Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng
Chương 161: Lâm Triệt, cậu thật sự đã tìm được người chồng tốt
Chương 161: Lâm Triệt, cậu thật sự đã tìm được người chồng tốt
Thẩm Du Nhiên vùng chạy nhanh ra ngoài, bĩu môi ghét bỏ nhìn Trần Vũ Thịnh.
Trần Vũ Thịnh giúp cô lên xe, đưa cô về nhà.
“Ngày mai không cần ngốc nghếch lại làm người thu dọn, cô nắm quyền chủ động mọi việc trước, chuyện này rõ ràng là cậu ta dâm loạn, cô hẳn phải tố cáo cậu ta trước mới phải, làm sao mà lại để người nhà đưa đến đồn cảnh sát như thế?” Trần Vũ Thịnh nói.
Thẩm Du Nhiên bất đắc dĩ đáp, “Tôi cũng không biết làm sao, lúc ấy anh ta bao vây lấy tôi, nhìn như muốn giết người, tôi cũng đã bị dọa mất hồn, không thể nghĩ ra cách nào khác.”
Trần Vũ Thịnh trừng mắt liếc cô một cái, “Đã nhát gan thì đừng tùy tiện dùng chân, còn dám đá vào vị trí hiểm yếu như vậy.”
“……”
Lâm Triệt tới nhà hàng mới phát hiện ra là mình quên mang theo điện thoại di động.
Nhưng đã đến nơi rồi, cũng không quản việc khác, sau khi dùng bữa xong, cô cùng Cố Tĩnh Trạch trở về nhà.
Vừa đến nhà, người hầu liền đến nói với Lâm Triệt, “Cô chủ, bác sĩ Trần nhờ tôi chuyển lời, cô Thẩm gọi điện thoại cho cô chủ, có việc gấp, bác sĩ Trần đã đi xử lý trước giúp cho cô chủ rồi.”
“Cái gì?” Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Lâm Triệt không nói hai lời, chạy nhanh vào tìm di động của mình, nhanh chóng gọi đến số của Thẩm Du Nhiên.
Thẩm Du Nhiên vừa bắt máy đã nói thẳng, “Chị gái của tôi ơi, chờ cậu tới chắc mình hóng hết gió bắc ở đồn cảnh sát mất thôi.”
“Cậu làm gì mà lại để bị bắt đến đồn cảnh sát?” Lâm Triệt nói.
“Đừng nói nữa, còn không phải do tên Chu Mẫn Hàn đáng chết kia, mình đang trên đường về nhà, anh ta vẫn cứ bám đuôi, theo đuôi tới tận trong nhà, nói vòng vo khó hiểu thật lâu với mình, đuổi anh ta không đi, còn đến bỡn cợt mình, mình tức giận nên dùng chân đá vào cậu nhỏ của anh ta, ngờ đâu anh ta yếu ớt như vậy, ngã luôn xuống nền không dậy, mình gọi xe cứu thương, mẹ anh ta liền tới đưa mình đến đồn cảnh sát.”
“……” Lâm Triệt không cách nào khác đành nói với Thẩm Du Nhiên, “Việc này cũng không thể trách cậu được, chỉ tại tên quý tử kia quá kỳ cục, vậy hiện tại cậu thế nào?”
“Trần Vũ Thịnh đang đưa mình về, chuẩn bị về nhà rồi.”
“Nhà bọn họ không phải thật sự chuẩn bị tố cáo cậu chứ, Chu Mẫn Hàn…… Có vấn đề gì lớn không?”
“Nhìn dáng vẻ hẳn là không có vấn đề gì, nhưng mẹ anh ta là người tương đối phiền phức, phỏng chừng vẫn sẽ tố cáo mình.”
“Chúng ta tốt nhất vẫn nên gặp mặt, thương lượng hòa giải sao cho tốt.”
“Quyết định như vậy đi……”
Trần Vũ Thịnh còn ở trên xe, nghe Thẩm Du Nhiên nói như vậy, nhíu mày nói, “Hiện tại không trở về nhà nữa sao?”
“Không quay về, đưa tôi đến quán cà phê Tạp Địch kia.”
Quán cà phê tên Tạp Địch này là quán cà phê bảy sao của khách sạn.
Khách sạn này do Cố thị quản lí, cho nên Lâm Triệt cùng Cố Tĩnh Trạch liền tới ngay sau đó, nhân viên của cửa hàng đều cung kính vô cùng.
Cố Tĩnh Trạch khăng khăng muốn đưa Lâm Triệt lại đây, không cho cô tự đến.
Cùng Lâm Triệt đi vào, mọi người chung quanh đều còn ngạc nhiên, nhưng thân là nhân viên Cố thị, cũng tự nhiên hiểu rõ, tổng quản lí tĩnh lặng thần bí, không được tự mình bàn tán suy đoán lung tung, cho nên cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Triệt cùng Cố Tĩnh Trạch, suy đoán quan hệ giữa hai người, ghen ghét cô gái có thể đi theo bên cạnh Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nói, “Người bạn này thật giống em.”
“Sao lại giống em?” Lâm Triệt nói.
“Đi đến đâu gây chuyện đến đó, đủ thứ rắc rối.”
Lâm Triệt thanh minh, “Rõ ràng là người khác gây chuyện, tụi em là quá chân thật nên mới bị bọn họ xé BI.”
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, “Xé cái gì?”
“……” Nhất thời đã quên Cố Tĩnh Trạch đi chậm thông tin, không hiểu được từ này, cô liền nói với anh, “Từ này đại khái có thể hiểu là mang ý cãi nhau.”
“Đây là biệt ngữ?” Cố Tĩnh Trạch cảm thấy không phù hợp lắm.
Lâm Triệt nói, “À…… Xem như vậy đi.”
“Biệt ngữ từ đâu?”
“Trên mạng……”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!