Lục Thanh Huyền nói: “Thấy nàng ăn vui vẻ thế kia, ta nghĩ hương vị của nó hẳn rất ngon.”
Hạ Trầm Yên: “……” Nàng không để ý đến Lục Thanh Huyền nữa.
Lục Thanh Huyền cũng thôi trêu nàng, chàng cầm bút lên bắt đầu phê tấu chương, mùi mực tản ra, thi thoảng hòa quyện vào Long Tiên Hương.
Hạ Trầm Yên vừa ăn bánh, vừa yên lặng quan sát Lục Thanh Huyền. Chàng có dáng ngồi rất đẹp, ngón tay cầm bút mảnh mai mà khỏe khoắn, nét chữ viết ra cũng mạnh mẽ, dứt khoát, khiến người ta phải kinh ngạc.
Hạ Trầm Yên không biết chàng đã phê duyệt những gì lên tấu chương, nhưng nàng đoán rằng những gì mà chàng viết đều là những thứ có lợi cho sinh kế của người dân. Hạ Trầm Yên ăn hết miếng bánh ngọt áp chót và nói: “Bệ hạ.”
“Ừm?” Ngữ khí của Lục Thanh Huyền rất ôn hòa, thanh âm êm tai như tiếng đàn.
Hạ Trầm Yên từ từ cầm miếng bánh ngọt cuối cùng và đưa nó lên môi chàng. Lục Thanh Huyền ngừng viết, trên mặt chàng hiện lên vẻ kinh hỉ.
Hạ Trầm Yên nói: “Đừng ăn ngón tay của thần thiếp ——”
Lục Thanh Huyền cắn một miếng bánh ngọt, nghe Hạ Trầm Yên nói như vậy, chàng cụp mi xuống nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay nàng.
Sao chàng có thể làm việc này một cách nghiêm túc như thế hả? Hạ Trầm Yên “Vút” một tiếng rút tay lại, ngó trái ngó phải.
“Nàng đang tìm gì đó?”
“Tìm xem có thứ gì để ném vào Bệ hạ không.”
Lục Thanh Huyền bật cười thành tiếng, nắm tay nàng: “Ăn ngon lắm, để ta lau tay cho nàng.”
“Không cần đâu.” Hạ Trầm Yên đứng dậy gọi cung nữ bưng chậu nước vào để nàng rửa tay.
Lục Thanh Huyền nhìn nàng một lát, sau đó tiếp tục phê tấu chương, Hạ Trầm Yên ngồi bên cạnh chàng, không nói gì sau một lúc lâu.
Lục Thanh Huyền hỏi nàng: “Sao lại không vui rồi?”
“Cảm thấy bị người ta trêu chọc.”
Lục Thanh Huyền không khỏi cười khẽ, chàng phê duyệt sớ tấu chương trên tay xong và nói: “Đừng giận ta mà.”
Hạ Trầm Yên mặt vô biểu cảm, Lục Thanh Huyền nói: “Chỗ ta còn có một tấm bản đồ này, tặng nàng xem nhé.”
Trước đây chàng luôn đưa bản đồ đến chỗ nàng mỗi ngày, mà đây lại là tấm cuối cùng nên lúc đó Lục Thanh Huyền trì hoãn đưa đến.
Hạ Trầm Yên nâng mắt nhìn chàng, Lục Thanh Huyền cầm lấy một sớ tấu chương mới, thản nhiên nói: “Nó nằm ở trong ngăn tủ cuối cùng, nàng hãy lấy đi.”
Hạ Trầm Yên dừng một lát, sau đó cúi xuống để lấy. Sau khi nàng mở ngăn tủ đó ra thì nhìn thấy một cuộn giấy Tuyên Thành. Nàng cầm nó đặt lên bàn rồi mở ra. Lục Thanh Huyền nhìn thấy hành động của nàng qua khóe mắt, liền ngăn nàng lại: “Khoan đã ——”
Nhưng Hạ Trầm Yên đã mở xong rồi, trên giấy Tuyên Thành không phải là bản đồ, mà là một bài thơ.
“Cây hòe cành lá sum xuê, cây liễu cao vút át tiếng ve,
Làn gió ấm áp khẽ thổi,
Dưới cửa sổ màn xanh, khói trầm hương nhè nhẹ bốc lên từ lò hương,
Giấc ngủ êm đềm ban ngày bỗng bị đánh thức bởi tiếng quân cờ rơi.”
“Sau cơn mưa phùn, làn gió se se lá sen,
Hoa lựu trên nền lá xanh ướt càng đỏ rực như ngọn lửa,
Bàn tay mảnh khảnh khuấy nước suối trong veo,
Giọt nước bắn tung tóe rơi trên lá sen, như ngọc lưu ly, vỡ ra rồi lại tròn trịa.”
Nét chữ rồng bay phượng múa, có vết mực chưa khô trên giấy Tuyên Thành đã in lên chỗ khác. Hình như sau khi bài thơ này được viết không bao lâu thì giấy Tuyên Thành đã bị người ta vội vàng cuộn lại rồi nhét vào ngăn tủ.
Hạ Trầm Yên nhìn chằm chằm vào câu “Dưới cửa sổ màn xanh, khói trầm hương nhè nhẹ bốc lên từ lò hương [1]” một lúc lâu không nói chuyện.
[1] Vì trong câu thơ này có chữ Trầm Yên ấy.
Lục Thanh Huyền đặt bút xuống, cuộn giấy Tuyên Thành lại.
“Đây là bài thơ do Bệ hạ làm ư?” Hạ Trầm Yên đột nhiên hỏi.
“Không phải.” Lục Thanh Huyền nói, “Đây là bài thơ 《 Nguyễn Lang Quy · đầu hạ 》của Đông Pha cư sĩ.”
Hạ Trầm Yên “Ừm” một tiếng.
Lục Thanh Huyền cất cuộn giấy Tuyên Thành trở lại ngăn tủ, sau đó chàng tìm tấm bản đồ cuối cùng ở sâu trong ngăn tủ rồi đưa nó cho nàng. Hạ Trầm Yên cầm lấy, chậm rãi mở tấm bản đồ ra xem. Lục Thanh Huyền cẩn thận quan sát nàng, thấy nàng dường như không có phản ứng gì đặc biệt.
Sau khi chàng vừa phê hai sớ tấu chương xong, Hạ Trầm Yên đột nhiên đứng dậy và nói: “Thần thiếp ra ngoài đi dạo một lát.” Lục Thanh Huyền còn chưa kịp nói gì thì nàng đã đi ra ngoài rồi.
Cánh cửa thư phòng mở ra rồi đóng lại, Hạ Trầm Yên không thể nào nắm bắt chính xác được suy nghĩ hiện tại của mình. Rõ ràng bài thơ ấy không có liên quan gì đến nàng —— ít nhất không phải đang khen ngợi nàng. Nhưng nàng lại mơ hồ sinh ra một loại cảm giác lạ lùng khó tả.
Nàng rời khỏi cung Chương Đài và đi lang thang không có đích đến trong cung điện, các cung nữ đi ở phía sau nàng. Nàng lại dạo bước đến hồ sen và ngồi trong đình. Tiết trời đã sắp sang thu, khi những làn gió phả vào mặt sẽ mang theo hơi thở lành lạnh. Hạ Trầm Yên nhìn ao hồ đầy hoa sen, khuôn mặt lại cảm thấy hơi nóng lên.
Nàng nghĩ ngợi, không biết bây giờ Lục Thanh Huyền đang làm gì? Có phải chàng đang nghiêm túc phê tấu chương hay không? Lúc nàng rời đi, chàng có ngước lên nhìn bóng dáng nàng hay không? Sau những dòng suy nghĩ này, nàng đứng dậy rời khỏi hồ sen và đi đến cửa cung điện.
Thái giám canh cửa cung thấy nàng, hắn mỉm cười thỉnh an, Hạ Trầm Yên nói: “Bổn cung muốn cải trang xuất cung một chuyến.”
Vẻ mặt thái giám đầy cung kính, hắn nói: “Nô tài cần xin chỉ thị của Bệ hạ trước.”
Hạ Trầm Yên bảo hắn đi, chẳng bao lâu sau, thái giám trở về trong sự kinh ngạc —— Bệ hạ thực sự nói có thể. Mặc dù hắn không thấy thánh chỉ của Bệ hạ mà chỉ nghe cung nữ truyền lời, nhưng vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Hạ Trầm Yên không hề ngạc nhiên. Sau khi thay y phục và đội mũ có mạng che, nàng ngồi lên xe ngựa xuất cung. Xung quanh cỗ xe là những người do Lục Thanh Huyền phái đến. Rõ ràng hai người không trực tiếp nói chuyện rời cung, nhưng chàng vẫn âm thầm sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Khi tới nơi, cung nữ đỡ Hạ Trầm Yên xuống xe ngựa. Trên đường không còn những sạp bán đèn lồ ng nữa, Hạ Trầm Yên đi dạo một vòng, chỉ thấy đèn lồ ng treo bên ngoài cửa của mỗi tiệm. Mỗi chiếc đèn lồ ng vẫn chưa được thắp sáng lên, chúng chỉ được phủ một lớp ánh sáng mơ hồ bởi ánh hoàng hôn do mặt trời lặn, giống như đôi mắt dịu dàng của người yêu.
Hạ Trầm Yên xua tan ẩn dụ kỳ quái xuất hiện trong đầu nàng. Sau đó nàng tìm thấy một quầy hàng rồi ngồi xuống, nói với ông chủ: “Cho ta một chén chè trôi nước.”
Ông chủ ân cần đáp lại, sau đó bưng một chén chè trôi nước lên cho nàng. Nàng im lặng ăn từng viên chè, khi nàng sắp ăn xong thì bỗng có một thư sinh ngồi xuống đối diện.
Người thư sinh xin lỗi: “Đã hết bàn trống, quấy rầy cô nương rồi.”
Vẻ ngoài thư sinh thuộc tầm trung, khi nói cố ý đè giọng xuống, Hạ Trầm Yên dời tầm xuống nhìn thấy trên ngón tay của thư sinh có vết chai do làm nữ hồng lâu năm. Nàng cảm thấy rằng thư sinh này có khả năng là một phụ nữ xuất thân từ một gia đình có của cải ít.
Hạ Trầm Yên không muốn nói chuyện với ai cả, nhưng thư sinh này lại cười nói: “Trông cô nương giống như đang nhớ đến bạn cũ.”
Hạ Trầm Yên dừng lại, nàng nói: “Không phải bạn cũ.” Mà là người trước mắt.
Khi nàng nói những lời này, nội tâm đột nhiên trở nên thông suốt. Bài thơ ấy thực sự viết về nàng, tuy rằng không có câu nào đề cập đến nàng, nhưng mỗi câu trong đấy đều đang nói về nàng. Ngay cả tên bài thơ cũng có liên hệ mật thiết với nàng.
Thư sinh nhoẻn miệng cười: “Cô nương rất có khí chất, rất giống với một người bạn cũ mà tôi quen.”
“Bạn cũ sao?”
“Cô ấy là tiểu thư độc nhất của Lý thị, là một tài nữ nổi tiếng.”
“Lý An Hoài?”
Thư sinh hơi bất ngờ, “Cô nương biết cô ấy hả?”
“Biết nhưng không thân lắm.” Hạ Trầm Yên nói.
Nàng không có thói quen nhiều lời với người khác, nhưng tầm mắt nàng lại liếc qua vết chai sần sùi trên lòng bàn tay thư sinh, nên không khỏi hỏi thêm một câu: “Huynh tới kinh thành tìm đường làm quan ư?” Để lấy lòng các vị đại quan quý nhân, để gắn bó với họ và cố gắng gây tiếng vang lớn trong giới quan chức.
Thư sinh gật đầu: “Tháng Chạp năm nay, Bệ hạ sẽ mở khoa thi nên tại hạ tới kinh thành ghi danh.”
Hạ Trầm Yên: “Khoa thi sao?”
Thư sinh thấy nàng không rõ nên giải thích kỹ càng một phen, cuối cùng nói: “Đây là kỳ thi đầu tiên của triều đại này, quê nhà của tại hạ lại cách kinh thành không xa, nhận được tin tức rất nhanh nên tranh thủ đến đây sớm.”
Hạ Trầm Yên nghĩ về Lục Thanh Huyền ngồi cạnh nàng vào chiều nay, chàng kiên nhẫn giải thích với nàng những chuyện mà chàng sắp sửa tiến hành. Hóa ra “Hệ thống tuyển chọn quan chức mới” mà chàng nói đến chính là việc này. Đây chỉ là một trong rất nhiều kế hoạch của chàng, nhưng lại liên quan đến tất cả hy vọng của người nữ tử trước mặt nàng.
Hạ Trầm Yên chậm rãi nói: “Những kỳ thi như thế này bị rất nhiều thế gia phản đối, đồng thời cũng có rất nhiều người đang theo dõi từng nhất cử nhất động của người dự thi. Nếu huynh đi nhầm một bước thì sẽ mất cơ hội này mãi mãi.”
Thư sinh mỉm cười: “Tại hạ biết.”
Hạ Trầm Yên gật đầu, nàng đứng dậy lơ đãng nói: “Phường An Tế có một loại thuốc có thể biến nữ tử thành nam nhân. Loại thuốc này được coi là trái với đạo đức con người và nó đã bí truyền. Nếu huynh dựa vào tên tuổi của Lý gia đến hỏi thăm, chắc là có thể biết được.”
Thư sinh sững sốt, âm thanh nhẹ nhàng và thanh tao này tựa như sét đánh ngang tai nàng ấy. Hạ Trầm Yên không quay đầu lại, nàng đi đến góc phố, khom người bước vào trong xe ngựa rồi rời khỏi đây, thư sinh sững sờ nhìn theo xe ngựa của nàng.
“Nương nương, thật sự có loại thuốc có thể biến nữ tử thành nam nhân ạ?” Bên trong xe ngựa, cung nữ không kiềm được hỏi.
“Không có.” Hạ Trầm Yên tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Không biết vì sao khi nhắm mắt lại, nàng sẽ nghĩ đến Lục Thanh Huyền. Nghĩ đến dáng vẻ chàng cầm bút phê tấu chương, nghĩ đến phong thái ôn hòa điềm tĩnh của chàng, nghĩ đến việc chàng dẫn nàng đi dạo phố, xem nàng giải câu đố trên đèn lồ ng, bồi nàng ăn chè trôi nước, nghĩ đến lúc chàng nhắm mắt lại và hôn lên môi nàng, vẻ mặt chàng không hề thay đổi, song chiếc ô trong tay đã nghiêng về phía nàng khiến chàng ướt đẫm, nhưng chàng lại mảy may không nhận ra điều đó.
Còn chàng nữa, càng ngày càng có nhiều chiêu trò.
Cung nữ hỏi: “Vậy tại sao nương nương lại nói như thế?”
Hạ Trầm Yên xua tan ý nghĩ trong đầu, đáp: “Thuốc đó quả thật có tác dụng tương tự, ngươi biết nữ y bào chế ra Đoạn Trường Hồng không?”
“Nô tỳ biết ạ.”
“Nghe nói năm đó nàng ấy muốn rời khỏi phường An Tế, đi vân du tứ hải. Vì để thuận tiện cho việc đi lại, nàng ấy đã bào chế ra loại thuốc này, nó có thể giúp cho nữ tử trông giống như nam nhân nhưng thật ra là làm dừng kinh nguyệt.”
Vì Đoạn Trường Hồng rất nổi tiếng nên cung nữ cũng lập tức tin vào hiệu quả của loại thuốc này. Cung nữ chần chờ một lát mới nói: “Nhưng hậu quả của loại thuốc này quá nghiêm trọng rồi.”
Hạ Trầm Yên nói: “Cô ấy sẽ có lựa chọn của riêng mình. Chuyện này không thể tùy tiện truyền ra ngoài, có biết chưa?”
“Nô tỳ biết ạ.”
Ánh hoàng hôn buông xuống, bánh xe ngựa thong thả di chuyển về phía trước, đến khi về đến cung điện thì trời đã tối. Tại cửa cung, Hạ Trầm Yên xuống xe ngựa, khi nàng đang định đổi sang cỗ kiệu thì thấy đại tổng quản cầm đèn lồ ng đứng chờ nàng.
Đại tổng quản tiến lên đón nàng, tươi cười nói: “Bệ hạ lo lắng cho nương nương nên bảo nô tài tới xem một chút, trùng hợp là khi nô tài đến thì đúng lúc nương nương cũng vừa trở về.”
Hạ Trầm Yên gật đầu rồi ngồi lên kiệu, cỗ kiệu trong đêm tiến về phía trước, cách cung Chương Đài ngày càng gần, không biết vì sao trái tim nàng cũng càng lúc càng đập nhanh hơn. Khi sắp đên cung Chương Đài, nàng bình tĩnh ra lệnh: “Trở về cung Trường Thu.”
Các thái giám đều giật nảy mình, sau đó bọn họ không chút dị nghị khiêng kiệu đổi hướng đi đến cung Trường Thu.
Đại tổng quản suýt chút nữa làm rớt đèn lồ ng trong tay. Hắn cười nói: “Sao nương nương lại đột nhiên muốn về cung Trường Thu thế?”
Hạ Trầm Yên: “Ở trong cung Chương Đài thật tẻ nhạt.”
Đại tổng quản: “……” Hắn vội vàng âm thầm sai một tiểu thái giám trở về truyền tin, khi Hạ Trầm Yên về cung Trường Thu chưa được bao lâu thì Lục Thanh Huyền cũng tới.
Hạ Trầm Yên nhìn thấy chàng xuyên qua cửa sổ trong chính điện. Có lẽ chàng đã xuống kiệu tại cửa cung Trường Thu, sau đó đi bộ dọc theo hành lang đến đây.
Chàng bước đi trang nghiêm và tao nhã, trên người được bao phủ bời vầng sáng của ánh trăng cùng với ánh đèn, ống tay áo nhẹ tung bay trong gió. Chàng cũng đã nhận ra ánh mắt của Hạ Trầm Yên, từ xa nhìn nàng, Hạ Trầm Yên thu hồi tầm mắt.
Lục Thanh Huyền bước vào điện và ngồi xuống cạnh nàng, “Trầm Yên sao thế? Sao đột nhiên lại không muốn về cung Chương Đài nữa?”
Hạ Trầm Yên nhìn chàng một lúc, Lục Thanh Huyền cũng yên lặng đối diện với ánh mắt của nàng. Sau đó Hạ Trầm Yên bỗng nhiên lao vào ngực chàng.