Huyết Y Kỳ Thư - Chương 75: Ngô thiếu hiệp dò la hổ huyệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Huyết Y Kỳ Thư


Chương 75: Ngô thiếu hiệp dò la hổ huyệt


Ngô Cương thấy đối phương vẫn nhận ra được Nhân Linh, chàng đồng tâm
nghĩ ngay tới hiển nhiên giữa Thất Linh và Võ minh có mối quan hệ không
tầm thường. Lúc này Nhân Linh chẳng khác pho tượng gỗ, không lộ vẻ gì.

Bốn tên Kim kiếm thủ nghe tới hai chữ Nhân Linh đều bật tiếng la hoảng, nét mặt rất khó coi.

Ngô Cương lạnh lùng đáp:

– Ngươi nói đúng đó!

Hồ Đại Du há miệng líu lưỡi hồi lâu mới ấp úng không ra tiếng:

– Vụ này… là…thế nào đây?

Câu hỏi này Ngô Cương thật khó trả lời. Đồng thời địa vị Hồ Đại Du chàng có thể chẳng cần phúc đáp. Chàng hỏi lại:

– Ngươi là ai?

Chưởng lệnh Hồ Đại Du bị hình thù quái dị của Nhân Linh làm cho khiếp sợ,
không để ý nghe rõ câu hỏi của Ngô Cương. Mặt lão co rúm chẳng còn ra
hình thù gì nữa. Người hắn run bần bật mà nhìn Nhân Linh.

Bốn tên Kim kiếm thủ cũng mắt lồi trô trố ra chiều sợ hãi đến cực điểm. Chúng tự hỏi:

– Con người tại sao lại biến đổi hình thể đến thế được?

Ngô Cương lớn tiếng quát:

– Báo danh đi.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du giật nảy mình lên, miệng lắp bắp:

– Lão phu là ….Chưởng lệnh Hồ Đại Du… . Ở Võ Minh.

Ngô Cương lại hỏi:

– Ngươi quen biết y hay sao?

Hồ Đại Du ấp úng:

– Dạ…dạ…Các hạ tới đây có điều chi dạy bảo?

Ngô Cương đáp:

– Cái đó ngươi không hỏi được.

Hồ Đại Du:

– Các hạ…

Ngô Cương:

– Ngươi muốn chết chăng?

Hồ Đại Du và bốn tên Kim kiếm thủ bất giác lùi lại mấy bước nhìn Ngô Cương bằng cặp mắt run sợ, nói không ra lời.

Ngô Cương tự hỏi:

“Ta có nên hủy diệt năm tên nanh vuốt của Võ minh này không?”

Tay kiếm chàng từ từ giơ lên.

Năm người kia trán toát mồ hôi, chân tay luống cuống. Giữa lúc ấy một tiếng quát vọng lại:

– Các ngươi hãy lui ra.

Một người che mặt mình mặc áo xám xuất hiện ra trước mắt. Hắn ở đâu tới không ai nhìn rõ, tựa hồ như ở trong vách đá chui ra.

Hồ Đại Du cùng bốn tên Kim kiếm thủ khác nào như được lệnh đại xá nhất tề
lùi lại xoay mình nhìn vào người áo xám che mặt kính cẩn thi lễ rồi tung mình vọt đi, mất hút vào trong vách đá. Như vậy chứng tỏ vách núi này
có chỗ ẩn thân.

Ngô Cương vừa thấy người áo xám che mặt xuất
hiện. Sát khí đã nổi lên bừng bừng vì công chúa Hồ Ma, tẩu tẩu của
chàng, bị tàn hủy thân thể bởi mưu sâu kế độc của hắn. Chính chàng cũng
mấy lần suýt mắc tay độc thủ.

Địa vị chưởng lệnh Hồ Đại Du đối
với người áo xám che mặt còn cung kính như vậy thì hiển nhiên người này
có một địa vị rất tôn sùng trong Võ Minh. Nhưng hắn là ai? Tại sao hắn
không dám lộ chân tướng với mọi người.

Ngô Cương đưa mắt nhìn
thanh Long kiếm cài ở sau lưng đối phương bầu máu nóng của chàng lại sôi lên sùng sục vì cái đó là vật của bào huynh chàng sao lại lọt vào tay
hắn? Trong vụ này tất có sự nghi kỵ…

Người áo xám che mặt nhìn chằm chặp vào Nhân Linh. Hắn cũng run lên bần bật, hồi lâu mới thốt lên lời:

– Sách Huyết Nhất Kiếm!… Sao y lại… biến thành hình thù này!

Ngô Cương rung trường kiếm một cái rồi lạnh lùng hỏi lại:

– Các hạ là ai?

Người áo xám che mặt sững sờ một chút rồi dường như tỉnh ngộ. Hắn ồ lên một tiếng, đáp:

– Là bạn của thiếu hiệp.

Ngô Cương không khỏi cười thầm, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, lớn tiếng hỏi lại:

– Sao tại hạ lại không quen biết?

Người che mặt đáp:

– Lệnh sư thư có biết bản nhân.

Ngô Cương hỏi lại:

– Tệ sư thư có biết các hạ ư?

Người áo xám che mặt gật đầu đáp:

– Phải rồi!

Ngô Cương giục:

– Các hạ báo danh đi!

Người áo xám che mặt nói:

– Hãy tạm hoãn chuyện đó rồi sẽ bàn sau ông bạn của thiếu hiệp.

Hắn vừa nói vừa rảo bước tiến lại gần Nhân Linh. Ngô Cương giơ thanh Phụng kiếm lên như sắp đâm tới.

Người áo xám che mặt đành phải dừng bước, hoảng hốt la lên:

– Buông tay kiếm xuống.

Ngô Cương lạnh lùng nói:

– Nếu các hạ không trả lời minh bạch thì ta sẽ giết các hạ đó.

Cặp mắt lộ sát khí rùng rợn, chàng căm phẫn thật chứ không phải giả vờ. Chàng hận đến cực điểm cơ hồ không ngăn nổi sự xúc động.

Người áo xám che mặt lại nói:

– Bản nhân là bạn chí thân của lệnh sư thư.

Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ buông kiếm xuống hỏi:

– Nhưng cũng phải có danh hiệu chứ?

Người áo xám che mặt đáp:

– Dĩ nhiên là có, song tạm thời chưa tiện nói ra.

Ngô Cương hỏi:

– Tại sao vậy?

Người che mặt đáp:

– Để lúc khác sẽ cho thiếu hiệp hay.

Ngô Cương lại hỏi:

– Các hạ có phải là người trong Võ minh không?

Người che mặt đáp:

– Phải.

Ngô Cương nói:

– Tại hạ muốn gặp Minh chủ.

Người che mặt hỏi:

– Để làm gì?

Ngô Cương đáp:

– Để báo thù.

Người che mặt hỏi lại bằng một giọng kinh hãi:

– Sao? Báo thù ư?

Ngô Cương đáp:

– Đúng thế! Tại hạ kiếm kẻ thù để đòi nợ máu. Người bạn đồng hành với
tại hạ là Nhân Linh đến đây một mặt để tra hỏi tệ sư thư lạc lõng nơi
đâu, một mặt chờ kẻ thù tìm đến.

Người che mặt thở phào một cái hỏi:

– Lệnh sư thư vẫn chưa có tin tức gì hay sao?

Ngô Cương đáp:

– Không có.

Người che mặt hỏi:

– Việc kiếm tông tích lệnh sư thư và việc báo thù là hai việc riêng
biệt. Minh chủ sẽ chủ trương cho thiếu hiệp. Bây giờ thiếu hiệp hãy nói
trước: Tại sao ông bạn lại biến ra hình thù thế này?

Ngô Cương đáp:

– Giữa đường bọn tại hạ bị phục kích phải chia nhau nghinh địch. Đến lúc tụ hội thì y đã thay đổi nguyên hình…

Người che mặt la lên:

– Có chuyện đó ư? Địch nhân như thế nào?

Ngô Cương lạnh lùng đáp:

– Tại hạ không biết. Những kẻ đối thủ với tại hạ đều chết hết.

Người che mặt ngơ ngẩn một lúc rồi nói:

– Để bản nhân xem quý hữu tình trạng như thế nào…

Ngô Cương ngắt lời:

– Không được.

Người che mặt hỏi:

– Thế là nghĩa làm sao?

Ngô Cương đáp:

– Vì chưa hiểu thân thế các hạ. Tại hạ đã bảo nếu các hạ không nói rõ thì đừng hòng sống.

Người che mặt hỏi:

– Bản nhân nói danh hiệu, liệu thiếu hiệp có nhận ra được không?

Ngô Cương đáp:

– Các hạ bỏ tấm khăn che mặt ra để tại hạ nhìn rõ chân tướng.

Người che mặt nói:

– Cái đó không được?

Ngô Cương nói:

– Nếu thế thì các hạ chỉ có một con đường chết.

Chàng vừa nói vừa giơ kiếm lên và tiến về phía trước…

Người áo xám che mặt lùi lại một bước rút thanh Long kiếm ra đánh “soạt” một
cái. Dưới ánh sáng mặt trời, Ngô Cương thấp thoáng nhìn thấy trên thanh
kiếm của đối phương có hình con rồng nhe nanh múa vuốt.

Ngô Cương bật qua kẽ răng mấy tiếng:

– Các hạ nhất định phải chết!

Chàng đã cùng người che mặt động thủ rồi. Đối phương không phải là địch thủ
của chàng. Hiện giờ chàng lại tăng lên sáu mươi năm công lực thì dĩ
nhiên hắn chẳng thể nào thoát được dưới lưỡi kiếm của chàng.

Bầu không khí trong trường đột nhiên khẩn trương vô cùng! Xem chừng không còn cách nào tránh được sự đổ máu.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Ngô Cương đã xoay chuyển ý nghĩ rất
mau. Chàng muốn giết đối phương lắm, nhưng vụ bí mật về Long kiếm có ảnh hưởng đến kế hoạch tiến vào Võ minh không?

Rồi chàng tự nhủ:

– Chi bằng ta mượn cơ hội động thủ để coi chân tướng đối phương.

Trong lòng nghĩ vậy, chàng hắng giọng một tiếng rồi vòng kiếm tấn công nhanh như điện chớp. Khí thế mãnh liệt kinh người!

Choang một tiếng vang lên! Thanh Long kiếm tóe ra một tia lửa. Người áo xám che mặt loạng choạng lùi lại liền mấy bước.

Ngô Cương không muốn giết hắn nên chiêu kiếm của chàng tấn công một cách
thành thực chưa biến hóa thành sát thức. Nếu không thì người che mặt
chẳng chết cũng bị trọng thương.

Bỗng một tiếng la hoảng:

– Trời ơi!

Mũi kiếm của Ngô Cương đã chỉ vào trước ngực người áo xám che mặt. Chiêu kiếm này cực kỳ thần tốc.

Người áo xám che mặt lạc giọng ấp úng:

– Thiếu hiệp… Hãy dừng tay!… Bản nhân còn có điều muốn nói…

Lại một tiếng la hoảng vang lên! Tấm khăn che mặt của người áo xám đã bị Ngô Cương kéo ra.

Một bộ mặt nham hiểm độc ác, dưới cằm để túm râu dê, má bên trái có vết chàm xanh.

Ngô Cương giật bắn người lên lùi lại ba bước, buộc miệng la:

– Địa Linh!

Chàng không bao giờ ngờ tới người áo xám che mặt lại là Địa Linh, nhân vật thứ hai trong Thất Linh.

Địa Linh trà trộn vào trong Võ minh ẩn mình, trách nào hắn không dám tiết lộ bản tướng.

Trong Võ minh thường có nhân vật các phái lui tới thường xuyên. Năm trước
Thất Linh giáo lên huyết kiếp, võ lâm ở trung nguyên chưa từng quên
lãng. Nếu bộ mặt thật của hắn bị phanh phui thì hậu quả thật khó mà
lường được.

Thất Linh giáo bị Võ lâm Minh chủ đương nhiệm trừ
diệt, thế mà bọn Thất Linh chẳng những không mưu đồ cuộc trả oán lại cấu kết với kẻ thù. Đồng thời Thất Linh giáo tro tàn khói lạnh theo như
những trông thấy thì chẳng còn một người nào sống sót. Nhưng bọn Thất
Linh lại bình yên vô sự thì thật là một điều không ai hiểu được.

Thanh Long kiếm lọt vào tay Địa Linh, vậy bào huynh của Ngô Cương là Ngô Hùng lạc lõng nơi đâu nhất định cứ điều tra ở Thất Linh là ra hết.

Thư Linh chết rồi, Nhân Linh đã thành tàn phế, Hoa Linh cải tà quy chánh. Bọn Thất Linh còn lại bốn người.

Địa Linh mắt đầy sát khí hằm hằm nhìn Ngô Cương không chớp. Hồi lâu hắn mới lên tiếng hỏi:

– Lão phu đã nói chúng ta là bạn. Thiếu hiệp có tin không?

Ngô Cương cố dằn sát khí, thủng thẳng đáp:

– Tại hạ tin rồi.

Địa Linh nói:

– Nếu vậy thiếu hiệp thu kiếm về đi.

Hiển nhiên hắn đối với Ngô Cương hãy còn có lòng cảnh giới. Ngô Cương ngẫm
nghỉ một chút rồi quyết định phanh phui những điều bí mật.

Chàng liền theo lời thu kiếm về tra vào vỏ.

Địa Linh lượm tấm khăn lên che mặt lại rồi nói:

– Sách Huyết Nhất Kiếm! Trước mặt người thứ ba thiếu hiệp không nên kêu tên hiệu của lão phu.

Ngô Cương hỏi:

– Vậy phải xưng hô cách nào?

Địa Linh đáp:

– Thiếu hiệp cứ kêu lão phu bằng Hồi y bằng hữu (Người bạn áo xám) là được.

Ngô Cương đáp:

– Tại hạ nhớ rồi.

Bây giờ Địa Linh không còn úy kỵ gì nữa, hắn tiến lại trước mặt Nhân Linh cất tiếng run run gọi:

– Tam đệ! Tam đệ!

Nhân Linh ngớ ngẩn cười hì hì mà chẳng nói sao.

Địa Linh lại hỏi:

– Tam đệ! Sao tam đệ lại biến ra hình dạng này?

Nhân Linh vẫn không phản ứng.

Địa Linh khóe mắt cực kỳ bi phẩn. Hắn đưa tay sờ vào những huyệt đạo lớn
nhỏ trong mình Nhân Linh thì không thấy gì khác lạ, chỉ có công lực toàn thân mất hết, người biến thành si ngốc, thân hình nhỏ bé lùn tịt. Hắn
tự hỏi:

– Y bị thứ công phu gì làm hại? Hay bị một thứ dược lực nào ra thế này?

Địa Linh buồn rầu thở dài chăm chú ngó Ngô Cương ngập ngừng nói:

– Đáng tiếc lệnh sư thư không hiểu lạc lõng nơi đâu…

Ngô Cương hỏi:

– Y làm sao?

Địa Linh đáp:

– Y nghiên cứu các loại dược vật kỳ lạ, may ra có thể cứu được Nhân Linh.

Ngô Cương trong lòng đã hiểu rõ chẳng có thuốc nào chữa được Nhân Linh và
Hoa Linh vĩnh viễn không xuất hiện nữa, nhưng ngoài mặt chàng làm bộ
hoảng hốt hỏi:

– Chẳng lẽ Võ Lâm Minh chủ cũng không hiểu tệ sư thư lạc lõng nơi đâu hay sao?

Địa Linh ngớ ngẫn một chút rồi đáp:

– Y biết thế nào được?

Ngô Cương nói:

– Trước khi Nhân Linh bảo tại hạ là tệ sư thư hiện ở núi Long Trung nên tại hạ mới tới đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN