Đại thám tử Kogoro Mogi
Lấy một địch trăm.
Chương 101: Lấy một địch trăm.
Những tiếng kêu này dọa Mori Kogoro nhảy lên một cái, làm hại tốc độ xe chậm lại.
“Làm cảnh sát mà lá gan của ngươi nhỏ như vậy sao?”
Mori không khỏi phàn nàn nói.
Sato Miwako mặt mũi tràn đầy đỏ ửng:
“Ngươi biết cái gì, ta đang hưng phấn, không nghĩ tới ngươi có kỹ thuật lái xe tốt như vậy, hôm nào chúng ta cùng một chỗ đua xe a.”
Mori Kogoro không khỏi liếc qua nữ nhân này, xinh đẹp như vậy mà lại ưa thích đua xe, lật xe cái coi như xong, lái xe còn tạm được.
Vì để tránh cho Sato lại lần nữa hò hét, Mori đem xe khống chế hơn 80 km/h, nhưng cho dù là 80 km/h, trong nội thành đông đúc mà xe vẫn chạy như nước chảy vẫn khiến người ta chú ý.
“Bây giờ có thể nói đi, người ngươi muốn bắt là ai, Sumiyoshi*Jinja là hắc bang hợp pháp ở Nhật Bản, bọn chúng buôn bán thuốc phiện không phải rất bình thường à, cần gì phải vận dụng nhiều nhân lực như vậy để bắt bọn họ?”
“Ngươi biết cái gì, đám người kia buôn bán thuốc phiện là thuốc phiện kiểu mới, độc tính cực mạnh, vào tháng trước, đã có mười bảy người hít loại thuốc đó và bỏ mạng, loại thuốc phiện như vậy, vốn không được phép lưu thông ở trên thị trường.”
” Mấu chốt trong chuyên án này là cái kia tên mặt thẹo Kawashima Yūichi, ta cảm giác, kỳ thật hắn đang dùng Sumiyoshi*Jinja làm ngụy trang, ta hoài nghi phía sau hắn còn có người, ta nhất định phải phá được đường dây buôn bán thuốc phiện này.”
Mặt Sato Miwako tràn đầy tự tin, bên trong con mắt màu tím tản ra nhuệ khí.
Tuy nhiên Sato Miwako rất nhanh lại nhụt chí
Ngươi nói ngươi biết bọn hắn ở đâu, có phải là thật hay không? Đừng bảo ngươi đang lái xe đưa ta đi du lịch quanh thành phố?
Mori khoát khoát tay:
“Ngươi hãy kiên nhẫn chờ xem
Tốc độ xe lại lần nữa đề thăng, miệng Sato Miwako lại lần nữa hô lên, âm thanh truyền rất xa.
Mori lái xe xuyên qua mấy quãng đường vắng vẻ, dừng ở một chỗ rách nát bên ngoài Izakaya, Mori nhịn không được vuốt vuốt tai trái mình, có chút bị chấn thương, Sato Miwako vội vã dò hỏi:
“Có phải bọn chúng đang ở chỗ này?”
Mori nhẹ gật đầu, Sato lập tức cởi dây an toàn ra, mở cửa xuống xe.
Bó tay, cái nữ nhân ngu ngốc này, một kế hoạch đều không có, vậy mà cứ đơn thương độc mã muốn xông vào đầm rồng hang hổ.
Mori cùng vội vàng đi theo.
Sato Miwako đem màn cửa Izakaya nhếch lên, đứng tại cửa ra vào hô lớn:
“Kawashima Yūichi, ngươi đi ra cho ta.”
]
Nhưng khung cảnh phía trước không khỏi khiến nàng ngây ngẩn cả người, bên trong Izakaya đang đứng đầy những nam nhân mặc áo đen, mu bàn tay có hình xăm, mà Kawashima Yūichi đang ngồi ở đằng sau, khuôn mặt đắc ý nhìn qua Sato Miwako.
Cái này, không cẩn thận chạm vào hang ổ Sumiyoshi*Jinja, đối mặt với nhiều thành viên hắc bang như vậy, Sato Miwako có chút không biết làm sao.
Kawashima Yūichi ra dáng cấp trên, mở miệng nói:
“Vị cảnh quan này, ngươi tìm ta có chuyện gì vậy, có phải nhu cầu tình dục không được thỏa mãn, muốn đến đây nhờ anh em chúng ta giúp đỡ, anh em lên đi, hảo hảo chăm sóc vị cảnh quan xinh đẹp này cho ta.
Đám người nghe nói như thế, bắt đầu tiến đến, từng tiếng bẻ tay khiến Sato Miwako giật nảy mình, nhưng nàng vẫn không có lùi lại nửa bước, tiếp tục mở miệng nói:
“Kawashima Yūichi, có vụ án cần ngươi phối hợp điều tra.”
“Điều tra, điều tra, ta ghét nhất đám cảnh sát phiền phức này, chẳng có tác dụng gì có, cuối cùng còn không phải muốn xuất thủ với Sumiyoshi*Jinja chúng ta sao?”
Lúc này, một tên cao hai mét đứng lên, không chút do dự lao đến người Sato Miwako, rất nhanh liền tung một cú đấm thẳng vào người Sato Miwako.
Vị tráng hán này rõ ràng là cao thủ, ra quyền cực nhanh, Sato căn bản không kịp phản ứng, đột nhiên một cánh tay xuất hiện trước mặt Sato, đem nắm đấm kia cản lại
Mori Kogoro đi đến bên cạnh Sato Miwako, mở miệng nói:
“Sato cảnh quan, đối mặt với đám lưu manh thế này, phải làm giống như ta mới được.”
Dứt lời, Mori Kogoro lắc mình một cái, kéo tên kia lại gần, trực tiếp tung ra một đòn ném qua vai, thân thể tên kia lập tức bị quăng đến cái bàn gần đó, đem cái bàn vỡ nát, cánh tay của hắn hoàn toàn gẫy nát, nằm trên mặt đất không ngừng kêu gào
Các thành viên Sumiyoshi*Jinja lập tức rút ra từng thanh từng thanh vũ khí dưới bàn, hoặc là côn, hoặc là thượng thủ, hoặc là tiểu đao, hoặc là đao, một đám người lao đến hai người Mori cùng Sato.
Mori Kogoro vội vàng che chắn trước người Sato Miwako, đối mặt với các thành viên hắc bang đang xông tới, hắn không một chút do dự, khí thế võ đạo đại sư lập tức bùng phát, như hổ gặp bầy dê, cứ một quyền đánh ra là có một tên bay lên, đụng vào người phía sau lăn thành một mảnh
Mori Kogoro càng đánh càng hăng, mà ở phía sau hắn, Sato Miwako nhìn về bóng lưng Mori Kogoro đang không ngừng tiến lên, không bao lâu, trên mặt đất đã có khoảng bốn mươi năm mươi tên gục ngã, không thể đứng dậy.
Mori Kogoro vẫn rất sung sức, không hề có có dấu hiệu mệt mỏi, hắn đi đến trước mặt Kawashima Yūichi, một bàn tay túm lấy cổ hắn, trong nháy mắt đem Kawashima Yūichi ném ra đằng sau, sau đó một tay cầm chân kéo hắn như một con chó chết ra ngoài.
Sato Miwako chứng kiến toàn bộ cảnh Mori đánh nhau không khỏi kinh ngạc, bốn năm mươi tên thành viên hắc bang mà lại bị một mình Mori đánh gục, chuyện này thật không thể tin được.
Nàng không khỏi dò hỏi:
“Ngươi đến cùng là ai?”
Mori cười cười:
“Mori Kogoro, một thám tử!”
Hắn nhìn Sato Miwako còn chưa hoàn hồn, không khách khí chút nào, lại lần nữa hôn lên môi của nàng, đầu lưỡi hung mãnh tiến công, một nụ hôn thật dài, cuối cùng hôn đến khi Sato Miwako không có cách nào hô hấp được mới buông nàng ra.
Mori đưa mặt tới gần vành tai Sato, nói khẽ:
“Sato cảnh quan, đôi mắt màu tím của ngươi rất đẹp, ta rất thích.”
Dứt lời, hắn liền tiêu sái quay người, lưu lại Sato đang mặt mũi đỏ bừng.
“Cát. . . Cát. . . Cảnh. . . . Hàm răng của ta.”
Kawashima Yūichi còn muốn nói điều gì, lại bị Sato dùng giày cao gót một cước vào tay.
Hắn keo lên một tiếng, như tiếng heo kêu, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Sato kéo Kawashima Yūichi không còn sức chống cự lên xe cảnh sát, sau đó lái xe đi về sở cảnh sát.
Trên đường đi, Sato Miwako nhịn không được, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của mình, thần sắc có chút kỳ quái:
Mori Kogoro, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!
Bên trong sở cảnh sát, Sato kéo theo Kawashima Yūichi, khí thế hung hăng tiến vào phòng thẩm vấn, tất cả nhân viên cảnh sát thấy thế không khỏi khâm phục, quả nhiên không hổ là bông hồng sở cảnh sát, vậy mà có thể đem được mục tiêu đã chạy trốn bắt trở về.
Mà Takagi cảnh quan thì đang ở bên trong văn phòng Megure cảnh quan:
“Takagi * kun, ngươi làm sao lại đến trễ hả, một chuyên án trọng yếu như vậy, ngươi lại cứ thế ngủ quên, ngươi được lắm đấy?”
Takagi không ngừng cúc cung xin lỗi.
Buổi chiều, thẩm vấn đã có kết quả:
“Sato cảnh quan, tên kia rất mạnh miệng, không chịu lộ ra tin tức nào.”
“Rất mạnh miệng, đã không răng mà còn cứng rắn hả, Taisa, ngươi đi nói cho hắn biết, chỉ cần hắn chịu nói, sẽ cho hắn một túi thuốc phiện.”
Sato cười khẽ hạ lệnh
“Cái này, không phù hợp quy củ a!”
“Cũng không phải sẽ cho hắn thật, đi làm đi!
Quả nhiên, kẻ nghiện không thể chống lại sức dụ hoặc của thuốc phiện, Kawashima Yūichi rất nhanh liền mồm năm miệng mười đem tất cả tin tức nói ra.
Sato đứng trong phòng làm việc của mình, bút đỏ trong tay đang khoanh vùng một chỗ – đảo ánh trăng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!