Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Chương 43


Trời mưa liên tục ba bốn ngày, nước mưa rơi tí tách, hang động dưới vách đá không ngừng bị nhỏ nước khiến trong hang rất ẩm ướt, đống cỏ khô trên mặt đất bị dính nước ướt thành một cục.

Kỳ Hạc ngẩng đầu nhìn màn mưa bên ngoài, trong động chỉ còn mình hắn, em trai hắn Kỳ Miễn đã ra ngoài bắt cá từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa về.

Vào mùa mưa mặt biển bốc lên sương mù dày đặc, tầm nhìn bị ảnh hưởng khiến đám Ưng gần như không nhìn thấy rõ cá trong nước, có khi phải sà xuống sát mặt biển mới bắt được cá.

“Anh ơi em về rồi đây!” Giọng nói lanh lảnh của chú chim lông xám truyền tới, nó chui vào trong hang, ném hai con cá xuống rồi rũ thật mạnh lông chim trên người, cả người ướt rượt khiến nó rất khó chịu, vẫy mãi vẫn không sạch nước trên lông, nó không nhịn được bèn biến thành hình người.

Cậu nhóc nhặt tấm da thú lên lau khô vệt nước trên người, nhỏ giọng oán hận, “Sao mưa mãi không dừng nữa.”
Kỳ Hạc vẫy vẫy cánh, cảm thấy không còn quá đau, chắc hai ngày nữa là cánh của hắn sẽ khôi phục lại như trước, hắn nói, “Chỗ này mùa mưa kéo dài, chúng ta phải lập tức di chuyển tới nơi khác.”
Tiểu Hôi điểu hơi tiếc nuối, nó còn chưa chào tạm biệt tiểu nhân ngư nữa, “Anh, khi nào chúng ta đi? Với cả đi đâu?”
“Hết mưa sẽ xuất phát, đi về phía bắc.”
Đêm hôm đó, trời ngừng mưa.

Sáng hôm sau, tộc Hôi Vũ chui khỏi hang động, thấy sắc trời vẫn rất âm u, e là sắp tới sẽ còn một trận mưa to nữa.

“Kỳ Hạc, chúng ta phải đi thôi!”
Nhân lúc trận mưa sau chưa trút xuống họ phải mau chóng bay tới phương bắc lạnh khô.

Hai anh em Kỳ Hạc biến lại thành hình chim, họ bay khỏi của hang hội họp với đồng tộc sau đó bay về phương bắc.

Họ bay qua đỉnh núi trước kia từng dừng chân, cái khe dưới chân núi rất to lại quanh co khúc khuỷu đã chia đại lục thành hai phần.

Bỗng vang lên mấy tiếng Ưng kêu, “Khạc khạc —”
Tiểu Hôi điểu hoảng loạn vẫy cánh, “Là tộc Hắc Vũ!”
“Sợ cái gì!” Kỳ Hạc mắng nhẹ một tiếng, vỗ cánh bay lên đằng trước.

Đối phương cũng đã phát hiện ra đám Kỳ Hạc, chúng cười “Cạc cạc” trong mắt toàn là sự khinh thường và cười nhạo.

Tiểu Hôi điểu tức điếng người, những Vũ nhân Hôi Vũ tộc cũng nghiến răng kèn kẹt, lũ Hắc Vũ kia thực sự là khinh chim quá đáng!
Mắt Ưng sắc bén của Kỳ Hạc nhìn thẳng vào đám Hắc Vũ trước mặt, chúng tới vừa đúng lúc, đỡ cho hắn phải tìm chúng báo thù.

Kỳ Hạc nghiêng đầu nói với Kỳ Miễn, “Kỳ Miễn, em theo sau anh!”
Vừa dứt lời, Kỳ Hạc lao vút tới như mũi tên, móng Ưng quắp lấy đối thủ, mỏ Ưng sắc như lưỡi câu mổ xuống cánh nó, xé ra một vết thương.

Lông chim màu đen bay lả tả cùng với một tiếng Ưng kêu thảm thiết, máu tươi nóng hổi bắn vào mắt khiến đầu óc Kỳ Hạc trống rỗng, trong lòng vang lên một âm thanh rít gào, “Giết chết chúng!”
Tiểu Hôi điểu ném Vũ nhân tộc Hắc Vũ xuống, nhìn thấy sự điên cuồng trong đôi mắt đỏ ngầu của Kỳ Hạc, nó vội hô, “Anh! Anh tỉnh lại đi, bọn chúng đã chết rồi!”
Thần trí Kỳ Hạc chầm chậm quay lại, hắn cúi đầu nhìn thi thể đám Hắc Vũ dưới mặt đất, lông chim màu đen phủ đầy đất, máu loãng nhiễm đỏ đất đai.

Dòng máu sôi hừng hực trong cơ thể Kỳ Hạc mới dần nguội đi, hắn cất giọng khàn khàn, “Kỳ Miễn.”
Sau khi báo thù xong, Kỳ Hạc càng thông suốt, hắn phải trở nên mạnh hơn nữa, đạp tất cả thú nhân dưới chân, sẽ không phải chịu bất kì khinh nhục của kẻ nào nữa.

Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé.

Đông cục cưng vươn khỏi mặt nước nhìn lên bầu trời âm u, hôm nay Mập mạp với Tiểu Hôi cũng không tới.

Đúng lúc này giọng nói dịu dàng của Nguyên Khê truyền tới từ khu biển nông, “Đông cục cưng, cá tới —”
“Vâng, em tới ngay đây.” Vừa nói xong Đông cục cưng bỗng ý thức được anh Nguyên Khê không nghe thấy lời bé nói, Đông cục cưng vươn tay sờ lên trán, đôi mắt xanh long long tức khắc ảm đạm đi.

Khi nào thì nhóc con mới thức tỉnh đồ văn đây.

Đông cục cưng vô ý lắc lư đuôi cá, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nhiễm mấy phần ưu sầu.

Đông cục cưng lấy lại tinh thần, vung đuôi quay vào trong nước.

Mấy ngày nay đám Nguyên Khê tính thấy dòng hải lưu sắp tới nên ở lại khu biển nông chờ, cuối cùng hôm nay cũng chờ được lượng cá lớn theo dòng chảy qua.

Nhóm tiểu nhân ngư sắp ăn hết sạch cá khu vực quanh đây nên vô cùng mong chờ dòng hải lưu để được nếm thử hương vị những loại cá vùng khác, tốt nhất là bắt mấy con đem về nuôi, mỗi ngày đều có cá ăn.

Còn chưa bơi tới khu biển nông, Đông cục cưng đã nhìn thấy một đám cá to đùng chen chúc hướng về đây, Đông cục cưng bối rối hỏi, “Anh Nguyên Khê, nhiều cá quá, phải làm sao đây?”
Đông Quỳ vung lưới đánh cá bơi lên, vừa bơi vừa hô, “Đông cục cưng sang chỗ anh, anh bảo vệ em!”
Nguyên Khê cất tiếng hát, bơi tới trước mặt Đông cục cưng, nơi cậu bơi qua, bầy cá lập tức rẽ sang hai bên nhường ra một con đường.

Nguyên Khê phá vỏ tầm một năm, bây giờ đã có dáng vẻ thiếu niên, mà Đông cục cưng trước mặt vẫn là một nhóc tì còn chưa cao tới bả vai Nguyên Khê.

Sau khi bắt đủ cá, nhóm tiểu nhân ngư kiểm tra kỹ càng, thấy bên trong không có sâu, cả đám vô cùng vui vẻ ngồi trên rặng san hô ăn cá.

Đông cục cưng chậm rãi nhấm nuốt, bé không gặm được xương cá nên mỗi lần ăn hết thịt thì vứt xương đi.

Chờ Nguyên Khê để ý đến thì phát hiện Đông cục cưng đã ăn được bảy, tám con cá, Nguyên Khê kinh ngạc hỏi, “Đông cục cưng, em ăn nhiều cá vậy không no à?”
Đông cục cưng che miệng ợ một tiếng, bé đỏ mặt nói, “Nhóc con đói.”
Đông cục cưng thở dài, nhóc con bao giờ mới lớn lên đây, nếu có thể trưởng thành như anh Nguyên Khê thì tốt rồi.

Ba nói, ăn nhiều thịt mới cao, nhưng mà nhóc con ăn đến no căng rồi.

Đông cục cưng nhăn mặt, che lại cái bụng phồng phồng.

Ăn cá xong, các bạn nhỏ ai về nhà nấy.

Đông Quỳ kéo theo cá bơi về nhà, nhóc ta kéo cá đến trước mặt cha mình, giọng điệu đầy tự hào, “Cha! Cha xem con bắt được cá này!”
La Á và bạn đời liếc nhìn nhau, hắn hắng giọng rồi nói, “Đông Quỳ giỏi quá, tự mình bắt được cá rồi.”
Đông Quỳ không nghe ra ẩn ý trong lời cha mình, còn cười hì hì đáp, “Đương nhiên, cũng không nhìn xem con là ai.”
La Á chần chờ nói, “Thế Đông Quỳ sống một mình cũng không sao đúng không.”
Sau khi Đông Quỳ xác nhận lại lời cha mình, nhóc ta dần không cười nổi nữa, run rẩy nói, “Cha, mẹ, hai người có ý gì vậy?”
La Á nói, “Cha với mẹ con tính có thêm một đứa nữa, nuôi không nổi con nữa, con tự nuôi mình đi thôi.”
Mẹ Đông Quỳ nói, “Cá lần này con bắt về, cha mẹ không cần, con giữ lại mà ăn dần.”
“Con…” Đông Quỳ còn chưa kịp nói hết câu, đã bị La Á xách lên ném ra ngoài cùng với đám cá mà nhóc mang về.

Đông Quỳ rất mê man, sau một lúc lâu mới có phản ứng, nhóc ta ôm cá ngồi ở cửa một lúc, thấy cha mẹ quyết tâm không cho mình vào nhà, Đông Quỳ vừa bất lực lại tuyệt vọng.

Nhóc ta kéo cá, bơi lang thang không có mục đích.

Ai ngờ đi được nửa đường gặp được Tác Đồ cũng đang ngơ ngẩn kéo theo cá giống mình.

Đông Quỳ dự cảm thấy không tốt, “Tác Đồ, không phải cậu cũng…”
Tác Đồ lạnh nhạt liếc sang Đông Quỳ, “Giống cậu.” Bị cha mẹ ném ra.

Đông Quỳ không dám tin, “Chú Đinh Lan tốt tính như vậy cơ mà.”
Tác Đồ nói, “Nhưng cha sẽ không nuôi chúng ta mãi mãi.”
Đông Quỳ ôm đầu, phát điên lên, “A a a! Phải làm sao bây giờ?!”
“Đi tìm một chỗ ở trước đã.”
Sau đó, Đông Quỳ và Tác Đồ lục tục gặp được những tiểu nhân ngư khác, vẻ mặt hoảng hốt, đại khái còn chưa phản ứng lại chuyện mình bị cha mẹ đuổi đi là thật.

Nhóm tiểu nhân ngư đều biết sớm muộn cũng sẽ có ngày này nhưng không ngờ lại đột ngột như thế, không có chút chuẩn bị nào.

Mà chuyện thảm nhất chính là, cả đám ngay cả nhà cũng không có.

Các bạn nhỏ nhìn về Tác Đồ đáng tin nhất trong nhóm, “Tác Đồ, mấy cậu đi đâu?”
Tác Đồ trầm tư một lát rồi nói, “Đi Hải Thành.”
“Chỗ đó còn chưa xây dựng xong mà.”
Tác Đồ nói, “Ở tạm một hôm trước rồi tính sau.”
Hải Thành mới xây được một phần, trên mặt đất trải lớp nham thạch rất dày, chung quanh là tường cao mấy mét, bên ngoài tường khóm tảo lớn cao mười mấy mét, dường như muốn bao vây lấy Hải Thành.

Trong một góc nọ có một khối đá hình tròn rất to trông có vẻ không hợp với Hải Thành, Ngải Thụy ngửi thấy hơi thở của tiểu nhân ngư bèn bơi ra khỏi phòng, nhìn thấy một đám tiểu nhân ngư thì kinh ngạc hỏi, “Sao mấy đứa lại tới đây?”
Đông Quỳ ủ rũ cúi đầu, “Bọn cháu bị đuổi ra ngoài.”
Ngải Thụy ngậm cọng cỏ trong miệng, không quá bất ngờ, mỗi tiểu nhân ngư đều sẽ phải trải qua chuyện như vậy, tầm mắt của hắn lướt qua đám nhỏ một vòng, hơi khựng lại, “Tiểu Nguyên Khê đâu?”
Nhóm tiểu nhân ngư nhìn nhau, Đông Quỳ nói, “Không biết, bọn cháu không thấy cậu ấy.”
Ngải Thụy giật giật khóe miệng, không nói gì nữa.

Đông cục cưng đang rải thức ăn cho cá, khóe mắt thấy Nguyên Khê đang kéo cá bơi tới, dáng vẻ ngơ ngác hoảng hốt, Đông cục cưng tò mò hỏi, “Anh Nguyên Khê, anh sao thế?”
Đôi mắt Nguyên Khê mở to, phảng phất không nó tiêu cự, “Anh không thể về nhà nữa.”
Đông cục cưng kinh ngạc há miệng, “Vì sao ạ?”
Nguyên Khê nhẹ nhàng nói, “Ba nói, anh trưởng thành rồi, không thể ở nhà nữa.” cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng giây khắc rời khỏi ba, Nguyên Khê vẫn thấy trái tim trống vắng, vô cùng khó chịu.

Đông cục cưng nhíu mày, “Anh Nguyên Khê muốn đi đâu ạ?”
“Anh…” Nguyên Khê nghĩ, rất mờ mịt, “Anh không biết.”
“Anh Nguyên Khê tới nhà nhóc con nhé.”
Nguyên Khê hơi do dự, Hàn Trạm chắc sẽ không chào đón cậu đâu.

Đông cục cưng kéo tay Nguyên Khê, bơi về phía Tiểu Thạch Ốc, “Ba không có nhà đâu, anh Nguyên Khê mau tới đây.”
Nguyên Khê hơi cảm động, “Đông cục cưng, anh mời em ăn cá nhé.”
Đông cục cưng cười híp mắt, “Vâng ạ.”
Đúng lúc này, cả hai nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hàn Trạm vang lên, “Nhóc con!”
“Tới đây ạ ~” Đông cục cưng nói với Nguyên Khê, “Nhóc con phải về rồi, mai chúng ta ăn cá nha.”
Đông cục cưng bơi về phòng anh, vừa vào cửa đã nhào tới ôm lấy cánh tay Hàn Trạm, bé buồn buồn lên tiếng, “Anh ơi.”
Hàn Trạm xé một miếng thịt đưa đến bên môi Đông cục cưng, “Sao thế?”
Đông cục cưng hé miệng cắn miếng cá, “Anh sẽ không đuổi nhóc con đi chứ?”
“Không đâu.”
“Anh Nguyên Khê bị chú Lung Hồi đuổi đi, rất đáng thương.” Nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt Đông cục cưng bỗng hoảng sợ, “Liệu ba có đuổi nhóc con đi không?”
Hàn Trạm nói, “Anh sẽ nuôi em.”
Hốc mắt Đông cục cưng lập tức ầng ậc nước, “Ba cũng không cần nhóc con nữa ư?”
Hàn Trạm nhét vào miệng Đông cục cưng một miếng cá nhỏ, “Không đâu, đừng nghĩ linh tinh.”
Bóng đêm dần bao trùm biển cả.

Trên hẻm núi có mấy trăm Thương Long, Thượng Long, khủng long cổ dài, mà ở giữa chúng nó là một con Thương Long có hình thể rất lớn, đôi mắt lạnh băng, nó há mồm rống lên một tiếng.

Những con Thương Long khác cũng muốn gào theo nhưng lại bị con ở giữa ngăn lại.

Thương Long ngẩng đầu, từ trong cổ họng phát ra Long ngữ xa lạ.

Đông cục cưng mơ thấy bản thân đang lơ lửng trên không trung, cậu biến thành giọt nước, trôi đến tận Đại Hải Câu cách đây ngàn dặm.

Ở đó có rất nhiều nhân ngư, Đông cục cưng bơi qua đỉnh đầu họ, dừng lại trên đỉnh đầu một nhân ngư tóc đen.

Là cha.

Đông cục cưng ngửi được hơi thở của cha, bé nhảy xuống, nhảy lên mặt Lôi Triết.

Lôi Triết sờ mặt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Già Li hỏi, “Nghĩ gì vậy?”
“Nhớ nhóc con.”
Già Li ôm mặt, thở dài một hơi, “Em cũng nhớ cục cưng lắm, không biết thằng bé có cao lên chút nào không.”
Lôi Triết như có điều suy tư, “Sắp tới mùa mưa rồi nhỉ?”
Già Li bỗng cảnh giác trừng hắn, “Anh đừng hòng đuổi cục cưng đi!” Nghe giọng điệu này chắc hẳn có ý giữ nhóc con lại.

Lôi Triết bất đắc dĩ nói, “Anh không có ý đó.”
Già Li hơi cong khóe môi, “Vậy còn được, chúng ta sẽ nuôi cục cưng đến lúc trưởng thành luôn.”
Lôi Triết nhéo nhéo mi tâm, “Anh lo là, Hàn Trạm thành niên rồi, nhóc con ở chỗ nó sẽ không tốt.” Nếu Hàn Trạm tìm bạn tình lúc này, sợ là nhóc con sẽ khóc chết cho xem.

Đông cục cưng lăn xuống khỏi mặt cha Lôi Triết, bé nghi hoặc, cha đang nói gì vậy, vì sao nhóc con không thể ở cùng anh?
Đông cục cưng nhảy sang mặt ba Già Li, vui vẻ nhảy nhót, ba ưi, con là cục cưng nè.

Già Li kinh ngạc trong thoáng chốc, y quay đầu nói với Lôi Triết, “Sao em lại nghe thấy tiếng cục cưng nhỉ?”
Lôi Triết nắm lấy tay Già Li, bóp nhẹ, “Chắc em mệt quá, xuất hiện ảo giác, nhóc con đang ở nhà, sao em nghe thấy giọng thằng bé được.”
Đôi mắt tròn xoe của Già Li đảo một vòng, nghiêng đầu dựa vào vai Lôi Triết, “Haizzz, em mệt quá, để em nghỉ ngơi chút.”
Lôi Triết cúi đầu hôn xuống tóc Già Li, nhỏ giọng nói, “Nhóc con ngoan nhé, cha sẽ về nhanh thôi.”
Lôi Triết cảm thấy trên mặt mình có gì đó nhảy lên, ánh mắt hắn tối đi, có lẽ nhóc con thực sự đang nhìn họ.

Lôi Triết nghiêng đầu nhìn về phía các nhân ngư hải vực Isbela, có mấy người Fia canh giữ, trong chốc lát sẽ không xảy ra chuyện gì.

Trận động đất này xé toạc rãnh biển ra quá lớn, họ không thể lấp kín nó được nữa, sau này phải luôn đề phòng nhân ngư đối diện đánh lén.

Trừ khi họ phải mạnh đến mức những sinh vật khác kinh sợ, khiến những kẻ muốn xuống tay với hải vực bọn họ phải dè chừng.

Lôi Triết áy này nói lời xin lỗi với nhóc con, trong lúc này họ không thể quay về ngay được.

Đông cục cưng ở bên người ba với cha một lúc thì mơ màng ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ, bé nghe thấy tiếng Thương Long gào rống.

Đông cục cưng bỗng nhiên bừng tỉnh, “Anh ơi!”
Hàn Trạm chợp mắt bên cửa sổ, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Đông cục cưng thì mở bừng mắt, bơi tới mé giường, bế tiểu nhân ngư trên giường vỏ sò lên, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, “Anh ở đây, đừng sợ.”
Đông cục cưng nắm chặt cánh tay Hàn Trạm, vẫn chưa thôi hoảng hốt, “Anh ơi, có hư long.”
Hàn Trạm nhíu mày, “Nhóc con biết chúng ở đâu không?”
Đông cục cưng rất sợ, bé lắc đầu, “Nhóc con nghe thấy tiếng hư long, rất nhiều.”
Hàn Trạm cụp mắt suy nghĩ, gần đây Long tộc rất ít khi lui tới hải vực, hôm nay anh còn cố ý đi tìm, nhưng chỉ bắt được mấy con khủng long cổ dài, còn Thương Long, Thượng Long không thấy đâu cả, chỉ còn mùi vị nhàn nhạt còn lại trong nước biển chứng minh là chúng đã tới.

Vô cùng gian xảo.

“Nhóc con nắm chặt lấy anh nhé.” Hàn Trạm ôm Đông cục cưng bơi ra ngoài, vung đuôi bơi lên trên.

Đáy biển đen nhánh như mực, chỉ có rong biển và sứa phát ánh sáng nhàn nhạt cũng đủ cho Hàn Trạm nhìn rõ động tĩnh trong biển.

Nơi đáy biển thấp thoáng bóng dáng những con quái vật khổng lồ, chúng nó chậm rãi tiến về khu biển nông, khoảng cách quá xa gần như không ngửi thấy hơi thở của kẻ đánh lén, nhưng cũng có thể nhìn hình dáng mà nhận biết, đây là Thương Long, Hàn Trạm mấp máy môi, “Suỵt!”
Đông cục cưng vội vàng che miệng, ngoan ngoãn gật đầu, không lên tiếng.

Nhìn thấy Thương Long bò đến trước Tiểu Thạch Ốc, vươn móng vuốt vào bên trong, Đông cục cưng sốt ruột kéo kéo tóc Hàn Trạm, anh Nguyên Khê còn ở bên trong.

Hàn Trạm nắm lấy tay Đông cục cưng, đang định bơi xuống thì nghe thấy tiếng ca trong trẻo thanh thúy của tiểu nhân ngư.

Rõ ràng sợ đến phát run nhưng vẫn lấy hết dũng khí cất tiếng hát.

Hai mắt Đông cục cưng sáng lên, đó là tiếng ca của anh Nguyên Khê!
Đuôi Hàn Trạm quất mạnh lên người Thương Long, con quái vật ăn đau, há mồm gào rống lên.

Hàn Trạm lập tức nhét Đông cục cưng vào Tiểu Thạch Ốc, “Nhóc con ở yên bên trong, đừng ra ngoài!”
Nguyên Khê nghiêng ngả lảo đảo nhảy khỏi giường đá, túm lấy Đông cục cưng vào trong.

Sau khi tiếng ca ngừng lại, Thương Long ngửa đầu gầm rú.

Những nhân ngư ở gần đó cảm nhận được hơi thở của Long tộc thì lập tức lao tới, không ngờ con quái vật mở ra cái miệng to như bồn máu, cắn lên.

Môi Nguyên Khê khẽ mở, tiếng ca trong trẻo phát ra từ cổ họng.

Đinh Lan nắm lấy chân vây của khủng long cổ dài, bò lên lưng nó, nghe thấy tiếng ca của tiểu nhân ngư, bỗng nhớ đến cái gì đó, vẻ mặt y hoảng loạn, “Tác Đồ!”
Hải Thành, nhóm tiểu nhân ngư gác đầu lên nhau, ngủ chung một chỗ.

Ngải Thụy đột nhiên mở bừng mắt, hắn bơi ra, xách Tác Đồ lên lắc lắc, “Mấy đứa mau dậy đi, Long tộc tới!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN