Cuồng Hoan Đi! Loài Người - Chương 145
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Cuồng Hoan Đi! Loài Người


Chương 145


Tống Tân ôm Trọng Phong ngồi thật lâu, lâu đến mức hai mắt sưng đỏ gần như không mở nổi nữa, cô mới dần bình tĩnh lại.

Cô bật vòng tay lên, liên lạc với Đại Hào.

Anh ta nhấc máy gần như ngay lập tức, nôn nóng hỏi: “Sao rồi?”

Anh ta muốn hỏi Trọng Phong sao rồi, nhưng lại không dám nhắc tới tên anh.

Tống Tân trả lời một câu, nhưng giọng lại khàn đến mức không nghe nổi.

Cô ho khan một tiếng, hắng giọng, rồi mới từ từ nói: “Anh ấy đang nghỉ ngơi.”

Đại Hào ngẩn ra, miễn cưỡng cười gượng, gật đầu: “Không sao là tốt rồi…”

Dù anh ta có ngốc cũng nhận ra cô đang nói dối.

“Sở Sáo đâu?” Tống Tân hỏi.

Đại Hào chần chờ một lát, mới nói: “Cậu ấy bị bắn nát viên đá giữa ngực, chính là viên đá giúp cậu ấy có cảm giác ấy… Nhưng may là không chết.”

“Vậy là tốt rồi.” Tống Tân cúi đầu nhìn Trọng Phong nằm trước mặt, chậm rãi hỏi: “Anh có cách liên lạc với chúng nó, phải không?”

Đại Hào nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên lo lắng, dùng giọng điệu cẩn thận Tống Tân chưa bao giờ nghe thấy, hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Tống Tân khẽ chớp đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lại rơi xuống.

Cô dùng mu bàn tay lau đi, nói: “Tôi muốn cứu anh ấy.”

“Tôi…” Đại Hào muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Bây giờ cô cũng có thể liên lạc được với chúng nó đấy, quyền lợi của top 3. Nhưng… Cô tốt nhất đừng làm gì cả.”

Bởi vì anh ta đã hỏi rồi. Anh ta lo rằng nếu chính tai cô nghe được câu trả lời ấy liệu rằng có phát điên không?

Nhìn dáng vẻ không thiết sống của Tống Tân lúc này, anh ta thật sự không yên tâm.

Đại Hào cầm điếu thuốc trên bàn rít một hơi mới nói: “Ừm… Cô nghe tôi nói này, đừng sốt ruột, tôi đã hỏi giúp cô rồi. Chúng nó nói lần này Trọng Phong bị thương quá nặng, phải 10 ngày nữa mới tỉnh lại. Cho nên cô phải chờ nhé, 10 ngày sau cậu ta chắc chắn sẽ tỉnh.”

Tống Tân ừ một tiếng, trong lòng lại không tin.

Đại Hào nói dối không giỏi chút nào.

Cô nhắm mắt, nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nghĩ quẩn đâu, mạng tôi là nhờ anh ấy liều mình bảo vệ mà.”

“Đúng đúng đúng.” Đại Hào cuối cùng cũng tìm được cách an ủi cô, liên tục gật đầu nói: “Đúng thế. Dù cô buồn đến mức nào thì cũng là cậu ta dùng tính mạng… Không, cậu ta là liều mạng cũng muốn cô sống sót. Cô phải tự bảo vệ mình đấy!”

“Sở Sáo không sao là tốt rồi.” Tống Tân nói: “Cứ thế đã nhé.”

Đại Hào hơi há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật đầu: “Được rồi, cần người giúp đỡ thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

Dứt lời anh ta lập tức cúp máy, Tống Tân vài giây sau mới chậm chạp hạ tay xuống.

Cô đứng lên, đi lấy đệm chăn trải xuống đất, dùng sức nửa ôm nửa kéo Trọng Phong lên đó.

Làm xong cô lại ngồi bên ngẩn người.

Nước mắt đã không trào ra ào ạt như trước, chỉ thỉnh thoảng rơi xuống một giọt.

Mỗi lần chớp mắt thời mắt sẽ cảm thấy đau, lâu rồi ngay cả mở mắt cũng khó khăn.

Đầu cô cũng bắt đầu đau, từ huyệt thái dương đau đến gáy, như thể có con sâu đang bò lung tung trong đầu.

Tống Tân không liên lạc với chúng nó. Từ những câu nói của Đại Hào cô đã đoán ra đôi chút. Cho nên cô không dám, không dám chính tai nghe.

Cô thà tin lời nói dối Đại Hào bịa ra, 10 ngày sau, Trọng Phong sẽ tỉnh.

Không biết ngồi bao lâu, Tống Tân ngất xỉu.

Cô nằm mơ. Lúc thì Trình Nam đứng trước mặt cô cười dữ tợn. Lúc là Đại Hào điên cuồng gào thét. Lúc lại là cảnh Sở Sáo ôm ngực ngã xuống.

Chỉ duy nhất không có Trọng Phong, ngay cả một giây anh cũng không hề xuất hiện.

Tống Tân khóc tỉnh lại. Lúc tỉnh cô phát hiện mình dựa vào người Trọng Phong, chăn mỏng đắp trên người anh bị nước mắt của cô thấm ướt một khoảng.

Cô cảm thấy mơ hồ, không thấy mệt cũng không thấy đói, cứ thế ngồi bên cạnh Trọng Phong. Ngồi lâu rồi sẽ mơ mơ màng màng thiếp đi, sau đó lại nằm mơ khóc tỉnh, phát hiện khuôn mặt mình đẫm nước mắt.

Có đôi khi cô nghĩ, có khi nào cô ngủ Trọng Phong sẽ tỉnh không? Cô mở mắt sẽ nhìn thấy anh cười với mình.

Nhưng chuyện này vẫn mãi không xảy ra

Tống Tân ba ngày không ăn gì, ngoại trừ uống nước và đi vệ sinh thì thời gian còn lại cho dù là tỉnh hay ngủ cô đều ở bên cạnh Trọng Phong.

Lần đầu tiên cô biết hóa ra người máy cũng có thể ngủ lâu như vậy, lâu đến mức dường như cô đã già đi vài tuổi.

Trước kia lúc cô ngủ, hẳn là anh cũng một mình yên lặng chờ cô tỉnh như thế này.

Đại Hào lại liên lạc với Tống Tân, đằng sau và xung quanh anh ta đen sì, ngay cả khuôn mặt anh ta cũng mù mịt không nhìn rõ lắm.

Anh ta vốn dĩ không phải kiểu người giỏi ăn nói. An ủi người khác cũng cực kỳ vụng về. Cho nên mỗi lần liên lạc với Tống Tân anh ta đều sẽ kể cho cô chuyện cười anh ta khổ sở nghĩ ra.

Đáng tiếc không có lần nào khiến cô cười được.

Nhưng có người quan tâm cô đã là sự an ủi lớn nhất rồi.

Ngày thứ tư, Tống Tân đã ăn một chút. Tuy rằng được một lúc là nôn hết ra, nhưng cô biết đây là dấu hiệu tốt.

Cô sẽ không chết, nếu Trọng Phong không lại tỉnh lại, nghĩa là anh đã dùng mạng mình đánh đổi mạng cô. Anh trân trọng mạng sống của cô như vậy, sao cô dám tùy tiện vứt bỏ?

Huống chi, anh sẽ tỉnh.

Nếu cô chết rồi, anh tỉnh lại sẽ không thấy được cô nữa.

Ngày thứ năm, Tống Tân đã đỡ hơn rất nhiều. Cô ăn một bát mì gói, còn đi lại vài vòng trong phòng giãn gân cốt.

Ngày thứ sáu, trời đã sáng.

Mà buổi chiều hôm ấy, di động đặt ở trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.

Di động không có tín hiệu, không thể nào là có người gọi điện cho cô được, cô cũng không đặt báo thức nào cả.

Tống Tân khó hiểu cầm di động lên, lại thấy trên màn hình hiển thị thông báo “Bạn có một nhắc nhở việc chưa làm.”

Nhắc nhở? Cô chưa bao giờ cài đặt cái này, vậy chỉ có thể là… Trọng Phong cài.

Tống Tân nhìn cáp sạc, bỗng sực hiểu ra. Khó trách gần đây trước khi bắt đầu vào trò chơi Trọng Phong đều sẽ sạc điện thoại.

Trong đây nhất định có thứ anh muốn cô xem!

Cô cuống quít nhổ cáp sạc, vừa đi về bên cạnh Trọng Phong vừa mở di động ra xem nhắc nhở.

Nhưng tìm khắp màn hình cô cũng không thấy mục ‘Nhắc nhở’, mất một lúc mới thấy một thư mục nằm cuối trang thứ 3.

Chức năng nhắc nhở này từ khi bắt đầu mua di động Tống Tân chưa bao giờ sử dụng, gần như đã quên di động còn có chức năng này.

Cô hơi chần chờ một chút rồi mới ấn mở.

Trong đó chỉ có một ghi chú duy nhất.

【 Tôi hy vọng em vĩnh viễn không bao giờ thấy nhắc nhở này, nếu em thấy thì chỉ có hai khả năng. Một là em vô tình mở ra, nhưng khả năng này rất nhỏ, bởi vì bình thường em không hề dùng di động. Một khả năng khác là tôi xảy ra chuyện. Nếu là vậy thì em cũng đừng buồn, cũng không cần tự trách mình. 】

【 Tôi có vài chuyện muốn nói với em… Ở thư mục thứ ba tên sintg, có một đoạn video lúc trước tôi đã quay. 】

Tống Tân quay đầu nhìn Trọng Phong rồi vội vàng tìm chức năng quản lý file.

Chức năng này cũng bị anh giấu trong một thư mục, cô mất một lúc mới tìm ra.

Theo hướng dẫn trong ghi chú, Tống Tân tìm được thư mục kia.

Trong thư mục có một video. Cô do dự khoảng một phút mới ấn vào.

Màn hình đen trong chớp mắt, sau đó Trọng Phong xuất hiện trên màn hình.

Anh ngồi trước sô pha, dùng tay trái chỉnh vị trí cameras, sau đó vừa lòng nở một nụ cười xán lạn. Anh điều chỉnh tư thế, ngồi ngay ngắn.

Anh hắng giọng, quay sang nhìn nhìn phòng ngủ rồi mới bắt đầu nói: “Đây có lẽ là lần duy nhất tôi có được tình cảm của loài người, tuy rằng chỉ có 24 tiếng ngắn ngủi nhưng tôi đã rất thỏa mãn rồi. Ừm… Nhân lúc em ngủ, tôi có vài lời muốn quay lại, nhưng tôi hy vọng em vĩnh viễn không nhìn thấy nó.”

Nói tới đây, anh bỗng cười tít mắt, cực kỳ đáng yêu.

Tống Tân bất giác lại muốn khóc, cô vội vàng chớp mắt mấy cái để tránh nước mắt làm nhòe tầm mắt, không nhìn rõ được anh.

“Trước kia tôi đã nói thích em, nhưng em bảo rằng tôi thích em chỉ vì cài đặt của người máy mà thôi, nó không phải tình cảm tự nhiên.” Anh cười nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ngắm sao, tôi mới hiểu hóa ra ‘thích’ của con người lại hạnh phúc đến vậy. Đó là cảm giác… Tôi chưa bao giờ được trải nghiệm. Nó quá tốt đẹp, chỉ nhớ tới cảm giác ấy thôi đã khiến tôi cảm thấy thật ngọt, giống như ăn rất nhiều đường vậy. Cho dù tình cảm của tôi biến mất thì nhớ tới ngày hôm nay thôi, tôi cũng sẽ vui vẻ.”

Nụ cười của anh nhạt dần, nhìn màn hình, nói: “Tôi biết mình chỉ là một người máy, dù cho em vẫn luôn coi tôi như một người bạn tốt, chưa từng đối xử với tôi như đạo cụ, nhưng tôi vẫn không phải là người. Tôi không có tư cách thích em, không có tư cách rung động với em. Nhưng tôi vẫn muốn trong ngày hôm nay nói cho em… ‘Thích’ của lúc này không phải vì cài đặt của người máy. Tôi thích em, muốn bảo vệ em cả đời. Dù cho sau này em sẽ kết hôn sinh con, không còn cần tôi nữa, tôi cũng muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh bầu bạn cùng em.”

Khóe miệng anh hơi cong lên, chậm rãi nói: “Em đã nói, con người đều có mặt ích kỷ, bây giờ tôi đã cảm nhận được rồi. Nếu là trước kia tôi chắc chắn sẽ không bao giờ để lại đoạn video này. Bởi vì nếu tôi phải rời đi thì đoạn video này sẽ chỉ khiến em đau lòng mà thôi. Nhưng giờ phút này tôi muốn ích kỷ một lần, cho dù sẽ làm em buồn, tôi cũng muốn có cơ hội nói cho em nghe tiếng lòng của tôi.”

“Nhưng tôi lại hy vọng em không xem được video này. Mỗi lần tôi đều sẽ cài đặt thời gian nhắc nhở, nếu tôi có thể cùng em sống sót rời khỏi trò chơi thì thời gian nhắc nhở sẽ lùi đến trận kế tiếp. Cho đến khi tất cả trò chơi kết thúc mà tôi có thể ở lại, tôi sẽ xóa nó.”

“Nếu như em đang xem video thì hẳn là tôi đã rời đi hoặc xảy ra chuyện trong trò chơi rồi nhỉ? Dù là tình huống nào thì em cũng không cần buồn vì tôi đâu. Tôi vốn chỉ là một đạo cụ, có thể gặp được chủ nhân tốt như em tôi đã hạnh phúc lắm rồi. Nếu tôi chết là vì bảo vệ em thì đó là do tôi cam tâm tình nguyện, em nhất định đừng tự trách mình, nhất định phải sống thật tốt nhé. Nếu tôi bị thu hồi thì tôi sẽ vĩnh viễn nhớ về em, cũng sẽ không bao giờ trở thành đạo cụ cho người chơi ở bất cứ hành tinh nào nữa.”

Anh quay đầu nhìn phòng ngủ, sau đó nhìn màn hình cười thật tươi: “Vậy thì… Tạm biệt.”

Sau đó anh cầm lấy di động định kết thúc phần ghi hình, nhưng ngay lúc đó anh bỗng khựng lại, cười nói: “Thật ra tôi rất muốn hôn trộm em một cái, không biết thành công không?”

Video kết thúc, màn hình quay lại cảnh video bắt đầu.

Trọng Phong nhìn màn ảnh, cười còn ngốc nghếch hơn bình thường.

Tống Tân dùng ngón tay sờ mặt anh, cười nói “Đồ ngốc”, sau đó khóc không thành tiếng.

Khó trách sau mỗi ván chơi anh đều xem di động, hóa ra là lén cài đặt thời gian nhắc nhở.

Tim cô đau quá, như thể bị bắn nát vậy.

Cảm xúc khó khăn lắm mới khôi phục nay lại vì video này mà suy sụp.

Tống Tân lại một lần nữa mơ màng tự ngược đãi mình, lần này ngay cả nước cũng không muốn uống nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN