Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống)
Chương 67: “Mất Trí Nhớ.”
“Khụ… Khụ… Ta vừa rồi là không thấy cái gì.”
Diệp Hiểu Phong còn có thể giải thích cái gì đây, ai bảo các cô cứ vậy mà trước mặt tôi, ai bảo các cô mặc váy ngắn.
“Hồn nhạt! Ngươi đến cả máu mũi cũng không kiêng nể gì chảy ra vậy mà còn bảo là không thấy gì! Như vậy còn chưa tính, hắn còn dám nhân cơ hội lợi dụng nàng, rình nhìn trộm nàng cái kia điểm tư mật mà nàng đã giữ gìn nhiều năm, còn lộ rõ vẻ mặt hèn mọn đánh giá, cuối cùng lại đến kết luận một câu: “Không nhìn thấy gì!””
Cái này giống như, anh tìm mua một chiếc máy tính xách tay ở trên mạng, tôi nhất thời sai lầm gửi anh cái AIR của APPLE, miễn phí tặng anh một bộ phim hành động AV của đảo quốc, anh xem hay thì dù không muốn trả tiền lại nhưng cũng đừng có chối cãi là đã không có xem qua chứ.
Nhịn là tốt nhưng cái kia là không thể nhịn được mà!
Dương Lộ Thần ta dù sao cũng là thân phận mỹ nữ bác sĩ, đẹp lại nhiệt tình, được hâm mộ nhất toàn bộ bệnh viện số 2 Vũ Hán, thế nhưng dưới loại tình huống này, ngay cả Quan âm Bồ Tát cũng có ba phần tức giận.
Động tác đầu tiên của nàng là lập tức chỉnh lý lại y phục, sau đó mắt đẹp trợn lên nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Phong với khuôn mặt hèn mọn, khoát tay là một cái tát.
“Bốp!”
Diệp Hiểu Phong máu mũi vừa mới chảy ra bỗng chốc hóa thành từng đóa hoa hồng bay lả tả.
“Gặp công kích, lực công kích mục tiêu không mạnh, không có uy hiếp tới sinh mệnh, có thể chọn những phương thức phản kích sau, tập kích ngực đối phương, vén váy đối phương.”
Diệp Hiểu Phong gặp đòn nghiêm trọng còn chưa có phản ứng kịp, trong đầu lập tức phản xạ có điều kiện phát ra giọng Tiểu Nha Đầu có chút trêu đùa nhắc nhở.
Tập kích … em gái ngươi ấy, Diệp Hiểu Phong bụm mặt không ngừng kêu khổ, nói thật là rất đau, nhưng có đau nữa cũng không bằng trận đau buốt trong óc lúc nãy, cái kia mới gọi là đau tan lòng nát dạ.
Nàng vậy thật là hung dữ, khác hẵn với vẽ nữ thần dịu hiền bên ngoài, hắn từ lúc tỉnh lại đến giờ vậy mà không ngừng bị nàng cho hành hạ tới. Diệp Hiểu Phong lúc này đã không thể dùng lời gì để hình dung sự phẫn nộ của hắn, hôm nay tỉnh lại có phải là không đúng giờ hoàng đạo không? Hết bị cái kia Tiểu hệ thống coi thường lại đến bị cái kia nữ bác sĩ cho ngược đãi, hắn vậy thật là số khổ mà.
“Khụ… Khụ… Ta vừa rồi thật là không có cố ý mà.”
“Ồ! Tôi còn tưởng anh sẽ giả vờ là không biết cái gì hết nha!”
Dương Lộ Thần khẽ xoay xoay cổ tay, nói thật lúc nãy bạo phát đi ra nàng vậy mà tay nhỏ cũng là chịu đến không ít phản chấn tựu là cũng có chút đau nhức tới.
Lúc này bên cạnh Mạch Địch Na mới hoàn hồn tới càng là chỉ Diệp Hiểu Phong lắp bắp nói.
“Bác sĩ Dương! Hắn… hắn… thật sự tỉnh lại nha!”
“Khoan! Y tá Mạch cô vừa nói cái gì?…”
“Bác sĩ Dương! Diệp thiếu gia không phải đã tỉnh nha!”
“A!… Vậy mà thật tỉnh lại!…”
Dương Lộ Thần lúc này cũng là nhờ Mạch Địch Na nhắc nhở tới nên cũng là ý thức lại về tình trạng của Diệp Hiểu Phong trước đó, hắn vậy mà thật tỉnh lại, cái này là không có khả năng nha.
Đang lúc Dương Lộ Thần chưa biết xử lý thế nào thì đúng lúc này Vương Kiện Lâm vậy mà vừa kịp chạy đến, hắn vậy mà lúc nghe Dương Lộ Thần đến báo cáo cũng là lo lắng đến, nên sau khi thu xếp song việc thiên thạch va vào trạm cấp điện của bệnh viện xong hắn liền lập tức chạy đến xem xét tình hình bên này.
Vừa đẩy cửa bước vào tới Vương Kiện Lâm cũng là có chút giật mình, cái kia Diệp Hiểu Phong không phải nói là chết não sao, sao lại cho tỉnh lại rồi, không lẽ Dương Lộ Thần và Dương Thế Cương đều phán đoán sai lầm sao.
“Bác sĩ Dương cái này là chuyện gì xảy ra?”
“Vương viện trưởng tôi cũng là không biết nữa, lúc nãy bệnh nhân vậy mà tự mình tỉnh dậy, lại còn có thể phản ứng và nói chuyện.”
“Sao có thể! Cô nói vậy mà tự tỉnh lại sao?” Vương Kiện Lâm cũng có chút khó tin đi ra, tuy đây không phải hắn chuyên khoa nhưng tình trạng của Diệp Hiểu Phong hắn cũng là hiểu rất rỏ, cái kia tỉnh lại là chuyện không có khả năng.
“Tôi cũng không rõ nữa! Lúc nãy đang kiểm tra thời điểm sắp kết thúc hắn vậy mà tự tỉnh lại!…”
“Diệp thiếu gia, cậu thấy trong người như thế nào?” Vương Kiện Lâm lúc này hướng Diệp Hiểu Phong hỏi tới.
“Ông hỏi tôi? Sao tôi lại ở đây? Tôi là ai?” Diệp Hiểu Phong vậy mà đôi mắt vô thần, ngây ngốc hướng Vương Kiện Lâm hỏi tới.
“Cậu không nhớ gì sao?”
Vương Kiện Lâm hướng Diệp Hiểu Phong xác nhận tới, lúc này Dương Lộ Thần vậy mà cũng một bên quan sát tới, nàng vậy mà thấy Diệp Hiểu Phong vậy mà có chút quái lại, hắn lúc nãy vẫn là rất sinh long hoạt hổ nha, sao lúc này lại trở lên ngớ ngớ ngẩn ngẩn vậy rồi.
“Ông là ai? Ông biết tôi sao?”
“Cậu thật không nhớ gì sao?”
“Nhớ! Tôi là ai? Sao tôi lại ở đây?”
Diệp Hiểu Phong vậy mà ôm đầu tỏ ra vô cùng đau đớn. Hắn vậy thật lại giỏ vờ ngu ngốc đi ra, đây là một kế hoạch tốt nhất mà hắn nghĩ được để trở lại, thứ nhất hắn sẽ không cần phải lý giải lý do tại sao có thể tỉnh lại được, thứ hai hắn có thể tránh mũi nhọn của kẻ thù đang ẩn núp trong bóng tối hướng tới hắn. Thứ ba hắn có thể âm thầm điều tra tới kẻ chủ mưu thực sự đứng đằng sau vụ ám hại hắn, Thứ tư hắn cũng là muốn có thời gian để chuẩn bị thật kỹ trước khi đối đầu với kẻ chủ mưu phía sau màn đen kia.
Phải biết sau tai nạn chuyện người ta mất trí nhớ là chuyện bình thường, sẽ là không ai nghi ngờ đến, cũng là không ai đi đối phó một tên ngu ngốc làm gì. Trước mắt hắn là an toàn, có thời gian để thở dốc và chuẩn bị phản công lại kẻ thù.
“Cậu thật không nhớ chút gì sao? Cậu là Diệp Hiểu Phong, Diệp gia nhị công tử.”
“Diệp Hiểu Phong? Diệp gia nhị công tử? Sao tôi lại không có chút ấn tượng nào thế này! a…a…a…”
Diệp Hiểu Phong càng ôm đầu kêu đau, tỏ vẻ không nhớ ra chuyện trước kia.
“Bác sĩ Dương theo cô trường hợp này như thế nào?”
Vương Kiện Lâm hướng Dương Lộ Thần hỏi tới, hắn cũng là có phỏng đoán trong dầu, nhưng dù sao cái này cũng không là hắn chuyên môn, hơn nũa Dương Lộ Thần cũng là có thời gian dài điều trị cho Diệp Hiểu Phong nên hỏi ý kiến của nàng cũng là chuyện đương nhiên.
“Viện trưởng Vương chuyện bệnh nhân tỉnh lại tôi cũng là chưa biết nên giải thích ra sao, cái này cần để cha tôi tiến sĩ Dương Thế Cương tới kiểm tra mới rõ được. Còn theo như những gì bệnh nhân biểu hiện thì có thể chuẩn đoán bệnh nhân có thể mất trí nhớ. Nhưng cũng cần làm thêm các kiểm tra mới có thể xác định chính xác.”
Dương Lộ Thần một mặt trả lời câu hỏi của Vương Kiện Lâm nhưng mắt nàng thì không rời khỏi Diệp Hiểu Phong lấy một giây, nàng là đang quan sát lấy hắn biểu hiện, cái này có chút tà môn nha, hắn vậy mà biểu hiện là không giống, nên nhớ nàng là một cái bác sĩ chuyên khoa não đi ra nha.
“Bác sĩ Dương, theo cô chúng ta nên xử lý chuyện này ra sao?”
“Vương Viện trưởng, trước mắt tôi sẽ liên lạc với cha tôi để xin ông ấy ý kiến chuyên môn, một mặt ông nên liên hệ với người nhà của bệnh nhân đến để xác nhân tình trạng của hắn, xem là mất trí nhớ tạm thời, hay là thật mất trí nhớ…”
“Bác sĩ Dương cô cứ làm vậy đi. Dù sao bệnh nhân tỉnh lại cũng là một chuyện tốt nhất rồi.”
Vương Kiện lâm vậy mà có chút thở phào nhẹ nhõm, Diệp Hiểu Phong có thể tĩnh lại là tốt nhất, chuyện mất trí nhớ hay không thì sau đó có thể từ từ xử lý tới, nếu như thật hắn chết não thì đó là một vấn đề lớn.
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!