Thời tiết quá lạnh, bụng Khương Ngâm ngày càng lớn, cô đã ngừng chụp ảnh từ trước đó rồi, giờ chỉ nhận một vài hàng mục lên kế hoạch chụp ảnh hoặc chỉnh sửa chút hình ảnh.
Những nhiệm vụ này đối với cô dễ như trở bàn tay, gần đây tuyết rơi càng nhiều, cô đành làm việc ở nhà.
Thi thoảng có tình huống phát sinh, cô mới ra ngoài một chuyến.
Lần đầu mang thai, Khương Ngâm rất thích ngủ, nhưng lần này thì không như vậy.
Hôm nay, cô dậy rất sớm, ngồi ở đầu giường mở laptop xem tài liệu.
Doãn Toại từ phòng quần áo đi ra, tay đang thắt cà vạt, anh nhìn về phía cô: “Em xem laptop ít thôi, có hại cho mắt lắm.”
Khương Ngâm gõ bàn phim: “Em sắp xong rồi đây.”
Doãn Toại đi qua, ngồi xuống mép giường, đóng laptop của cô lại: “Em đã nhìn màn hình hơn một tiếng rồi, nghỉ ngơi chút đã, đi ăn sáng thôi.”
Khương Ngâm tức giận nhìn anh: “Anh nhanh tay thật đấy, may mà em có thói quen để chế độ tự động lưu.”
Doãn Toại ôm mặt cô, hôn một cái: “Ngoan, ăn chút gì đã, em không đói nhưng có khi bảo bảo trong bụng lại đói rồi.”
Vốn dĩ công việc cũng sắp xong rồi, lưng Khương Ngâm mỏi nhừ, cô nghiêng đầu nhìn Doãn Toại mặc âu phục chỉnh tề.
Cánh tay nhỏ nhắn của cô kéo nhẹ cà vạt trước ngực anh, khóe môi chậm rãi cong lên, giọng nói mềm mại: “Ông xã em thật là đẹp trai quá đi!”
Ánh mắt Doãn Toại hơi trầm xuống, hai tay chống bên người cô, anh nghiêng người qua, cắn vành tai cô như thể trừng phạt, giọng anh khàn khàn: “Đừng dụ dỗ anh.”
Khương Ngâm nhướng mày, cô còn chưa kịp nói gì, chuông điện thoại của anh đã vang lên.
Anh ngồi dậy, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình.
Là thư kí Lâm gọi đến, nói chuyện công tác.
Khuôn mặt anh lập tức khôi phục sự trầm ổn, cấm dục vốn có, thanh âm nhàn nhạt.
Khương Ngâm hơi hoảng hốt, cô luôn cảm thấy cái người vừa định ăn cô không phải người đang đứng trước mặt này.
Sau khi cúp máy, Doãn Toại nói với Khương Ngâm: “Trong công ty có vài chuyện cần xử lý, em nhớ ăn sáng đấy nhé.”
Anh liếc nhìn chiếc laptop bên cạnh, “Đừng làm việc quá sức, bây giờ em không phải một mình nữa đâu.”
“Em biết rồi mà!” Khương Ngâm xuống giường, lấy ghim cài tóc lên, chuẩn bị đi rửa mặt, trong miệng vẫn còn oán trách, “Anh dài dòng thật đấy, sắp biến thành bà cụ già luôn rôi.”
Doãn Toại bất đắc dĩ mỉm cười, anh nhìn đồng hồ, lững thững rời khỏi phòng.
Khương Ngâm rửa mặt xong, cô theo thói quen đi gọi Doãn Lê Hân dậy.
Đẩy cửa ra, quả nhiên tên nhóc kia vẫn đang ngủ.
“Bạn nhỏ Doãn Lê Hần, nếu con còn không dậy thì sẽ muộn giờ học đấy!”
Nói xong, cô lắc lắc vai của cậu nhóc, lại vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, “Con heo nhỏ ham ngủ, mau rời giường thôi.”
Doãn Hân Lê đang ngủ ngon, mơ đẹp bỗng nhiên bị đánh thức
Cậu nhóc không vui trở mình, đầu rúc vào chăn, tiếp tục nằm ngáy khò khò.
Khương Ngâm đưa tay vỗ mông nhỏ của cậu: “Dậy nhanh lên, ăn sáng xong còn phải đi đến trường nữa, con học đến lớp chồi* rồi mà sao vẫn không biết tự giác thế hả?”
*Lớp chồi: Lớp cho trẻ từ 4 đến 5 tuổi
Doãn Lê Hân lí nhí đáp: “Mẹ ơi, con đau bụng lắm, hôm nay không đi học được đâu ạ.”
Khương Ngâm không nghe thấy chút khó chịu nào trong giọng nói của cậu nhóc.
Từ khi sang đông, không có ngày nào cậu tự giác đến trường đi học cả.
“Đau bụng đúng không? Vậy con ngồi dậy, mẹ đưa con đi gặp bác sĩ, có khi tiêm xong sẽ đỡ hơn đấy.”
Doãn Lê Hân che mông lại: “Không cần tiêm đâu ạ, con ngủ một giấc là được rồi.”
Sắc mặt Khương Ngâm trầm xuống: “Doãn Lê Hân, con nói dối để trốn học đúng không? Mẹ đếm tới 3, con ngồi dậy ngay cho mẹ!”
“1, 2, 3!”
Doãn Lê Hân nhíu mày ngồi dậy, hai mí mắt dính chặt vào nhau, cậu tựa đầu vào lòng Khương Ngâm: “Mẹ, mẹ nhìn con buồn ngủ đến nỗi sắp biến thành mì sợi rồi.”
Khương Ngâm tò mò hỏi: “Biến thành mì sợi là sao?”
“Mềm oặt giống mì sợi ấy ạ, không đứng dậy nổi nữa.”
“…”
Khương Ngâm phải vừa đấm vừa xoa mãi, cuối cùng cũng gọi được cậu nhóc dậy, rửa mặt thay quần áo.
Lúc đứng trong thang máy, Doãn Lê Hân đã không còn buồn ngủ.
Cậu ngửa đầu nhìn phần bụng nhô ra của Khương Ngâm, duỗi tay sờ thử: “Mẹ ơi, em gái dậy rồi ạ?”
Khương Ngâm mỉm cười xoa đầu cậu nhóc: “Dậy rồi, vừa nãy còn kêu đói nữa đấy.”
Doãn Lê Hân nghe vậy thì áp tai lên bụng cô: “Thật ạ? Sao con không nghe thấy?”
Cửa thang máy mở ra, Khương Ngâm dắt tay cậu đi về phía phòng ăn.
Dì Chu đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn qua, có hơi kinh ngạc: “Hôm nay là thứ bảy mà, sao Hân Hân lại dậy sớm thế?”
Khương Ngâm dừng bước lại, nhạc nhiên hỏi: “Hôm nay là thứ bảy sao ạ?”
Cô cầm điện thoại lên xem, đúng là vậy.
Thì ra hôm nay tên nhóc này không cần đi học.
Gần đây Doãn Toại rất bận rộn, ngay cả Chủ Nhật cũng phải chạy đến công ty, làm cô tưởng hôm nay là ngày thường nữa.
Khương Ngâm cẩn thận quan sát vẻ mặt con trai.
Doãn Lê Hân khoanh tay, ngẩng đầu nhìn cô, có vẻ đang chờ cô giải thích.
Khương Ngâm cười, giọng nói dịu dàng mang theo vẻ áy náy: “Bé con, mẹ quên xem lịch, thật sự mẹ không cố ý quầy rầy giấc ngủ của con đâu.”
“Con biết, ba nói đúng thật, mang thai một lần, ngốc ba năm.” Doãn Lên Hân che miệng ngáp một cái, nghênh ngang bước vào thang máy “Bé đáng yêu con đây muốn trở về ngủ tiếp, ai dám quấy rầy, con sẽ tính sổ với người ấy!”
Khương Ngâm: “…”
– –
Đêm giao thừa, nhà nhà cùng đốt pháo, vốn dĩ thời khắc này người một nhà nên quây quần bên nhau đón năm mới.
Nhưng Doãn Toại và Khương Ngâm đều không ở nhà, chỉ có dì Chu ở cùng Doãn Lê Hân.
Bảy giờ tối, chương trình cuối năm vẫn chưa bắt đầu, dì Chu cùng Doãn Lê Hân ngồi ở phòng khách xem phim hoạt hình.
Doãn Lê Hân ỉu xìu buồn bả, lần thứ bảy ngẩng đầu nhìn dì Chu: “Sao ba mẹ cháu vẫn chưa về ạ?”
Dì Chu ôm cậu nhóc vào lòng: “Mẹ cháu đang ở bệnh viện sinh tiểu bảo bảo.”
“Nhưng hai người đi lâu lắm rồi, trời cũng đã tối, thế mà vẫn chưa về nhà.”
Dì Chu nhìn đồng hồ trên tường, an ủi cậu nhóc: “Chắc sắp về rồi, chúng ta đợi một chút nữa nhé.”
Điện thoại đặt trên bàn trà chợt vang lên, dì Chu nhìn màn hình, vui vẻ nói: “Ba cháu gọi video đến kìa.”
Bà cầm điện thoại, vừa ấn nghe xong thì Doãn Lê Hân đã ôm máy trong tay.
Trong màn hình, Khương Ngâm mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt Doãn Lê Hân lập tức tái nhợt: “Mẹ ơi, mẹ bị bệnh ạ?”
Lúc mở miệng, giọng nói của Khương Ngâm rất yếu, Doãn toại quay camera phía mình, nói với con trai: “Mẹ không bị bệnh, mẹ vừa sinh em bé xong nên hơi mệt. Như ý nguyện của Hân Hân rồi nhé, là em gái đấy.”
Doãn Lê Hân vô cùng mong đợi: “Vậy khi nào ba mẹ đưa em gái về nhà ạ?”
“Mẹ còn phải ở lại quan sát thêm hai ngày, ba sẽ để chú tài xế đến đón con, lát nữa chú ấy sẽ đưa con đến bệnh viện.” Doãn Toại dặn dò xong, quay sang nói với dì Chu đang ngồi cạnh con trai, “Dì Chu, hôm nay là giao thừa, lát nữa tài xế đón Hân Hân đi rồi thì dì có thể về nhà nghỉ ngơi ạ.”
“Vậy phu nhân…” Dì Chu không yên tâm lắm.
Doãn Toại nói: “Cháu đã sắp xếp xong hết rồi, dì không cần lo lắng đâu. Sắp sang năm mới rồi, dì về nhà đón Tết đi ạ, sang năm rồi quay lại. Còn nữa, cháu sẽ bảo tài xế đưa bao lì xì cho dì, chúc dì năm mới vui vẻ!”
“Cảm ơn tiên sinh, năm mới vui vẻ!” Dì Chu cười, trên mặt lộ ra vẻ ấm áp.
Sau khi nói chuyện với con trai vài câu, Doãn Toại cúp máy, anh hôn nhẹ lên trán Khương Ngâm: “Lát nữa sẽ đến.”
Khương Ngâm nhẹ nhàng gật đầu.
Cô vừa sinh xong, nghĩ đến con trai phải ở nhà một mình trong đêm giao thừa, trong lòng cô thấy rất không thoải mái, mới bảo Doãn Toại gọi về nhà.
Đứa bé trong lòng đã ngủ, Khương Ngâm quan sát con gái một lúc, nói: “Ông xã, trông bé Điềm Lê giống hệt Hân Hân lúc mới sinh.”
Khương Ngâm đặt tên cho con gái là Doãn Lê, nhũ danh là bé Điềm Lê.
Doãn Toại cũng lại gần nhìn thử, ánh mặt anh cực kỳ dịu dàng: “Đúng là giống thật, nhưng mà lúc con bé sinh ra không khóc giống anh trai nó, so với anh cả thì yên tĩnh hơn một chút.”
Khương Ngâm gật đầu: “Lúc con bé còn ở trong bụng em đã cảm nhận được, so với tên nhóc kia thì ngoan hơn nhiều.”
Lương Văn mang cháo loãng tới, bảo Khương Ngâm ăn nhân lúc còn nóng.
Doãn Toại cầm lấy, đích thân đút cho cô.
Lần này cô sinh con rất thuận lợi, khẩu vị lúc này không tệ, ăn gần hết chỗ cháo Lương Văn mang tới.
Vừa lau miệng xong, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Doãn Lê Hân chạy lon ton vào: “Mẹ ơi!”
Doãn Toại đi qua ôm cậu nhóc, anh “xuỵt” một tiếng, nói nhỏ bên tai cậu: “Không được lớn tiếng đâu, em gái con đang ngủ đấy.”
Doãn Lê Hân ngoan ngoãn im lặng, đến cả hơi thở cũng nhẹ lại.
Doãn Toại ôm cậu nhóc đi đến bên giường, đáy lòng Doãn Lê Hân cực kỳ chờ mong tiến tới nhìn mặt em gái.
Nhưng mà khi giây phút cậu mong chờ xuất hiện, ý cười trên mặt cậu cứng đờ, trong mắt hiện rõ vẻ thật vọng.
Em gái xinh đẹp đâu???
Sao lại xấu như vậy chứ???
Doãn Lê Hân nhìn Doãn Toại, nhìn Khương Ngâm, lại sờ mặt mình.
Cuối cùng cậu nhóc nhìn em bé, ghét bỏ lùi lại hai bước.
Doãn Toại thấy phản ứng của cậu, hỏi: “Con sao vậy?”
Doãn Lê Hân nhớ là không được làm ồn em ngủ, cậu nhỏ giọng nói: “Ba ơi, mẹ ơi, hai người nhặt em ấy từ đống rác về ạ?”
Doãn Toại: “?”
Doãn Lê Hân: “Mặt mũi xấu xí như vậy, xém chút dọa con khóc rồi đó.”
Không gian trong phòng bệnh VIP rất rộng, bên cạnh có một cái ghế sofa, Doãn Lê Hân chạy tới đó ngồi, u oán thở dài: “Lần này mất mặt rồi.”
Khương Ngâm tức giận nhìn cậu: “Sao lại nói vậy?”
Doãn Lê Hân nói: “Đầu tuần chúng ta vừa đến nhà chú Tần chơi, mẹ nhìn em gái Tần Hoài Sơ đó, trông thật đáng yêu, trắng trắng mềm mềm. Lại nhìn em gái con…”
“Da nó nhăn nhăn nheo nheo, trông như khỉ con ấy, thật khó coi mà! Vậy thì sau này người anh trai là con đây làm sao ngẩng cao đầu trước mặt Tần Hoài Sơ được?”
Khương Ngâm nghe vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười: “Bây giờ đã bắt đầu chê rồi đúng không? Lúc con vừa sinh ra làm gì có chỗ nào dễ nhìn hơn em gái con, phải từ từ mới phát triển được chứ? Lúc em gái Tần Hoài Sơ vừa sinh ra cũng như này thôi.”
Doãn Lê Hân bĩu môi, tỏ vẻ không tin.
Doãn Toại đi qua, lấy ảnh trong điện thoại cho cậu xem: “Qua đây, nhìn coi đây là ai?”
Doãn Lê Hân vừa nhìn qua đã vội quay đầu đi, che mắt lại: “Đây chẳng phải là ảnh của con bé kia sao, xấu hổ chết con mất, con không nhìn đâu!”
Doãn Toại cười, quay mặt cậu lại, nói: “Đây là ảnh chụp con lúc mới sinh.”
Doãn Lê Hân giật mình, cẩn thận xòe tay ra để lộ khe hở.
Cậu nhóc nhìn chăm chú hai giây, vẫn không chịu tin: “Sao có thể là con được?”
Doãn Toại: “Đây chính là con!”
Doãn Lê Hân thả tay xuống, tiếp túc quan sát tấm ảnh kia một lát.
Sau đó lại chạy đến bên giường nhìn bé Điềm Lê đang ngủ.
Sau nửa phút yên ắng, cậu nhóc cưỡng ép bản thân chấp nhận sự thật: “Cẩn thận so sánh xong, con cảm thấy, thật ra con lúc vừa sinh vẫn đẹp hơn em gái.”
Khương Ngâm nhịn cười: “Đẹp chỗ nào?”
Doãn Lê Hân mím môi, sửa sang lại đầu tóc, quần áo, cậu nhóc ngẩng đầu, ưỡn ngực, làm như bản thân có thể phát ra ánh sáng: “So với con bé thì trông con có khí chất hơn!”