Hồng Mông Linh Bảo
Chương 494: Bên trong phản loạn, bên ngoài cường địch
Hồng Mông Linh Bảo truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Tác giả: daoky
Chương 494 Bên trong phản loạn, bên ngoài cường địch
Sau khi Thạch Trấn được ông truyền âm chuẩn bị, không còn lo sợ như trước. Những người khác trong Thạch gia từ trên xuống dưới đều lo lắng sợ hãi. Lần trước tranh chấp giữa ba gia tộc đã gần hai mươi năm, Thạch gia bị thiệt hại nặng nề nhất, mất gần một ngàn người, khi đó hai gia tộc Thiết, Kim còn chưa có Thần vương.
Từ khi Thạch tổ ba đời trước là Thạch Khôn, một một trận pháp sư cũng là âm công thiên tài tấn thần vưong thất bại, biến mất tại chỗ thực lực Thạch gia bắt đầu thua thảm hơn. Bây giờ đối thủ lại có thêm mấy Thần vương thì sao Thạch gia với thực lực hiện nay có thể ngăn địch nổi.
Thạch gia trưởng tộc Thạch Hoành mới xuất quan trước đây một tháng, nghe gia tộc trình báo, lập tức ra lệnh cho người đi thỉnh cầu bạn bè thân hữu hỗ trợ và các nhà có liên hệ thông gia tính ra gần ba trăm địa chỉ. Không ngờ bị từ chối hầu hết, hai trăm chín mươi bảy chỗ quen biết kẻ thì trả lời đang bế quan tu luyện, kẻ thì vắng mặt đang vân du nơi xa không về kịp, người lại đang chuẩn bị đột phá sắp đón thiên kiếp tấn thần vương. Chỉ có một người vì dự đoán không đến kịp nên sai con của mình đến trước.
Thạch Hoành thở dài nói:
– Đến lúc túng quẩn mới biết chân tâm của họ.
Thạch Hải tò mò:
– Chỉ có Lê Đăng không sợ nguy hiểm, sai con trai đến trước. Không biết thực lực của hắn ra sao? Hy vọng không quá kém.
Mọi người nhìn về hướng Thạch Nghiêm, bố của Thạch Thanh và Minh Châu. Thạch Nghiêm thấy người bạn của mình không ngại hiểm cho con trai đến trong lòng rất được an ủi, lúc này đang nhớ lại tình cảnh mới đây của Lê Đăng. Lê gia thời gian gần đây cũng không ổn, từ ngày Lê lão tổ trở về tính nết đã khác xưa, nắm quyền toàn Lê đại gia tộc, hành động độc đoán, khiến cho nhiều người bất mãn. Nhưng dù sao lão vẫn là lão tổ nên nhiều người âm thầm chuyển ra khỏi thành tạm tránh.
Lê Đăng chính là cha của Lê Mỵ-Lan, anh em họ vai vế dưới với Trân Trân gọi là dì. Lê Đăng bội phục tư chất và tâm tính của Dì Trân Trân, ngộ tính đã cao, ý chí phấn đầu cường mãnh còn hơn nam nhân. Nhất là dám đứng ra nhận trách nhiệm bảo vệ gia tộc trong lúc Lê lão tổ mất tích. Dì Trân Trân bất mãn lão tổ nên bỏ đi nơi nào, Mỵ Lan con gái mình có diễm phúc lọt vào mắt xanh của nàng, tương lai xán lạn không sao lường được, con gái cũng theo chân Dì Trân Trân đi mất tăm hơi cho đến nay.
Lê Đăng đã truyền tin nhắn nhưng vẫn không có hồi âm, mãi hôm nay mới biết con gái sắp đón thiên kiếp tấn thần vương.
Lê Đăng được tin vừa lo sợ vừa mừng, không ngờ con gái mới đi theo dì đây vài năm tu vi tăng mạnh quá sức tưởng tượng nay đã có thể tấn thần vương. Lê Đăng vội một mình lên đường đến thăm con gái và tham dự cuộc Thiên kiếp tẩy lễ, quả nhiên gặp hai dì cháu ở sa mạc, nơi vắng lặng không một bóng người.
Nhờ sự chuẩn bị trợ giúp chu đáo của Trân Trân Mỵ Lan tuy bị thương đầy mình vượt qua thử thách, tẩy lễ tấn cảnh. Trong lúc con gái còn phục hồi, Lê Đăng nhận được tin Thạch gia đang gặp hiểm nguy nên vội trả lời ngay, đồng thời nhắn tin cho Lê Quân thay mình đến Thạch gia hỗ trợ trước.
Thạch gia rất thất vọng về việc mời trợ thủ. Gần ba trăm nhưng chỉ có một người, tính kỹ ra chỉ xem như một nửa người chịu ra tay trợ giúp.
Thạch Nghiêm nghĩ đến bạn, không biết bận việc gì nhưng dám sai con trai đến thì chắc chắn là sự thật, biết đâu lại có thể sắp xếp đến sau. Thạch Nghiêm nghe hỏi thấy mọi người nhìn mình chờ câu trả lời bèn thong thả trả lời:
– Thần tướng hậu kỳ đi. Lâu nay chúng ta không gặp nên có lẽ vậy.
– Lão Nghiêm thật tinh mắt, chọn bạn không tệ.
– May mắn mà thôi!
– Trợ thủ xem như không có bây giờ tính sao?
– Còn tính sao, mau chuẩn bị vũ trang, thạch cầm và mọi vũ khí khác, mọi người đều có bổn phận ra sức diệt địch. Cấm chỉ không ai được gây bất hòa, phải đoàn kết liều mạng vì gia tộc dám hy sinh mới mong thoát khỏi giai đoạn nguy khốn này. Nếu ai phạm lỗi sẽ không được tha, xử tử tại chỗ.
Thạch Hoành chợt hô to ra lệnh:
– Mọi trận pháp sư của gia tộc mau ra đây!
Thấy năm người trẻ tuổi đến Thạch Khôn hỏi:
– Thạch Trấn! Cháu là trận pháp sư cấp bậc cao nhất của Thạch gia, cháu nói xem tình hình trận pháp hộ gia hiện nay tình trạng ra sao, và mọi người tu luyện cấp bậc nào.
– Bẩm gia trưởng, chúng con đã nắm giữ hoàn toàn hộ trận, mỗi người lãnh một bộ phận nên có thể khống chế được toàn trận. Còn cấp bậc con trận pháp cấp bốn, Thạch Tuấn, Thạch Tài cấp ba Thạch Nam Thạch Tú cấp hai.
– Các cháu về cương vị đi, lần này phải nhờ các cháu rất nhiều. Cương vị trách nhiệm điều động trận pháp rất quan trọng. Gia tộc có qua được cửa ải này không là nhờ hộ trận.
– Xin trưởng tộc, các ông, các bác các chú yên tâm. Chúng cháu sẽ hết mình, đây là cơ hội cống hiến hy sinh cho gia tộc, chúng cháu không dám hời hợt làm ẩu.
Năm thiếu niên đi rồi, Thạch Khôn nói:
– Đáng tiếc, Thạch gia có nhiều mầm non trận đạo tốt như vậy. Nếu họ được cơ hội học hỏi nghiên cứu và chỉ bảo đúng mức, Thạch gia sau này phát triển không sợ thiếu kém.
– Nếu sư thúc tổ Thạch Khôn còn tại thì hay biết mấy.
Cùng ngày vào buổi chiều, một thanh niên tự giới nhận là Lê Quân theo lệnh của cha là Lê Đăng đến Thạch gia hỗ trợ.
Thạch Nghiêm đương nhiên phụ trách đón tiếp, giới thiệu và chỉ dẫn đứa con của bạn mình. Sau đó giao cho Thạch Minh Châu và một thanh niên đồng lứa tuổi khác sắp xếp công việc, giải thích tình trạng hiện tại.
Đêm hôm nay, Thạch Trấn theo lệnh của Thạch Khôn thay đổi tu sửa trận pháp.
Trận pháp hiện tại dung hợp chồng chất trên ba trăm trận các loại khác nhau, ảo, vây, khốn, sát, thôn phệ, hủy, diệt nhiều cấp bậc khác nhau, tổng hợp được đánh giá trận pháp cấp sáu miễn cưỡng giam khốn hai ba thần vương sơ kỳ.
Thạch Khôn chỉnh đốn thay đổi, thêm một chú trận pháp không gian mới lĩnh ngộ thêm được, đồng thời dùng tài liệu năng lượng tăng thêm lực lượng.
Trận pháp lập tức chuyển đổi từ trong ra ngoài… Thạch Trấn vừa nghe lệnh bố trận vừa dùng thần thức cảm ứng những thay đổi, hành động bước nào khí thế tăng dần đến nỗi bị áp lực nén đến mồ hôi đổ như tắm. Trấn cắn răng gồng mình, tập trung hết tinh thần tận lực cố gắng hoàn thành từng bước. Mãi cho đến khi sắp ngã sấp xuống, mắt nổ đom đóm mới nghe thúc lão tổ nói:
– Tạm xong một phần… Con ngồi xuống phục hồi đã. Phần kế tiếp để ta.
Thạch Trấn vừa nghe lệnh liền làm theo, chỉ thấy gió cuốn rít vù vù mây sương mịt mù chuyển vận, lúc lạnh buốt như băng lúc nóng như lò lửa, trong lòng không khỏi ngạc nhiên thầm nhủ.
– Quả nhiên thần thông thủ đoạn của thúc tổ cường đại, hẳn chẳng thua kém thần vương.
Thạch Trấn xem một chút rồi bắt đầu chú tâm điều hòa khí huyết, phục hồi bổ sung nguyên thần nguyên lực. Chẳng biết thời gian qua bao lâu, bao nhiêu hao tổn được hồi phục, tinh thần phấn chấn Thạch Trấn lại tiếp tục công việc. Cứ như thế lập đi lập lại hai ngày mới hoàn tất. Thạch Trấn được Thạch Khôn truyền âm dạy dỗ học hỏi, sau đó đem trận pháp cơ bản dạy cho bốn tên đồng bọn và phân chia công tác.
Xong hết mới ngồi trong trận tĩnh tu, suy diễn trận pháp, đem những gì nhận được tiêu hóa, ngộ giải thêm. Thạch Trấn cảm thấy trận đạo của mình tiến một bước lớn, càng lúc càng say mê thích thú. Thạch Trấn quên mình đắm chìm sâu vào cảm ngộ, rồi nghiên cứu quên cả không gian thời gian.
Đến đi lúc tỉnh lại trong tai nghe thấy tiếng người nói chuyện. Dù tiếng thì thào rất nhỏ nhưng lọt vào tai rõ ràng không thiếu một âm.
– Mẹ sao trận pháp đột nhiên lại thay đổi thế này. Như vậy hỏng bét, bao nhiêu công lao thu thập bấy lâu vất hết, trở thành vô dụng.
– Đừng nói lớn.Chết tiệt, Thiết gia kim gia cộc chiến tới nguy mất, những tài liệu trận pháp chúng ta trao cho Thiết gia, không dùng được.
– Chúng ta làm sao bây giờ, làm sao ra ngoài được. Ở đây tất cả đều lạ lẫm.
Thạch Trấn nghe đến đây hiểu ngay, hai người này lén nhập trận để thu thập bố cục trận pháp. Ghê gớm thật, Thạch gia có gian tế, phản gia tộc. Trước nay chỉ một số người quan trọng trong Thạch gia được quyền biết đường đi nước bước trong hộ gia đại trận. Nghĩ đến đây Thạch Trấn nổi giận, quân chó má, bán đứng gia tộc, hộ trận pháp nếu thực sự bị lộ ra thì gia tộc sẽ dễ dàng bị hủy diệt. Thạch Trấn càng nghĩ càng giận chỉ muốn lôi hai người này ra giết tại chỗ. Không ngờ đang xúc động run lên, âm thanh Thạch Khôn truyền vào tai:
– Nhẫn nại chờ đi con, nghe kỹ chúng nói gì thêm. Nó không thoát được đâu, nhân dịp này chúng ta dùng nó làm tài liệu thử trận. Hai nhà Thiết Kim kia nếu đến, chúng ta cho họ nếm mùi bị hành hạ sợ hãi cho đến chết.
Hai người trong trận đi một hồi bỗng trước mắt tối sầm, linh khí chẳng còn, dưỡng khí mất đi tám chín phần khiến hít thở không thông, tiếng thở phì phò cố lấy dưỡng khí vang vọng, thần thức không còn sử dụng được nữa. Nhiệt độ đột nhiên hạ xuống khiến cả hai cảm giác như trong chốc lát bị rơi vào hồ băng, máu huyết lưu thông đình trệ. Cả hai không ai bảo ai tự động vận khí thúc đẩy chân nguyên khí và huyết khí đến cực hạn.
– Lạnh quá…. khó thở quá Mẹ ơi..
– Thằng Cuồng, đừng hoảng hốt mau sử dụng Quy tức công, giảm bớt nhu cầu dưỡng khí…
Thạch Trấn nghe tên lập tức nhớ ra, trong gia tộc có tên Thạch Cuồng, con của Thạch Hưng đây mà. Thì ra hai mẹ con Thạch Hưng phu nhân và Thạch Cuông, sao ta không nghỉ đến chứ, quên mất thân phận xưa kia của bà này, Thiết Ngọc Lệ. Quả nhiên Thiết gia tính kế lâu dài, dám hy sinh mỹ nhân làm nhục kế gả vào Thạch gia tộc làm gian tế. Thì ra thằng Thạch Cuồng này, thảo nào giọng quen quen, mới đây không bao lâu vô cớ ra tay phế bỏ Thạch Nham, mọi người tưởng hai mẹ con này vì ghen tương nên hành động như vậy. Thật ra không phải đơn giản như vậy.
Bỗng một tư tưởng loé lên trong lòng Thạch trấn:
– Thiết Ngọc Lệ làm gian tế đã đành, còn thằng Thạch Cuồng này vẫn là người Thạch gia mà, chẳng lẽ không phải… hay là con ngoại tình, không phải họ Thạch.
Đúng rồi thằng này cốt cách dáng trông không giống Thạch gia ta, có phần giống Kim gia hơn, xương lớn thô vai rộng, xương đầu cũng lớn hơn bình thường .
Thạch Trấn càng xem càng nghi ngờ cho rằng mình nghĩ đúng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!