Giả Cán Bộ
Chương 697: Vẫn dùng được
Thái Tâm Chấn không dám tin đám người Dương Tử Hiên có bối cảnh ở kinh
thành, thật sự có bối cảnh, lại không bắt được một cái hạng mục của
Trung dầu mỏ?
“Nhưng từ dấu hiệu trước mắt để xem xét, cũng cũng chỉ có đám người Quảng Lăng này hận chúng ta đến mức đó.”
Hiện tại Thôi Lập hối hận thấu ruột rồi, sớm biết như vậy, đã không
nghe theo này Thái thị trưởng sai khiến, trở mặt với người chính phủ
thành phố Quảng Lăng, có chỗ tốt gì với hắn đây?
Lãnh đạo chủ quản văn phòng thành phố Kim Kinh ở kinh cũng không phải Thái Tâm Chấn, hắn hoàn toàn có thể không để ý tới lời sai khiến của Thái Tâm Chấn,
nhưng hắn lại kiêng kị bối cảnh của Thái Tâm Chấn, thế nên mới đồng ý
đạo diễn trò hay như vậy tại nhà hàng Xuân Kiều.
Ai ngờ được
Quảng Lăng lại có thể triệt để nghịch chuyển, nhà hàng Xuân Kiều khổ tâm kinh doanh cũng bị phong tỏa lại, Thôi Lập có thể không đau lòng sao?
Tài chính thành phố Kim Kinh cấp phát tiền cho văn phòng ở kinh không
nhiều lắm, toàn bộ đều nhờ hắn kinh doanh ở kinh thành, thiết lập mấy
cái nhà hàng đặc sắc, cũng là để kiếm thêm chút tiền, hiện tại nhà hàng
Xuân Kiều lợi nhuận tốt nhất cứ như vậy mà bị phong tỏa lại rồi.
Đã thế, hắn lại còn không có nơi nào để tố khổ.
“Không có khả năng! Mấy cái gì đó Dương Tử Hiên tính toán, toàn là đồ
bỏ đi, hắn chỉ dựa vào Trần Chí Ôn nâng đỡ mới ngồi được lên trên vị
trí thị trưởng này, nói hắn có nhân mạch bậc này ở kinh thành, có thể
vận dụng hệ thống công an thuế vụ vệ sinh kinh thành đến phong tỏa một
nhà hàng, có khả năng sao?”
Thái Tâm Chấn lắc đầu, đây là
quan niệm bản thân hắn, ngoại trừ việc hắn không quen nhìn Dương Tử Hiên ra, hắn cũng xem thường tất cả thanh niên cùng tỉnh.
“Vậy
thì chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thôi Lập ném vấn đề cho Thái Tâm
Chấn, ý ở ngoài lời chính là, cậu đã chọc vào tổ ong vò vẽ, cậu phải
giúp đỡ tôi chùi đít.
“Chỉ có thể đợi cảnh sát cho chúng ta
một câu trả lời.” Thái Tâm Chấn gian xảo tránh khỏi vấn đề trước mắt,
nhanh chóng bước ra khỏi phòng, lưu lại Thôi Lập sững sờ đứng đó.
“Tôi nhổ vào! Còn tưởng rằng cậu có một ông bố tốt, có nhiều năng
lực, xem ra cũng không quá hai quả trứng dái mềm, chuyện gì cũng không
làm được!”
Đợi cho bóng lưng Thái Tâm Chấn biến mất không
thấy gì nữa, Thôi Lập mới nhổ một bãi nước miếng về phương hướng hắn
biến mất, sắc mặt bắt đầu âm trầm.
Sau một lúc, hắn liền lắc
đầu, thở dài, vốn tưởng vì có thể ỷ lại con ông cháu cha này, hiện tại
xem ra cũng là người không đáng tin cậy, không biết trong thành phố Kim
Kinh, tại sao người thanh niên phó thị trưởng này lại được thần thánh
hóa lợi hại như vậy?
Chỉ là, Thái Tâm Chấn có thể vỗ vỗ bờ
mông rời đi, nhưng hắn là chủ nhiệm văn phòng ở kinh, cũng nên giải
quyết việc nhà hàng Xuân Kiều này bị đóng cửa mới được, bằng không thì
cho hơn mười người văn phòng ở kinh ăn cơm cũng thành vấn đề, chứ đừng
nói gì đến chuyện làm việc.
Nghĩ tới đây, hắn liền nhớ tới khuôn mặt đầy vẻ kiên nghị của Dương Tử Hiên.
Thôi Lập chưa từng quen biết Dương Tử Hiên, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy Dương Tử Hiên, toàn bộ quen biết của hắn đối với Dương Tử Hiên,
đều đến từ bài viết” diễn thuyết nhậm chức khác thường của thị trưởng”
Nam Tô nhật báo đăng lúc trước.
Xác thực là rất “khác loại”,
đại bộ phận quan viên và người dân trong tỉnh đều nhìn hắn diễn thuyết
nhậm chức, có rất nhiều người cho rằng Quảng Lăng, thành phố già cỗi có
ngàn năm lịch sử này nghênh đón một thị trưởng mới dám làm việc, một
ngọn gió mát cải cách bắt đầu thổi qua Nam Tô.
Nhưng cũng có
nhiều người cho rằng người thanh niên thị trưởng này đang xuất khẩu
cuồng ngôn, không hiểu chính trị, xác định vững chắc là dạng người nói
như rồng leo, làm như mèo mửa, dạng sấm to mưa nhỏ.
Thôi Lập
cảm giác nhà hàng Xuân Kiều bị đóng cửa, Tống Tịnh Thông vô tội phóng
thích lần này, sau lưng đều có một bàn tay đang thôi động, cái tay này,
đúng là đến vị Dương thị trưởng nhậm chức xong liền khiêm tốn dị thường.
Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, muốn giải quyết vấn đề nhà hàng Xuân Kiều, nhất định phải muốn tìm được Dương thị trưởng này.
Thôi Lập không có số điện thoại của Dương Tử Hiên, hắn trực tiếp gọi
điện thoại tới văn phòng Quảng Lăng ở kinh, uyển chuyển biểu đạt ý
nguyện muốn đối thoại với Dương thị trưởng.
Tân chủ văn phòng Quảng Lăng ở kinh là Phan Tử Minh, lúc trước là chủ nhiệm ban tiếp đãi
được phái đến đón Dương Tử Hiên, bị Chu Lập Xương chọn làm chủ nhiệm
văn phòng ở kinh, rõ ràng cho thấy bị giáng chức rồi.
Vốn
Phan Tử Minh còn còn tồn tại chút hảo cảm đối với Dương Tử Hiên, nhưng
từ chức chủ nhiệm ban tiếp đãi, bị sung quân đến văn phòng ở kinh, về
sau, hắn liền cố chấp cho rằng, mình bị đày đi, hoàn toàn là bởi vì
Dương Tử Hiên.
Nếu Dương Tử Hiên không động đến Bàng Quang,
hắn cũng sẽ không bị đày đi, oán hận dần dần tích lũy, ngay sau khi Tống Tịnh Thông bị kinh thành cảnh sát bắt, Phan Tử Minh liền mật báo với
thị ủy, một mặt là muốn mình hiện đưa ra trước ánh sáng, để nhiều lãnh
đạo thành ủy nhìn thấy, một phương diện khác, cũng có nguyên nhân trả thù Dương Tử Hiên.
“Thôi chủ nhiệm, vô sự không lên điện tam bảo, anh hỏi như vậy làm gì.”
Quan hệ giữa Phan Tử Minh và Thôi Lập cũng không tệ, Thôi Lập là một
trong những đại ca của văn phòng các thành phố Nam Tô ở kinh, Phan Tử
Minh ngẫu nhiên cũng sẽ nịnh nọt hắn.
Nhưng Thôi Lập làm người có chút kiêu căng, có điểm giống như tòa thành thị Kim Kinh này, quan sát toàn bộ tỉnh.
Chỉ là, Thôi Lập lúc này lại hạ thấp tư thế, thân mật hàn huyên cùng
hắn, lại làm cho Phan Tử Minh tưởng rằng mình đang nghe nhầm.
“Ai, nói ra thì rất dài dòng, có chút việc, phải cầu Dương thị trưởng
các cậu giúp đỡ, giơ cao đánh khẽ một chút.” Hiện tại Thôi Lập cũng bất
chấp mặt mũi rồi, bình thường ở trước mặt Phan Tử Minh còn có một ít
cảm giác về sự ưu việt, hiện tại không thể không áp cảm giác về sự ưu
việt này xuống.
“Thì ra là thế, được, tôi sẽ tìm cho anh điện thoại của thư ký Dương thị trưởng.” Phan Tử Minh không hề chần chờ, tìm điện thoại của Lí Nghĩa Đông đến.
Chỉ là, đối với Dương Tử
Hiên, hắn lại có thêm một tầng quen biết sâu sắc hơn, Thôi Lập, chủ
nhiệm văn phòng Kim Kinh ở kinh này không tìm phó thị trưởng Kim Kinh
Thái Tâm Chấn làm việc, mà lại đi tìm thị trưởng thành phố khác làm
việc, bản thân chuyện này đã có thể nói rõ một vài vấn đề.
Lí Nghĩa Đông không ngờ Thôi Lập lại gọi điện thoại tới chỗ hắn, liếc liếc Dương Tử Hiên đang ở trong phòng, nói chuyện cùng Tống Tịnh Thông vừa
mới được phóng thích, liền nói một câu từ chối: “Thôi chủ nhiệm, hiện
tại Dương thị trưởng không rảnh để nghe….”
“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại! Buổi tối tôi sẽ gọi tới sau!” Thôi Lập cười làm lành nói.
Tống Tịnh Thông bị giam lỏng trong phòng giam hai ngày, vốn đã tuyệt
vọng, xảy ra loại sự tình này, cho dù hắn có thể vô tội phóng thích,
tính mạng chính trị cứ xác định vững chắc là đi đứt rồi.
Ai ngờ được, quanh co mấy ngày, đồn trưởng đồn công an lại tự mình đến phòng giam đưa xin lỗi hắn, giải thích lỗi lầm.
Tống Tịnh Thông không hiểu ra sao, trở lại khách sạn chính phủ thành
phố Quảng Lăng thuê, nhìn thấy dáng tươi cười tự tin như ánh mặt trời
của Dương Tử Hiên, mới biết được là Dương Tử Hiên vận dụng quan hệ của
mình kéo hắn ra.
Trong nội tâm Tống Tịnh Thông cảm kích đến
rơi nước mắt, đồng thời, hắn càng thêm kiêng kị đối với bối cảnh nhân
mạch đứng phía sau Dương Tử Hiên, cũng làm cho hắn càng khăng khăng một
mực đi theo Dương Tử Hiên.
Thư Lập Quốc đang tại nói về
chuyện phát sinh hai ngày này cho Tống Tịnh Thông, Lí Nghĩa Đông tiến
đến, thấp giọng nói tại bên tai Dương Tử Hiên: “Chủ nhiệm văn phòng Kim
Kinh Thôi Lập vừa gọi điện thoại tới.”
“Nhà hàng bị phong tỏa lại, chắc là lo lắng đi à nha?” Dương Tử Hiên mỉm cười, ngón trỏ gõ gõ
trên mặt bàn, không tỏ thái độ.
“Ngài muốn lưu lại cho hắn lời nói nào không?”Lí Nghĩa Đông thăm dò hỏi.
“Tạm thời không cần, cứ phong tỏa vài ngày trước đã, coi như là cho bọn hắn một bài học…” Dương Tử Hiên cười lạnh nói: “Bằng không thì bọn
hắn sẽ không bao giờ coi Quảng Lăng chúng ta là một sự việc!”
Kỳ thật, Dương Tử Hiên còn có tâm tư khác, hắn muốn lợi dụng chuyện này, làm cho Thái Tâm Chấn và đám cán bộ bên Thôi Lập sinh ra mâu thuẫn.
Đây cũng là một cách làm không tệ, dọa Thôi Lập vài ngày, sẽ làm cho Thôi Lập chậm rãi xé rách mặt với Thái Tâm Chấn.
“Loại sự tình vụn vặt này là thứ yếu, mấu chốt vẫn là phải tranh thủ
thời gian nắm bắt hạng mục Trung dầu mỏ, chỉ cần nắm bắt được hạng mục
này, có thể ngăn chặn được miệng đám người thị ủy kia, còn có cả tin
Tĩnh Thông háo sắc tiếp tục lan tràn.” Dương Tử Hiên gõ gõ bàn, trầm tư
nói.
“Hiện tại Trung dầu mỏ đang treo giá, bởi vì Kim Kinh
và chúng ta cạnh tranh, bọn hắn nắm giữ quyền chủ động, chúng ta ở vào
địa vị bất lợi, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ càng thêm bất lợi đối với chúng ta.”
“Nếu kinh động tất cả thành thị hạ du Hoàng
Giang, không chừng bọn hắn cũng muốn gia nhập đội ngũ cạnh tranh, rất có thể sẽ xuất hiện hiện tượng gay cấn, tôi cảm thấy phải tốc chiến tốc
thắng.” Thư Lập Quốc nhíu mày nói.
“Không bằng trực tiếp hẹn
phó tổng Trung dầu mỏ Lộ Kiên, còn có cả người bộ phận quản lý hạng mục
ra ngoài, tính cả đám người Kim Kinh vào, mọi người công bằng nói
chuyện, không cần che che lấp lấp như hiện tại, phương diện Trung dầu mỏ cũng không muốn một mực giằng co như vậy.”
Dương Tử Hiên
liếc liếc Thư Lập Quốc, lão Thư này, đầu óc vẫn rất linh hoạt, biết cách biến đổi, là người có biện pháp, có cách nghĩ riêng.
Trước kia biểu hiện bình thường ở trước mặt hắn, chắc cũng là vì giấu dốt, không vội biểu hiện mình.
Hiện tại Thư Lập Quốc bắt đầu trở nên nhanh nhẹn, chắc chắn cũng có xúc động bởi vì sự kiện Tống Tịnh Thông bị Dương Tử Hiên giải quyết rất
nhanh.
“Lập Quốc đưa ra đề nghị này không tệ, có thể làm được.”
Dương Tử Hiên khẳng định một câu, lại để cho Thư Lập Quốc thở dài một
hơi, trải qua trong khoảng thời gian này tiếp xúc, hắn giải đến cái này
thị trưởng trình độ không thấp, sợ nhất không chiếm được hắn tán thành.
Lúc rời đi, Dương Tử Hiên vỗ vỗ bả vai Thư Lập Quốc, nói: “Mấy năm này
Quảng Lăng đình trệ phát triển, cậu là chủ nhiệm kế hoạch, cũng có trách nhiệm.”
Lúc nói chuyện, sắc mặt hắn liền trở nên nghiêm túc.
Trong nội tâm Thư Lập Quốc thầm hoảng hốt, suy nghĩ ý tứ sau lưng lời
phê bình của Dương thị trưởng, thành khẩn nói: “Thị trưởng phê bình rất
đúng, kế hoạch chúng tôi là nghành xác định chiến lược phát triển trọng
đại, Quảng Lăng mê man mất phương hướng trên mặt phát triển, tôi cũng có trách nhiệm!”
Quét mắt vài lần, khuôn mặt nghiêm túc của
Dương Tử Hiên mới hiện lên nét cười cười, lão Thư này còn có thể dùng,
thái độ nhận lầm rất thành khẩn.
Nếu như Thư Lập Quốc giải
vây vì bản thân mình, Dương Tử Hiên sẽ không để ý đến hắn nữa, cán bộ
không có can đảm, không có khả năng, không thể chịu nổi trọng dụng.
“Vậy thì đối với sự phát triển kinh tế của Quảng Lăng, cậu có mạch suy
nghĩ gì?” Dương Tử Hiên chắp hai cánh tay về sau lưng, liếc xéo Thư Lập
Quốc.
Lại là một loại khảo nghiệm.
Mặc dù là mùa
xuân, nhưng Thư Lập Quốc vẫn có thể cảm giác được phía sau sống lưng của mình toát ra đầy mồ hôi, ngập ngừng nói: “Có mấy lời, không biết tôi có nên nói hay không.”
“Cứ nói đừng ngại, cậu là người lão
thành ở Quảng Lăng, quen thuộc tình huống hơn tôi, hôm nay xem như là
cậu và tôi dưới nói rõ tất cả tâm sự, không cần làm ghi chép.” Dương Tử
Hiên lẳng lặng uống trà.
Thư Lập Quốc trường kỳ công tác ở
cục kế hoạch, đối với tệ nạn Quảng Lăng, khẳng định là rõ ràng hơn hắn
nhiều, vậy nên Dương Tử Hiên mới hỏi.
“Kỳ thật tôi cảm thấy
vấn đề lớn nhất của Quảng Lăng là vấn đề cán bộ, ở điểm này, bộ máy thị
ủy có trách nhiệm rất nặng.” có những lời này của Dương Tử Hiên, Thư Lập Quốc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Hả?”
Hai con mắt Dương Tử Hiên hơi híp lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc,
Thư Lập Quốc dám lớn mật phê bình sai lầm của thị ủy như thế, điểm này,
hắn thật sự không thể tưởng được.
“Kỳ thật, người sáng suốt
đều có thể nhìn ra, quan trường Quảng Lăng hiện tại nhiều người hơn
việc, vấn đề rất nghiêm trọng, mượn kế hoạch của chúng ta mà nói, nhân
viên vượt biên chế nghiêm trọng.”
Trong nội tâm Thư Lập Quốc
lo sợ bất an, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: “Nhân viên vượt biên chế
nghiêm trọng, không chỉ là vấn đề tài chính phải chi nhiều ra vài phần
tiền lương, mà là vấn đề trách nhiệm không được chứng thực rõ ràng, một
tên hòa thượng nấu nước, ba tên lại cùng uống nước! Một việc phân phó
xuống dưới, nếu có lợi, mọi người đều cướp!”
“Sự tình cố hết
sức mà không được lợi, liền cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu! Kết quả chính là,
sự tình mệt mỏi không có người làm, chuyện tốt có chất béo, mọi người
tranh cướp nhau làm.”
“Làm việc hiệu suất như vậy, đơn vị như vậy, làm sao có thể làm ra thành tích đây? Hiện tại tất cả mọi người
đều mang tâm tính không lý tưởng, ngồi ăn rồi chờ chết, có ai sẽ đứng ra đảm đương việc lớn đây?”
Thư Lập Quốc xả ra hết nước đắng
trong lòng, hắn là người từ sở kế hoạch trên tỉnh xuống, làm lên từ phó
chủ nhiệm cục kế hoạch, đến chủ nhiệm cục kế hoạch thành phố hiện tại,
trong các cán bộ thành phố Quảng Lăng, coi như là kiến thức cực kỳ rộng
lớn, năng lực cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Nhưng thành phố Quảng Lăng một mực không cho hắn khu vực nền tảng để thi triển tài hoa của
mình, hắn cũng từ từ nản lòng thoái chí.
Giống như mọi người, làm chức quan nho nhỏ trong thành phố, làm tốt công tác truyền đạt,
không lý tưởng, nuôi sống gia đình.
“Cậu cũng đã nói rồi,
bản thân cục kế hoạch các cậu cũng vượt biên chế nghiêm trọng, người
nhiều hơn việc, cậu không thể làm gương tốt, sao có thể yêu cầu các đơn
vị khác có thể tiến cải cách hành biên chế hành chính đây?” Dương Tử
Hiên hừ lạnh một tiếng.
Đối với người bản thân mình không sửa, lại cứ mắng người khác, hắn cũng sẽ không tin toàn bộ.
“Thị trưởng, tôi hữu tâm vô lực thôi, ngài cũng biết đấy, nhân sự biên chế, đâu đến phiên tôi nói chuyện?”
“Mượn kế hoạch chúng tôi để nói, phó chủ nhiệm Cổ Long rất có năng lực, lại được thị trưởng trước rất tin cậy.”
“Kế hoạch vốn thiết lập là 110 biên chế, hắn lại đề xuất xin cục xử lý biên chế và thị ủy thêm hơn 50 biên chế nữa, trong cục liền có thêm
hơn năm mươi cá nhân, mà hơn năm mươi cá nhân này, đại bộ phận đều là
một ít con cái cán bộ và đơn vị liên quan.” Cổ Thư Lập Quốc đỏ lên, ngón tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, nhìn ra được chuyện này đả
kích rất nặng đối với uy vọng của hắn.
Dương Tử Hiên lâm vào
trầm tư, hắn không nghi ngờ sự thật trong lời Thư Lập Quốc, cán bộ hàng
không bị mất quyền lực, hắn cũng đã nghe Lí Nghĩa Đông nói qua.
Nhưng ở trong mắt Dương Tử Hiên, bản thân chuyện bị mất quyền lực liền
cũng là một loại biểu hiện của khuyết thiếu năng lực, nếu thật sự có bản lĩnh và năng lực, người khác muốn cướp mất quyền lực, thật sự là không
có khả năng.
Chỉ sợ bản thân Thư Lập Quốc cũng có nhược điểm bị Cổ Long nắm giữ trong tay.
Tên tuổi Cổ Long, Dương Tử Hiên không xa lạ gì, thanh danh ở trong
thành phố rất vang dội, thậm chí còn vang dội hơn cả chủ nhiệm ủy ban
xây dựng Lý Lập Vĩ.
Tống Tịnh Thông được điều đến chính phủ
thành phố, về sau, tại hội văn phòng bí thư, liền đề nghị liệt Cổ Long
này vào người để chọn lựa khảo sát chủ tịch huyện, lúc ấy Dương Tử Hiên
thế đơn lực bạc, cũng không muốn phản đối, chỉ là, cái tên này, hắn lại
nhớ kỹ.
“Tôi muốn động đến hơn năm mươi cá nhân kia, đã đắc
tội quá nhiều người rồi, tôi có thể ngồi trên vị trí chủ nhiệm kế hoạch hay không, cũng là chuyện không biết trước.”
Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm gật đầu, những lời này của Thư Lập Quốc lại rất thành khẩn.
Cầm quyền, không phải là chuyện xấu, Dương Tử Hiên không trông cậy vào
việc thuộc hạ của mình đều mang lý tưởng chủ nghĩa, cái loại nhân vật
biểu hiện vĩ đại mà không làm, phần lớn là rất vô dụng, không bằng Thư
Lập Quốc, loại người có chút tâm tư riêng, lại tài giỏi, sống thật với
lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!