Chương 60: Bến cảng (1)
Trải qua một đêm như thế, hai đầu thành phố đều không ngủ,
Một kẻ trằn trọc bởi những vết thương đau tràn trên người xen lẫn những nỗi đau trong tâm trí không một lúc nào thôi dằn vặt. Cậu, không dám tin những điều mình trải qua đều là sự thật. Ngay cả trong phút giây tuyệt vọng nhất, cậu vẫn hằng mong rằng tất cả chỉ là một giấc mơ thôi, rằng anh sẽ không đối xử với cậu như vậy, sẽ không nhẫn tâm như vậy.
Nhưng, nào có được, thực tế chẳng bao giờ giống như ảo vọng của con người, càng hi vọng bao nhiêu, lại càng chua xót bấy nhiêu. Chữ ký của anh hiện lên như bay múa trong đầu cậu từng nét, rõ rành rành. Bản hợp đồng bao nuôi ấy, vậy mà thực sự tồn tại…
Trí Đăng mệt mỏi gượng gạo rũ đôi mi mắt, nặng trĩu chìm vào giấc miên man, ngày mai thôi, chỉ ngày mai thôi, cậu sẽ dời khỏi nơi này, trôi nổi tới một phương trời xa lạ, nhờ bọt biển gột rửa tất cả quá khứ đầy sóng gió ấy. Gột rửa đi luôn cả tình yêu thương trìu mến nhất mà cậu lỡ trao nhầm cho anh.
———-
Bầu trời vừa đón những tia nắng bình minh đầu tiên, hé lộ ra chút hơi ấm sau một đêm dài lạnh lẽo, râu trên cằm Dav nhú ra thành một vạt nhỏ khẽ xanh lên, đôi mắt thâm quầng lộ ra bao nhiêu sầu tư cùng lo lắng.
Mỗi phút giây trôi qua, cái linh cảm chẳng lành kia lại càng đốt lên trong lòng Dav thêm bao nhiêu nghi ngại.
Ever sau một đêm dài tìm kiếm lùng sục, thế nhưng lại một mẩu tin cũng không có.
Dav vừa bước xộc vào phòng, thấy Triều Vĩ đã gằn lên từng tiếng:
– Nói đi! Có phải cậu lại chơi cái trò giấu người giống trước đây không?
Triều Vĩ nheo đôi mắt lại:
– Không có.
– Thế thì vì sao chứ? Vì sao lại chưa thấy? Ever các người đến ngày lụi rồi sao?
– Bình tĩnh lại một chút.
Dav đã là lần thứ tư tra khảo Triều Vĩ về cái việc giấu người này rồi, cũng e là vì trước đây đã từng có một lần giấu Jun đi như thế.
Triều Vĩ thở dài một hơi, ngón tay Dav trên ngực áo anh buông lỏng, đưa tay vuốt qua gương mặt cố tìm lại chút tỉnh táo.
Anh muốn điên rồi…
Phố phường Hà Nội, các ngóc ngách đều đã tỏa đi, bao nhiêu tiếng đồng hồ trôi qua rồi? người như thế mà lại không thấy.
Triều Vĩ cũng không so đo với kẻ sắp điên này nữa, chính bản thân anh cũng đều thức trắng đêm một mực tìm kiếm.
– Đại ca! có tin rồi!
Tiếng nói văng vẳng bên tai, khiến cả Triều Vĩ lẫn Dav đều tức khắc ngoảnh về phía cửa, Dav không chịu nổi sự chờ đợi, hai ba bước đã xông đến, tóm lấy kẻ đàn em vừa tới thông báo:
– Nói đi!
Kẻ đàn em thở mạnh một cái, lấy hơi:
– Dạ, bên khu ổ chuột chỗ mấy thằng nghiện hôm qua có một vụ xô xát, khi bọn em dò hỏi quan đó thì biết được có liên quan tới cái cậu Trí Đăng này, bọn nó được cho ít tiền để lôi người tới đấy chơi, nhưng trên đường mang người về thì bị mấy kẻ bên băng khác chặn lại đưa đi mất.
Dav chững người, tóm chặt lấy cổ tên đàn em:
– Hiện giờ em ấy đang ở đâu?!
Tên đàn em vội vã:
– Bọn em đang cho người đi tìm mấy tên bên băng kia rồi, tìm được sẽ lập tức báo lại cho các anh ngay! Còn cái gì, cái tên đầu bếp chỗ biệt thự, tên Nam ấy, chính là người thuê mấy tên nghiện kia.
Dav quay lại phía Triều Vĩ, cũng nhận được cái nhìn khó hiểu đồng dạng, hai khóe mắt đều hẹp, đều sâu, Triều Vĩ đứng bật dậy, tay với lấy ổ khóa:
– Cậu đi tìm Trí Đăng đi, việc bên biệt thự cứ giao lại cho tôi.
Dav buông tay áo, một lời chắc nịch:
– Đi!.
———–
Kẻ giỏi có kẻ giỏi hơn.
Ý Việt lại quên mất rằng, núi đã cao vẫn còn núi cao hơn nữa. Nơi đất Hà Nội này cậu xem chừng như có thể là một cơn sóng lớn, ai ngờ đâu so sánh với từng đợt sóng ngầm dội dậy của Ever, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ chưa đủ lông đủ cánh mà thôi.
Nói thẳng ra thì, cậu không nghĩ nhiều như thế. Vốn dĩ theo lời của tên Nam kia, và những gì cậu xâu chuỗi ra được, không phải Dav chỉ coi Trí Đăng như một thứ đồ chơi sao?
Đã như thế thì làm gì cần cất công huy động một đống người đi tìm kiếm về? Cái thời gian và tiền bạc ấy, để dành cũng có thể mua được thêm dăm ba kẻ về chơi đến sảng.
Vươn tay ra thế này chính là cậu còn đang làm một việc thiện không để đâu hết ấy, ít nhất thì cũng tránh cho Trí Đăng một cái số phận chôn vùi nơi căn bệnh thế kỷ kia.
Nơi biệt thự cũ của Ý Việt,
Nhận ra được tiếng động của chiếc giường khẽ lún, Trí Đăng hơi run người mà tỉnh dậy. Ý Việt đặt xuống bên cạnh giường một tô cháo nóng, không nhiều lời mà đi ngay vào vấn đề:
– Tôi không thể đưa anh đi bằng đường hàng không được, quá nhiều thủ tục rắc rối, giấy tờ cũng khó mà làm xong trong sớm chiều, vì thế chỉ có thể đi bằng đường hàng hải thôi.
Trí Đăng cố sức chống người ngồi dậy, khẽ gật đầu:
– Cảm ơn cậu.
Ý Việt liếc xuống cổ tay vẫn còn băng bó, một vệt máu khô đọng lại trên cánh tay gầy xanh lét, có chút không thể cao giọng:
– Tàu này là tàu chở hàng tới Singapore, ở bên đó tôi có người quen, sau khi tàu cập bến sẽ có người ra đón anh.
Trí Đăng đượm giọng:
– Bao giờ thì đi?
– Trưa nay,
Ý Việt nói xong một lời cũng cầm tô cháo kia đặt gần sát bên Trí Đăng:
– Anh ăn xong, thay một bộ quần áo khác là có thể đi được.
Trí Đăng khe khẽ gật đầu.
Đi đâu? Đi như thế nào?
Tàu chở hàng hay là một du thuyền, với cậu chẳng có ý nghĩa gì nữa, nó vốn dĩ là một cuộc chạy trốn, nào có phải thứ du lịch xa hoa gì, cần gì nghĩ nhiều như thế?
Hơn nữa, cậu cũng tin tưởng người mà Hải Luân đã gửi gắm, thật muốn đích thân cảm ơn một tiếng.
Suy cho đến cùng, đời cậu sống cũng không hoàn toàn vô nghĩa đấy chứ, có những người tốt như vậy… còn có cả Jun.
Trí Đăng dùng bàn tay phải đủ sức mà gượng mở hộp cháo, sống mũi lại cay lên.
Trẻ con không có lỗi, lỗi, tất cả đều ở người lớn mà ra.
Cách chúng cho đi và nhận lại là hoàn toàn vô tư trong trẻo, chỉ có những kẻ được mệnh danh là người chỉ bảo cho chúng lại làm sai.
Jun…
Thật xin lỗi. Bệnh của em còn chưa khỏi hẳn, mỗi bước chân của em vẫn còn chưa thật bình tĩnh mà đi, anh lại dời xa mà không một lời nào tạm biệt.
Miếng cháo, mặn quá, là bởi nó trộn lẫn bao nhiêu là nước mắt, lăn dần.
———-
Chiếc xe khởi hành, nhằm bến cảng mà đi.
Ý Việt chỉ xuống chiếc ba lô bên cạnh Trí Đăng:
– Tôi có chuẩn bị cho anh một ít thuốc và quần áo tư trang. Còn đây là điện thoại mới, có lưu vài số cần thiết, anh giữ cẩn thận chút, khi tới nơi lập tức liên lạc lại với tôi.
Trí Đăng đưa tay ra nhận lấy chiếc điện thoại từ tay của Ý Việt, gật đầu cảm ơn.
Cảnh vật hai bên đường vụt qua trước mắt, theo những ngã rẽ lúc nhanh lúc chậm, bắt đầu dời khỏi địa phận Hà Nội.
Trí Đăng nhìn lên tấm bảng chỉ đường, nghe trong tim mình sự mất mát cùng thổn thức dâng lên… cứ như thế này, là xa thôi, đúng không?
———-
Trễ một bước rồi,
Khi Dav tới nơi biệt thự cũ kỹ này, người đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại trên chiếc ghế phòng ngoài một thân hình tàn tạ của Nam vẫn còn đang bị trói nghiến.
Vài tên vệ sĩ theo chân Dav như cảm nhận được sự hẫng hụt quá lớn của anh, không dám bước lại gần.
Dav đôi mắt đỏ au, bàn tay năm ngón từng khớp xương nổi rõ, bóp chặt lấy cần cổ Nam,
Nam đang mê sảng ngất đi, bị nghẹn lại dòng thở, đôi mắt trừng lên, giãy dụa mong tìm đường sống.
– Nói! em ấy ở đâu! Bọn mày đã làm gì em ấy!
Tiếng rít lên từ trong họng Dav như tiếng gằn của quỷ dữ, Nam không thể thở được, ú ớ vài tiếng không rõ nghĩa, một tên vệ sĩ thức thời tiến lên, chặn Dav lại:
– Ông chủ, nếu giết cậu ta chúng ta sẽ bị đứt manh mối.
Ngón tay buông ra, một ngón, hai ngón.
Trên cổ Nam hiện ra năm vệt đỏ ửng, mũi cùng miệng tranh nhau thở dốc, ngực hóp vào những đợt thật sâu, vô cùng thê thảm :
– Bến… bến cảng… Tôi nghe… bến cảng….
– Tha… tha cho tôi… ông chủ…
Hắn chỉ nói được như vậy, rồi bắt đầu ho giãy lên từng đợt, ho đến mức cổ họng đều muốn chảy ra máu, trên miệng lại bắt đầu sùi ra mấy luồng bọt, thứ hóa chất độc hại kia của Ý Việt thinh thật sự quá kinh khủng, mấy tên vệ sĩ nhìn nhau, gợn người, chỉ đến khi Dav lên tiếng lần thứ hai “ đưa hắn về biệt thự, giao cho Triều Vĩ”, mấy tên vệ sĩ mới cúi đầu nhận lệnh mà tiến lại gần.
——–
Trên dòng đường kia, bến cảng nào nơi em sẽ tới?
Phía đông, phía tây, hay là nơi nào?
Vô định.
Anh không biết bản thân rút cuộc đã làm sai chuyện gì, để em có một ngày quyết định dời xa anh theo cách nhẫn tâm này.
Cả một lời cũng không nói, cả một tiếng cũng không chào..
Mà không, nếu em buông ra lời tạm biệt kia, anh cũng nhất định không để em được như ý.
Trí Đăng.
Chúng ta có thể nào đừng như vậy được không?
Dù là có chuyện gì, được, em có thể mắng, có thể đánh, có thể giận dỗi, đừng như thế này, đừng như thế…
Đau lắm.
Sự ngột ngạt mà bao nhiêu năm nay rồi anh mới phải chịu đựng, nó còn đau hơn cả việc bị phản bội, đau hơn cả những việc trước giờ anh đã phải trải qua.
Được thôi,
Được thôi…
Nếu em có thể chờ đợi anh thêm một chút, một chút,
Nếu em có thể dừng lại nơi bến cảng nào đó kia,
Anh sẽ đứng trước mặt em mà thừa nhận.
Anh, là yêu em.
Anh sẽ không cố lừa mình dối người nữa, sẽ không giả vờ như không một chút nào để ý đến em,
Anh để ý, để ý đến từng món em có thích ăn hay không , để ý đến mùi sữa tắm mà em ưa dùng, để ý đến nằm ngủ em hay thích nép vào nơi ngực anh ấm áp.
Không nhận ra, anh quả thực như thế mà không nhận ra… từ khi nào, từ bao giờ, em lại quan trọng đối với anh như thế?
Và, cả Jun nữa.
Lần thứ hai trong cuộc đời, nơi khóe mắt đỏ au, ép rơi hai giọt bi ai…
Bến cảng nào…
Con tàu nào…
Trong số hàng trăm hàng ngàn chiếc buồm căng gió…
Đem em đi.
=========//========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!