Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 96: Đồng Tâm Nhất Kiếm - Phần Hạ
Mai Hương thoáng vui mừng, tự nhủ: “Không nghĩ tới Đồng Tâm lại lợi hại như thế, so với mình còn lợi hại hơn rất nhiều.” Thì ra người cứu Mai Hương, không phải ai khác, chính là người ở cũng biệt viện với Liên Phượng, một trong đôi tỷ muội xinh như hoa như ngọc, tỷ tỷ Đồng Tâm. Đúng là ngoài dự đoán của chúng nhân, nhưng xét cho kỹ, trong tình cảnh như thế này, còn ai chịu ra tay cứu Mai Hương đây? Chỉ có điều Đồng Tâm, tuổi đời còn quá nhỏ, mà võ công lại quá cao, khiến cho ai nấy đều phải giật mình kinh hãi.
Lão đạo quan sát Đồng Tâm sử kiếm như bay, người kiếm hợp nhất, vẻ mặt thoáng qua tia phức tạp, nhìn Đồng Tâm một cách chăm chú, ánh mắt tựa như cất giấu một bí mật gì đó. Liếc qua Cô Ngạo, lão đạo than khẽ một tiếng, hy vọng Hoa Tinh sớm trở về, bằng không Cô Ngạo khó thoát khỏi cái chết. Hiện giờ Cô Ngạo đang trong cơn nguy kịch, nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt cố quan sát chúng nữ. Vì có sự xuất hiện Đồng Tâm, giải cứu mọi người, ngay tức khắc Cô Ngạo cảm thấy toàn thân rã rời, không trụ nổi nữa, nằm vật ra bất tỉnh.
Kiếm pháp của Đồng Tâm xuất thần nhập hóa, cao cường vô song, một kiếm trong tay, giết cho hắc y nhân không có khả năng kháng cự. Nhìn số lượng hắc y nhân đã giảm bớt, Đồng Tâm nghĩ nên sớm giải quyết êm thắm mọi chuyện, vận thêm hai tầng công lực nữa. Đến lúc tình cảnh hắc y nhân lại rơi nguy ngập. Thì vang lên một tiếng nói lạnh lẽo: “Tiểu cô nương, hảo kiếm pháp, chỉ một kiếm đã sát thương nhiều cao thủ như vậy, thật không đơn giản. Ta cũng phải lĩnh giáo vài chiêu kiếm pháp của ngươi mới được, xem ngươi có thế chết bình yên trong tay ta hay không.”
Một bóng đen bất ngờ xuất hiện trược mặt Đồng Tâm, ngón tay phải búng vào thanh trường kiếm của Đồng Tâm, một tiếng kim loại phát ra, âm u khiến cho ai nấy cũng váng hết cả đầu. Đồng Tâm vội lùi lại một trượng, đứng bên cạnh đám người Mai Hương ở phía sau. Còn Trần Lan và Liên Phượng đã đưa lão đạo và Cô Ngạo đến tập trung tại một chỗ.
Chúng nhân nhìn kỹ kẻ mới đến, là một nam nhân anh tuấn, tuổi khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám, vẻ mặt hờ hững nhìn mọi người, như nhìn những kẻ đã chết, lạnh lùng vô cảm. Bằng trực giác của sát thủ, Ám Vũ biết đây là một sát thủ thập phần lợi hại. Ám Vũ nói: “Mọi người cẩn thận, người này rất cỏ thể là sát thủ của tổ chức Ám Ưng, nhất định hắn không thể tới một mình, chúng ta phải đề cao cảnh giác.”
Chúng nhân cả kinh, một trong tứ đại tổ chức sát thủ của Trung Nguyên, chỉ mới có tổ chức Ám Dạ bài danh cuối cùng đã gây tổn thất nặng nề cho đoàn người bên mình, nếu không phải có Đồng Tâm hiện thân ứng cứu, sợ rằng tất cả đã xong đời hết rồi. Vậy mà giờ lại thêm một tổ chức Ám Ưng, lại còn bài danh trên cả tổ chức Ám Dạ, cũng tham gia tập kích, xem tình hình này đúng là khó thoát khỏi kiếp nạn.
Hắc y nam nhân anh tuấn hé răng nói: “Ngươi cũng có chút nhãn lực, liếc mắt đã nhận ra thân phận của chúng ta, không sai một điểm nào.” Đoạn vung tay lên, bốn bóng người liền bay xuống từ trên nóc nhà, quan sát cách thức thì có thể biết đây là những cao thủ hiếm thấy, lẽ dĩ nhiên chúng đã chuẩn bị rất chu toàn rồi, muốn dồn toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Lúc này Mai Hương khẽ cảm tạ Đồng Tâm: “Đa tạ muội đã cứu tỷ, tỷ sẽ ghi nhớ. Đợi Hoa Tinh trở về, nhất định tỷ sẽ nhờ huynh ấy giúp muội tìm được đại phu tốt nhất, giúp muội muội Đồng Ý chữa lành bệnh.”
Đồng Tâm mỉm cười đáp: “Tỷ tỷ không cần cảm tạ, tỷ quên chúng ta là tỷ muội hay sao? Tỷ tỷ gặp nạn, Đồng Tâm tự nhiên phải tương trợ. Bây giờ chúng ta phải đề phòng những kẻ trước mặt, mặc dù muội có thể chế trụ được gã kia, những mấy tên còn lại, muội e rằng tạm thời không đủ năng lực, khi đó tỷ tỷ nhớ phải cẩn thận.”
Lão đạo nhìn Đồng Tâm, nhắc nhở: “Tiểu cô nương, ta biết võ công của ngươi đích xác có thể chế trụ được hắn, thậm chí có thể giết chết hắn. Nhưng ngươi phải cẩn thận hư chiêu của hắn, nếu không ngươi sẽ lâm vào ảo ảnh của hư chiêu, rõ chưa? Ngươi còn nhỏ, kinh nghiệm đối địch chưa nhiều, điểm này cần phải lưu tâm, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng cho chúng ta.” Lão đạo cố tình trấn an Đồng Tâm, bởi vì theo tình cảnh trước mắt mà nói, trong đoàn người này chỉ có Đồng Tâm là cao cường nhất, nàng là hy vọng duy nhất để đánh lui đám cao thủ bên địch nhân, vì không muốn nàng phân tâm, mà lão đạo cố ý nói nàng không cần quá lo lắng về bọn họ.
Nam nhân anh tuấn phất tay ra hiệu, thân thể nhanh như thiểm điện, phóng tới trước mặt Đồng Tâm. Song thủ nam tử múa lên, quyền phong chưởng kình giao nhau cuồn cuộn, chiêu thức cương mãnh đánh tới, Đồng Tâm nhún người tránh chiêu. Phía sau lưng nam nhân anh tuấn, bảy bóng người đồng loạt xông lên, hướng về phía Đường Mộng, Mai Hương, Ám Vũ, Trần Lan và Liên Phượng vọt tới, huy động binh khí trong tay và quyền đầu, điên cuồng phát động tiến công.
Trường kiếm trong tay Đồng Tâm múa lượn, phát ra từng đợt long ngâm, bảo kiếm sắc bén huyễn hóa thành bóng kiếm đầy trời, tầng tầng lớp lớp, liền lạc bao lấy nam tử anh tuấn vào bên trong. Dáng người Đồng Tâm kiều diễm say đắm lòng người, bay lượn giữa trời như Bách Linh điểu phiêu sái tự do.
Ám Ưng Tam Hào hốt hoảng, nhìn kiếm chiêu linh hoạt, Phi phàm vô song của Đồng Tâm. Theo kế hoạch là để tổ chức Ám Dạ đánh trận đầu, dẫn dụ Hoa Tinh đi, hai tổ chức mới lần lượt đối phó với những người thân bên cạnh Hoa Tinh, hòng bắt lấy những người này để uy hiếp hắn. Không nghĩ rằng, trước sau lại xuất hiện những chuyện ngoài dự liệu. Đầu tiên là võ công cao cường của Vô Mao lão đạo, ngoài dự đoán mọi người, đã một tay giết chết Hắc La Sát. Thứ hai là kịch độc của Đường Mộng, khiến cho phe sát thủ phải cảnh giác trước độc dược của nàng. Và hành động liều lĩnh của Cô Ngạo, cũng làm cho chúng phải chùn tay, rốt cuộc hành động lần này không được thực hiện một cách dễ dàng như mưu tính.
Vốn dĩ, tổ chức Ám Ưng thấy tổ chức Ám Dạ đã sắp đắc thủ, không định hiện thân, nhưng sự xuất hiện ngoài ý muốn của Đồng Tâm, ép chúng phải xuất hiện. Giờ đây, Ám Ưng Tam Hào phóng ngược lại khoảng sáu bước, thân pháp cực nhanh, thế gian hiếm có. Vừa lui lại phía sau, vừa giơ ngón tay phải bắn những chỉ phong vào trường kiếm của Đồng Tâm, ngăn cản sự công kích của nàng. Chân Ám Ưng Tam Hào vừa chạm đất, đã xoay tròn cả người nhún lên, rồi quay ngược người đầu chúc xuống đất, thi triển một bộ pháp hiếm gặp. Chỉ thấy hai chân hắn xoay tròn lao vụt đến, mỗi một cước đều hàm chứa sức mạnh khai sơn liệt thạch, công kích cường hoành, làm cho Đồng Tâm không hóa giải được ngay, phải cấp tốc lùi lại.
Đồng Tâm chớp chớp cặp mắt yêu kiều, huy vũ trường kiếm trong tay, tạo nên hàng trăng đạo kiếm quang, kết hợp lại thành kiếm cầu, như tia chớp ập vào Ám Ưng Tam Hào, nhắm ngay vào hai chân xoay tròn của hắn. Bóng chân ánh kiếm, hòa vào nhau trong nháy mắt, phát ra nhưng tiếng leng keng truyền đi rất xa. Khi thân thể Đồng Tâm bay ra ngoài, chiếc miệng xinh xắn nở nụ cười, nhưng cũng phải thở gấp mấy cái. Còn Ám Ưng Tam Hào bị kiếm kình của Đồng Tâm chấn cho tê dại toàn thân, sau khi rơi xuống đất, run rẩy không ngừng, đứng vững cũng không xong.
Ám Ưng Tam Hào kinh ngạc nhìn Đồng Tâm, liếc sang những người khác, cười âm hiểm. Ám Ưng nói: “Hảo kiếm pháp, quả nhiên danh bất hư truyền, bây giờ ngươi tiếp một chiêu Hổ Khiếu Sơn Lâm, coi ngươi lợi hại, hay là ta bá đạo.” Rồi song thủ co lại hổ trảo, vồ lấy Đồng Tâm. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Cục diện bên này thì đang nguy ngập vô cùng, Ám Vũ thân thụ trọng thương, lão đạo và Cô Ngạo không còn lực xuất thủ, mấy người Đường Mộng đang đứng bên bờ vực sinh tử. Đường Mộng thở dài một cách bất đắc dĩ, nở nụ cười chua xót. Đến giờ vẫn không thấy bóng dáng Hoa Tinh đâu, e là phải chết tại nơi đây rồi.
Đường Mộng cất tiếng động viên chúng nữ: “Mọi người cố lên, chúng ta nhất định phải đợi Hoa Tinh trở về.” Miệng thì hô hào thế, kỳ thật trong lòng cũng chẳng còn tia hy vọng nào. Mười ngón tay co quắp liên miên, kịch độc Đường môn xé gió tập kích vào địch nhân. Tiếc thay đám địch nhân này không phải tầm thường như mấy tên kia nữa, mỗi một một tên đều là cao thủ thượng thừa, cho nên vừa động thủ, vừa có thế bế khí, độc dược đối với chúng chẳng qua cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Võ công hắc y nhân cao cường, vượt xa sự tưởng tượng, không đến mười chiêu, đã bức cho đám người Đường Mộng lui vào một góc tường. Khiến các nàng lâm vào tuyệt cảnh, kiếm một cơ hội đào thoát cũng không có. Kỳ thật từ lúc bắt đầu, họ vốn không nghĩ tới việc chay trốn, đều tin rằng Hoa Tinh sẽ trở về cứu các nàng, cho nên mới không có định đào tẩu, mà bây giờ có muốn chạy, cũng không còn kịp nữa.
Hoa Tinh bay một mạch về Lạc Dương thành, nhanh chóng chạy về Mẫu Đơn các. Nhưng cách Mẫu Đơn các không xa, đã đụng độ tổ chức Ám Ưng. Chỉ thấy vụt ra sáu bóng người đồng loạt tấn công Hoa Tinh, thủ đoạn tàn độc, tâm tư xảo quyệt, thật không hổ là sát thủ chuyên nghiệp. Nhưng Hoa Tinh đã sớm tiên liệu trước, khi mình trở về ứng cứu, tất chúng sẽ cho người ngăn cản, nên Hoa Tinh luôn luôn lưu ý động tĩnh khắp nơi, vừa thấy sáu thân ảnh xuất hiện, mắt hắn đã sáng rực lên. Địch nhân ngăn cản kiểu liều mạng như thế này, hiển nhiên muốn cầm chân mình, đối phó với đám người Mai Hương, như vậy cho thấy, nhất định các nàng đang cực kỳ nguy hiểm.
Tính toán kỹ lại, trong đoàn người Mai Hương, mặc dù có lão đạo, nhưng một mình lão làm sao có thể chống chọi lại tất cả bọn chúng. Nếu đám địch nhân đều là cao thủ cỡ này, kết quả các nàng chắc chắn lành ít dữ nhiều. Lướt qua trong đầu, toàn thân Hoa Tinh phực lên xích hồng quang mang, phóng lên cao xoay vòng ba lần, các ngón tay co rút, bắn ra vô số chỉ phong cường hoành, lập tức cắt nát sáu bóng người. Hoa Tinh hầm hừ nhìn những người đang vây xem, máu tươi vương vãi khắp đường lớn. Hoa Tinh cười gằn một tiếng, vọt qua qua đầu mọi người, bất chấp sự kinh ngạc của phàm nhân, cấp tốc bay về Mẫu Đơn các. Sau khi Hoa Tinh bỏ đi, trong đám đông có một ánh mắt lạnh lẽo, nhưng pha vào đó là sự sợ hãi, vội vã xoay người rời khỏi.
Hoa Tinh nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, nhìn tràng quyết chiến trong viện, từ xa hắn đã cảm giác được sự tồn tại của không ít cao thủ, bây giờ tận mắt chứng kiến, sắc mặt Hoa Tinh khẽ biến. Điều Hoa Tinh không nghĩ đến, là lão đạo đã mất hết toàn bộ công lực, rốt cuộc là họ đã đụng độ địch nhân mạnh đến cỡ nào? Nhìn thương tích trên người chúng, lại ngó Cô Ngạo đang nằm trên mặt đất, Hoa Tinh run lên một cái, bản thân trở về muộn thêm một chút, sợ là sẽ không vãn hồi được cục diện nữa. Nhìn Đồng Tâm, Hoa Tinh mặc dù không theo dõi từ đầu, nhưng cũng biết rằng nàng đang tương trợ bên mình, và Hoa Tinh cũng rất ngạc nhiên trước võ công của nàng.
Thấy Mai Hương và Đường Mộng đều thụ trọng thương, Ám Vũ có võ công cao nhất, nội thương cũng nặng nhất, địch nhân đã xuống tay độc ác như vậy, xem ra muốn giết sạch những người thân bên cạnh Hoa Tinh. Hoa Tinh nghĩ vậy, mà lòng như thiêu đốt, tròng mắt rực lửa.
Hoa Tinh bay lên đứng giữa trời cao cách mặt đất hai trượng, lạnh lùng nhìn đám hắc y nhân. Ngay tức thời bộc phát một lực lượng khí thế bá đạo cường hoành tuyệt thế, tạo ra một áp lực vô cùng to lớn, ép cho đám hắc y nhân đến hô hấp cũng khó khăn.
Lão đạo mừng rỡ gào lên: “Hoa Tinh đã trở về.” Giọng điệu vui mừng khôn xiết. Kỳ thực, không cần lão nói, ngoài Liên Phượng, Đường Mộng và Lãnh Như Thủy ra, tất cả những người khác đều biết Hoa Tinh đã trở lại. Bởi vì cảm giác bá đạo của Hoa Tinh, mọi người đều đã quá quen thuộc. Mai Hương nhìn Ám Vũ và Trần Lan, tam nữ nhìn nhau mà lệ vương khóe mắt, một cảm giác bình yên khó tả như hòa vào cơ thể họ, cuối cùng Hoa Tinh đã trở về.
Ám Ưng Tam Hào bị khí thế cường hoành của Hoa Tinh bức tới nhộn nhạo khí huyết, biết ngay có điềm xấu. Ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh đứng giữa trời, Ám Ưng Tam Hào lộ ra thần sắc khiếp sợ. Trên người Hoa Tinh tỏa ra một khí thế uy lâm thiên hạ, cơ hồ muốn bóp nát tâm can hắn, áp lực này khiến toàn thân hắn run lên bần bật, gắng gượng vận công chống cự.
Giọng nói của Hoa Tinh cất lên giữa không trung âm u, lạnh lẽo: “Nếu các ngươi đã phạm đến Hoa Tinh ta, thì đừng trách ta vô tình. Bắt đầu từ bây giờ, Hoa Tinh ta thề rằng, phải đích thân tận diệt tổ chức Ám Dạ và Ám Ưng, ta sẽ cho các ngươi vĩnh viễn biến khỏi thế gian này. Bất kể là ai, từ giờ về sau, chỉ cần đối với Hoa Tinh ta có ý đồ, giết không tha, đối với Phượng Hoàng thư viện có tâm tư trở ngại, giết không tha, đối với những người thân bên cạnh ta có sát niệm, giết không tha. Ta sẽ làm cho cả thiên hạ biết, đồ đao vĩnh viễn trong tay ta, thiên hạ vĩnh viễn cúi đầu.” Dứt lời, Hoa Tinh đáp xuống mặt đất trong nháy mắt, bóng hình như quỷ mị dưới ánh nắng chói chang, lướt qua thân thể đám hắc y nhân.
Khi Hoa Tinh đứng lại bên cạnh Ám Vũ, thì tiếng hét thảm thiết hòa vào những giọt máu bay khắp không gian, ngoại trừ Ám Ưng Tam Hào ra, còn lại toàn bộ hắc y nhân đều chết sạch không còn một mống. Hoa Tinh giết người, cũng chẳng khác gì giết heo, thực khiến lòng người run sợ. Cao thủ Địa Bảng đông như vậy, mà đứng trước mặt Hoa Tinh, chỉ là những con heo chết mà thôi, không có lấy nửa điểm hoàn kích, tùy ý để hắn mổ xẻ vậy.
Lão đạo kích động nhìn Hoa Tinh, lên tiếng: “Hoa Tinh, Cô Ngạo sắp không xong rồi, ngươi hãy cứu hắn trước đi. Vừa rồi hắn đã cố sức thi triển Nghịch Nguyên Hồi Hoàn Tâm Pháp, khiến cho công lực tăng lên gấp đôi, lúc này đã bị nội thương rất nặng, chỉ e chậm trễ sẽ không kịp mất.” Thân thể Hoa Tinh thoáng run lên, nói với Đồng Tâm: “Mong cô nương giúp ta cầm chân hắn, đợi ta chữa trị cho bằng hữu, rồi tính sổ với hắn sau”
Hoa Tinh đến bên Cô Ngạo, nhìn hắn, nói: “Yên tâm, sẽ không sao cả, có ta ở đây, ngươi không thể nào chết được.” Dìu hắn ngồi dậy, hữu thủ tỏa ra ánh sáng đỏ, nhẹ nhàng ấn lên huyệt mệnh môn sau lưng hắn. Nhất thời một luồng dương khí được truyền vào cơ thể Cô Ngạo, đả thông toàn bộ kinh mạch và chữa trị những nội thương trong cơ thẻ của hắn. Trông thấy quanh thân Hoa Tinh phủ một làn sương màu hồng nhạt, tam nữ Liên Phượng, Lãnh Như Thủy và Đường Mộng đều biến sắc, Phượng Hoàng đặc sứ quả nhiên danh bất hư truyền.
Ám Ưng Tam Hào ở bên cạnh biết Hoa Tinh đang lo cứu sống Cô Ngạo, đây là thời khắc tốt nhất để bỏ chạy, vận toàn bộ mười hai tầng công lực, điên cuồng tấn công Đồng Tâm, không muốn dây dưa lâu với nàng nhằm thoát thân. Song Đồng Tâm cũng đoán ra được ý đồ của hắn, cho nên vô luận hắn tung chiêu gì đi chăng nữa, cũng không để hắn có cơ hội đào tẩu.
Hoa Tinh đứng lên, lùi lại hai bước, nhìn Cô Ngạo, mỉm cười: “Tốt rồi, ngươi không có việc gì nữa đâu, lần sau nếu lại bị thế này nữa, có muốn cứu cũng tương đối phiền toái đó. Không cần phải nói gì cả, ta đi thu thập tên kia, chúng ta sẽ từ từ trò chuyện sau.” Tiếp theo biến lại trước mặt Ám Ưng Tam Hào.
Đồng Tâm vừa thấy Hoa Tinh tới, cũng nhún người lại đứng bên cạnh Mai Hương, nắm lấy tay Mai Hương, nở nụ cười dễ thương với Mai Hương. Mai Hương cũng thập phần hoan hỉ, kéo nàng sát lại, rồi thì thào gì đó vào tai nàng.
Hoa Tinh cười khẩy mà rằng: “Võ công của ngươi cũng rất khá, tiếc là ta không có tâm tư hân thưởng, hay là ngươi chịu chết đi?” Hữu thủ đảo một vòng, phóng tới một luồng chân khí hủy thiên diệt địa vào người Ám Ưng Tam Hào, không để cho hắn có cơ hội trở tay, khiến hắn muốn nhúc nhích cũng được. Chân khí của Hoa Tinh ăn mòn chân khí hộ thể của hắn một cách cấp kì, nhìn sự tuyệt vọng, hãi hùng trong mắt hắn, Hoa Tinh lãnh đạm nói: “Đã dám chọc đến Hoa Tinh ta, thì ngươi cũng phải có gan to mật lớn để nhận lấy hậu quả này, cá lớn nuốt cá bé nghĩa là như thế này vậy.” Đoạn đẩy mạnh luồng chân khí vào cơ thể hắn, nhất thời toàn bộ thân thể hắn nát bét không còn phân biệt được bộ phận gì nữa, văng cả lên tường tạo thành một đồ án chói lòa.
Hoa Tinh quay lưng lại, vẻ mặt lạnh lẽo biến mất, khôi phục lại bộ dạng trước đây, khẽ nói: “Mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta đi nghỉ ngơi. Mọi người đều đã thụ trọng thương, ta còn phải chữa trị cho tất cả nữa.” Sau đó, dìu Ám Vũ, cùng mọi người trở về phòng.
Bức tường trong biệt viện, một đồ án sáng chói, như đề tỉnh chúng nhân, hôm nay đã phát sinh một trường huyết chiến. Gió nhẹ lên cao, mang theo cả mùi huyết tinh nhàn nhạt, ẩn chứa khí tức thần bí, khiến người ta suy nghĩ, khiến người ta trầm tư.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!