong phút chốc, Bùi Hướng Tước lại buồn phiền. Lục thúc thúc của cậu tốt như thế, giàu như thế, cậu nên làm thế nào mới tích đủ tiền để cưới Lục thúc thúc về đây? Còn cam đoan sẽ để Lục thúc thúc sống những ngày thoải mái, sau này già rồi, không thể kiếm ra tiền, vẫn đảm bảo sinh hoạt cho cả hai.
Nghĩ thôi cũng ra thấy khó.
Nhưng Bùi Hướng Tước là một chú chim sẻ có can đảm có trách nhiệm, nên không hề tuyệt vọng trước tình cảnh mà ngược lại trong lòng dâng lên ý chí chiến đấu, học hành thật tốt, để ngày sau tìm được công việc tốt, nuôi Lục thúc thúc tới béo mập béo tròn.
Lúc Bùi Hướng Tước đang đắm chìm trong ảo tưởng, Lục Úc đang nói chuyện với nhà thiết kế.
Thiết kế phòng ngủ ở tầng hai, bởi vì Bùi Hướng Tước rất thích phơi nắng, bên mặt hướng nắng xây một khung cửa sổ kính thật to, bước chân của Lục Úc đột nhiên dừng lại ở đây.
Trước khi sống lại, Bùi Hướng Tước cũng từng trộm mở cửa sổ rồi nhảy xuống trốn đi.
Lục Úc rất ít khi nhớ tới chuyện này, nhưng hiện tại, anh như thấy lại cảnh tượng ấy, trong đêm tối Bùi Hướng Tước mở cửa sổ, bóng dáng cậu gầy yếu, do dự một lát cuối cùng vẫn kiên định nhảy xuống.
Sau khi bị đụng chạm tới giới hạn, cho dù có bị nhốt lại, chim hoàng yến anh yêu thương vẫn muốn bay đi.
Tưởng tượng đến đấy, Lục Úc gần như không cần suy xét đã trực tiếp mở miệng: “Thêm lưới bảo hộ ở cửa sổ này đi.”
Nhà thiết kế im lặng, anh ta có thể nhìn ra, Lục Úc là một khách hàng rất có phẩm vị, bao gồm toàn bộ thiết kế của ngôi biệt thự này cũng như thế, lưới bảo hộ bất luận thế nào cũng khiến ngôi nhà mất đi mỹ cảm, nghĩ rằng khách hàng lo lắng vấn đề an toàn, anh ta đành sắp xếp lại câu chữ nêu ra ý kiến: “Cửa sổ này tuy là cửa sổ kính, nhưng chốt mở đã được thiết kế đặc biệt dựa theo cơ thái học, nếu như không dồn sức mở ra, sẽ tuyệt đối không thể mở ra được.
Lục Úc vẫn chẳng thèm suy xét, chắc như đinh đóng cột: “Cứ thêm lưới bảo hộ ở đây đi.”
Nhà thiết kế kêu r.ên trong lòng, không một nhà thiết kế có hoài bão nào có thể dung thứ cho một chi tiết ngoài ý liệu trong thiết kế của chính mình như vậy, nhưng khách hàng mới là quan trọng nhất. Anh ta suy nghĩ một lúc, thử thuyết phục lần cuối cùng: “Hơn nữa, nếu thêm như vậy, mỹ cảm của cửa sổ hay trên mức độ thoải mái khi nghỉ ngơi đều sẽ bị giảm xuống.”
Lục Úc ngẩn người. Đúng là như vậy, chim sẻ nhỏ của anh sẽ không thích bên ngoài cửa sổ có gắn lưới bảo hộ, như thế quá bức bối.
Chim sẻ nhỏ của anh không thích.
Suy nghĩ này đè nặng trong lòng Lục Úc khiến anh chỉ có thể miễn cưỡng khắc chế xúc động trong lòng mình, khẽ gật đầu, không để cho mình có cơ hội đổi ý: “Thôi quên đi.”
Nhà thiết kế dẫn đường phía trước cảm thấy hơi quái lạ, người phụ trách khôn khéo đi bên cạnh cũng thế, nhưng dù sao đây cũng là khách hàng, nên họ đành giả câm giả điếc xem như không thấy gì.
Một số yếu cầu kế tiếp của Lục Úc hoàn toàn bất đồng với concept ban đầu của nhà thiết kế, chính Lục Úc cũng cảm thấy mình không ổn, lạnh mặt bảo hai người kia về trước, những kiến nghị đã nói ngày hôm này đề bỏ hết, còn anh sẽ ở lại đây một lát.
Anh biết mình đang bất ổn, tính chiếm hữu quá mức của anh đang quấy phá.
Nói đúng ra, bệnh của Lục Úc không chỉ đơn giản là khó ngủ, đó chỉ là một biểu hiện bệnh rất nhỏ mà thôi nhưng do thời thơ ấu bị Thu Tử Hoằng kí.ch thích nên nó mới phát triển vượt ra ngoài sự khống chế của anh, trở thành một căn bệnh nghiêm trọng.
Ngoài căn bệnh đó ra, còn có tính chiếm hữu được di truyền từ Thu Tử Hoằng, nó cũng là một căn bệnh.
Lý trí của Lục Úc coi đây là một căn bệnh nhỏ không thể chữa trị nhưng hoàn toàn có thể khống chế, bởi vì anh không giống Thu Tử Hoằng, yêu điên cuồng một người.
Nhưng Bùi Hướng Tước trở thành nhân tố không thể khống chế, Lục Úc đã yêu cậu.
Thực ra kiếp trước tính chiếm hữu của Lục Úc đã gần như một căn bệnh, nhưng do Bùi Hướng Tước luôn thỏa mãn dụ.c vọng của anh, thuận theo yêu cầu của anh, ở trong lồng sắt anh tạo ra, cho nên lý trí và d.ục vọng của Lục Úc mới không bị phân tách, khiến anh không nhận ra.
Nhưng hiện tại đã khác. Anh cần phải nỗ lực khắc chế dụ.c vọng của mình, bản năng của mình, mới có thể dịu dàng đối đãi thỏa đáng với chim sẻ nhỏ tin tưởng anh nhất trên đời.
Không thể dùng dụ.c vọng để khống chế chim sẻ nhỏ của anh được, Bùi Hướng Tước mới có thể trưởng thành tốt hơn, vui vẻ hơn hạnh phúc hơn.
Đó mới là trọn vẹn của cậu.
Lúc Úc hiểu rõ, và lúc anh còn giữ được lý trí cũng làm như thế.
Nhưng có đôi khi, dụ.c vọng âm thầm chiếm thế thượng phong. Giống như hôm nay anh sai người đổi hết bách hợp ở nhà cũ sang hoa khác, bởi vì anh không hy vọng nơi đó giống như ngôi nhà giam trong ký ức. Nhưng vài ngày sau, khi tới xem nhà mới của mình và Bùi Hướng Tước, anh lại có ý đồ chế tạo nên một nhà giam mới.
Nếu không phải nhờ mấy tin nhắn mãi Bùi Hướng Tước mới gửi tới, khiến Lục Úc tỉnh táo lại, có lẽ nhà thiết kế đã suy xét xem phải sửa căn nhà này thế nào rồi.
Suốt một năm sau khi sống lại, Lục Úc gần như không để lộ dụ.c vọng của mình, cho dù có cũng chỉ đôi chút mà thôi rất dễ dàng kiềm chế. Nhưng lần này lại khác, có lẽ bởi vì hai người họ đã xa nhau quá lâu, còn phải quay về chốn cũ, hồi tưởng lại rất nhiều chuyện đã qua, nên anh mới không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Đối ới Lục Úc mà nói, mất khống chế đồng nghĩa với vui sướng. Anh có thể bố trí chim sẻ nhỏ của anh ở bên cạnh, không ai có thể chia cách họ thời gian dài như vậy nữa. Không ai thấy được cậu, ngoại trừ anh ra. Thân thể của Bùi Hướng Tước có thể trầ.n trụi ca ngày, còn anh sẽ vuốt ve làn da trắng muốn ấy bất cứ lúc nào, không cần phải khắc chế. Chim sẻ nhỏ của anh chưa từng trải qua tình huống như vậy, không chịu nổi những đụng chạm. Cậu sẽ căng thẳng, ngửa đầu ra sau để lộ yết hầu yếu ớt, nằm sấp xuống để lộ đường cong ngọt ngào từ thắt lưng đến bờ m.ông.
Chim sẻ nhỏ của anh sẽ khóc, khóc nức nở, sẽ vô thức cuộn mình lại, cũng sẽ thả lỏng toàn thân chỉ vì anh.
Lồng sắt này sẽ biến thành cả thế giới, chỉ chứa một mình anh và Bùi Hướng Tước.
Tất cả những kiềm chế của hiện tại đều sẽ không cần thiếu nữa, suy nghĩ trong đầu điên cuồng như thế lại có sức hấp dẫn đến như thế, khiến anh chìm đắm trong đó, mà Lục Úc chỉ cần buông thả bản thân là có thể dễ dàng đạt được.
Yêu là bản năng, Lục Úc lại cần phải kháng cự lại một bản năng khác.
Lục Úc lạnh mặt đứng trước cửa sổ kính, giống như một bức tượng được điêu khắc quá tinh tế. Mà bên ngoài là nhà mới của anh và Bùi Hướng Tước, là cuộc sống mới anh chuẩn bị.
Điều này khiến biểu cảm trên mặt Lục Úc trở nên dịu dàng hơn.
Nhưng cảm xúc của anh đang trên lằn ranh mất khống chế, có thể chỉ giây tiếp theo thôi, dụ.c vọng sẽ ngăn chặn lý trí, anh có thể sẽ không kiểm soát được mình, làm ra những quyết định sai trái.
+
Lục Úc giật mình, anh gọi một cuộc điện thoại, bảo Lý Trình Quang đặt vé máy bay về Ninh Tân ngay hôm nay cho mình.
Extra
Tiểu Tước: Thứ bảy vắng bóng Lục thúc thúc, rất nhớ anh ấy.
Đại Bùi: Nhớ anh ấy.
Tiểu Tước: Muốn hôn anh ấy, còn muốn ôm anh ấy nữa QAQ