Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor
Chương 193: Đêm kinh hoàng trong tiệm net (H)
“Rào rào”, hôm nay là một ngày mưa tầm tã. Từ lúc bảy giờ tới giờ cũng là tám giờ rưỡi, mưa cứ xả xuống như trút nước, kiểu như ông trời nén nước lại để rồi xả ra một đợt. Bên trong tiệm, tôi ngồi trên máy chủ, vừa xem phim vừa suy nghĩ:
– Mưa thế này sao về nhỉ? Còn nửa tiếng nữa là đóng cửa quán rồi.
Liliana ngồi trên ghế rung đùi:
– Nhóc này.
– Chuyện gì?
– Nhóc nghĩ thế nào nếu chị mở net đêm?
Tôi ngạc nhiên:
– Bộ được hả? Em nghe nói sẽ xử phạt nếu như mở net quá giờ đấy.
– Nhưng không mở net đêm thì thu nhập bèo quá, chẳng bù với ngày trước, viết sách kiếm được bộn tiền.
Nghe vậy, tôi thắc mắc:
– Ủa sao không viết tiếp đi?
– Công ty phá sản bà nó rồi còn đâu.
– Nhưng làm net cũng có cái thú của nó mà. À quên nữa, anh Fennik đâu rồi chị?
Liliana đáp:
– Anh ấy hả, hôm nay đi ăn trộm.
– Kì vậy? Sao không ở đây làm kiếm tiền mà lại đi ăn trộm?
– Thú vui của ổng thôi, chị đâu có cản được. Mà dù sao thì ổng trộm của người giàu chia cho người nghèo nên chị không phản đối.
“Reng reng”, tiếng chuông điện thoại vang lên. Liliana bật máy:
– Alo, tiệm net Con C xin nghe.
– …
– CÁI GÌ? THẬT HẢ? – Liliana bất ngờ hét to khiến mấy người trong quán chú ý. Vội vàng tiến ra cửa, Liliana vừa mặc áo mưa vừa nói với tôi:
– Hùng, chìa khóa đây, tới giờ đóng cửa quán giùm chị, chị có việc quan trọng.
– Chuyện gì?
– Anh Fennik… bị đánh nhập viện rồi.
Tôi đập bàn đứng dậy:
– ĐÙA À?
– Không đùa đâu, chị phải đi nhanh. Thôi nhé, nhớ đóng cửa quán hộ chị.
Nói rồi Liliana chạy vội đi trong khi cơn mưa vẫn đang như trút nước. Lúc này quán có khoảng bốn người, hai đứa học sinh, một anh thanh niên và Alice. Tôi không nghĩ Alice lại đam mê với mấy vụ net này.
– Chủ quán, cho tô mì tôm úp trứng. – Alice gọi.
– Đợi tí. – Tôi tiến vào trong bếp nấu mì. Ba phút sau, tôi mang ra tô mì nóng hổi đưa cho cô ấy. Cầm lấy đũa, cô ấy ăn ngon lành. Tôi quay trở về ghế. Hai đứa học sinh cũng đã thanh toán tiền, chúng mặc áo mưa rồi đạp xe về.
Chừng nửa tiếng sau, anh thanh niên kia cùng với Alice cũng rời khỏi quán. Lúc này mưa đã ngớt, không còn như trút nước nữa. Nhìn lên đồng hồ thì đã chín giờ, tôi tắt hệ thống máy tính, tắt điện rồi tiến ra cửa. Chợt có người đứng ngoài cổng, tôi thầm nghĩ: “Giờ này là đến giờ đóng cửa rồi mà còn ai ở đây?”. Tiến ra, tôi bảo:
– Quán đóng cửa rồi, về đi.
– Xin anh cho em tá túc trong quán một đêm được không, em bị lạc đường.
Tôi tặc lưỡi:
– Quán đóng cửa rồi!
– Năn nỉ anh đấy…
– Hừm… – Tôi mím môi. Trước mặt tôi là một cô gái tóc khá dài, tôi không nhìn rõ màu tóc lắm nhưng tôi đoán chắc là màu bạch kim, trên đầu đeo một cái nơ. Cô ấy mặc một chiếc đầm, chân váy… còn chưa tới đầu gối nữa. Nước mưa làm bộ đồ ướt sũng khiến tôi nhìn thấu được bên trong.
“Ực”, tôi nuốt nước bọt một cái. Thôi kệ, cứ cho cô ấy vào tá túc cũng được. Tôi tiến vào trong, mở lại đèn rồi bảo:
– Đợi tôi lấy khăn.
Tiến vào trong, tôi lấy một chiếc khăn rồi trở ra đưa cho cô ấy lau người. Trong lúc cô ấy lau, tôi cứ đưa mắt nhìn cô ấy mà chép miệng:
– Đẹp quá.
– Anh ơi, có đồ sấy không?
– Hừm… Để anh xem. – Tôi lại ra phía sau. Mở điện lên, tôi tìm thấy một chiếc bàn ủi. Chắc cũng được. Tôi bảo:
– Cô ấy bàn ủi ủi đồ cho khô bớt đi.
Nói rồi cô ấy vào trong ủi đồ. Tôi ngồi lên ghế mà lẩm bẩm:
– Gái ở đâu mà đẹp quá vậy trời?
Nhờ có ánh điện nên tôi mới nhìn rõ tóc của cô ấy, mái tóc dài mài trắng xanh. Đặc biệt, tóc của cô ấy ở phần đuôi có xoăn lại làm tôi cảm thấy đẹp hơn rất nhiều.
– He he… – Tôi mỉm cười nham hiểm. Đêm nay Lunar có việc ở cung điện nên không về nhà, đây là thời cơ tốt của tôi.
Đang mải mê suy nghĩ thì cô ấy quay trở lại, tôi nhìn ra ngoài trời, mưa vẫn còn lớn. Đêm nay chắc tôi sẽ ngủ ở đây.
Cô ấy ngồi vào một cái máy gần tôi nhất rồi bảo:
– Mở máy giùm em.
– Gì?
– Mở máy giùm em.
Tôi bảo:
– Quán đóng cửa rồi.
– Mở lên đi, đằng nào còn lâu nữa mới về được.
– Thôi được. – Tôi mở máy rồi tiến ra khóa cửa lại kẻo bị phát hiện rồi đóng tiền phạt thì bỏ m*. Ngồi trên ghế, tôi thầm suy nghĩ xem nên thực hiện kế hoạch kiểu gì đây.
Nghĩ một hồi cũng không biết phải làm sao, tôi đành lẩm bẩm:
– Thôi, nh… OÁI!
“BỤP”, điện bất ngờ cúp. Cả căn phòng tối đen như mực. Cô gái kia hét toáng lên rồi chạy ra chỗ tôi:
– SỢ QUÁ!
– Hừ… bình tĩnh đi. – Tôi mở điện thoại ra bật đèn flash lên. Cũng được một chút ánh sáng. Cô ấy lấy cái ghế mình đang ngồi lại gần ghế của tôi:
– Tự nhiên cúp điện vậy?
– Hừm… – Tôi định về nhà nhưng mưa vẫn chưa ngớt. Tôi liền hỏi:
– Em tên gì?
Cô ấy đáp:
– Em là Sinestrea, hiện em là sát thủ.
– Sao anh không biết ta?
– Có gặp nhau lần nào đâu mà biết, anh này hỏi kì cục! Mà dù gì em cũng chỉ mới tốt nghiệp học viện Athanor thôi.
Tôi im lặng không đáp, rồi bất thình lình ôm chặt lấy Sinestrea đè cô ấy ngã lăn ra đất. Cô ấy hét lên:
– VỪA PHẢI THÔI! ĐỊNH HIẾP TA À!
– Đúng đấy, thì sao?
– Đỡ này! – Cô ấy rút kiếm chém một phát nhưng tôi dùng tay chặn đứt đòn kiếm. Cô ấy bất ngờ thốt lên – Gì chứ?
Tôi vận Andurasengan tung một chưởng vào bụng khiến cô ấy đau đớn ngã khụy xuống. Thừa thắng, tôi tung cước đá văng thanh kiếm văng ra nhà sau xong ép cô ấy vào tường:
– Giờ sao?
– ĐỪNG! TRÁNH RA! – Sinestrea đẩy tôi ra – Đừng có giỡn mặt!
– Ta đang nghiêm túc, không giỡn.
Cô ấy bất chợt đá vào hạ bộ của tôi khiến tôi đau điếng người rồi ngã bịch xuống. Tranh thủ cơ hội, cô ấy chạy ra cửa thì giật mình khi phát hiện cửa đã bị khóa. Cô ấy quay lại:
– Đưa chìa khóa, nhanh!
– Trên… trên bàn… – Tôi cố sức giơ tay lên chỉ về cái bàn máy chủ.
– Đâu rồi nhỉ…
Tôi gắng sức đứng dậy rồi tiến tới vật cô ấy xuống. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này tôi dùng ma thuật tạo dây leo trói chặt tay chân cô ấy ấy lại. Thế là không còn sức chống cự. Cô ấy hét lên:
– THẢ TÔI RA!
– Chậc… – Tôi bịt lỗ tai lại.
– THẢ TÔI RA! BỚ NGƯỜI TA CÓ HIẾP DÂM!
Tôi bực tức đá mạnh vào miệng cô ấy:
– NÍN!
– Ui da… BỚ…
– TAO BẢO NÍN CƠ MÀ! – Tôi đá thêm một cú nữa khiến cô ấy ngã xuống, miệng chắc cũng đã chảy máu. Tôi quỳ xuống và lẩm bẩm:
– Đừng có mà chống cự với ta.
– Ta nói cho ngươi biết: nếu ngươi mà dám hiếp ta thì ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!
– Vậy ngươi làm gì được ta?
Cô ấy liền nói to:
– Ta sẽ kiện ngươi ra tòa, đừng có giỡn mặt!
– Vậy sao?
– Ngươi… thái độ đó là sao hả?
Tôi không đáp nữa mà đi ngay vào vấn đè. Tôi cởi bỏ phần vải che ngực của cô ấy rồi đè ra bú, tay tôi luồn xuống chân váy rồi vuốt ve lên cặp đùi mịn của Sinestrea. Cô ấy kháng cự:
– THẢ TA RA!
– NÍN ĐI CON KIA! – Tôi hét lên.
– KHÔNG…
Tôi trườn lên người cô ấy rồi môi kề môi hôn nhau. Cô ấy rên lên:
– ĐAU… ĐAU… TAY CỦA TA ƯM ƯM…
Mặc cho cô ấy kêu la, tôi vẫn hôn lên môi Sinestrea. Lưỡi của tôi đẩy sâu vào trong miệng của cô ấy và đảo qua chiếc lưỡi. Sinestrea cố ưỡn người lên nhưng không nổi.
Miệng hôn, tay tôi mò xuống bên dưới, luồn vào bên trong váy. Váy khá ngắn nên mò rất nhanh, thoáng chốc tôi đã chạm vào chỗ nhạu cảm của cô ấy. Sinestrea khép chặt hai chân lại:
– ƯM ƯM…
Tôi dùng tay mò xuống tìm cái khe rồi dùng đầu ngón tay trượt nhẹ. Chà chà, chỉ mới chạm có một tí xíu mà nước đã bắt đầu rỉ ra. Tôi cười khẩy:
– Sao nào?
– Thả ta ra… nhanh lên…
– Đang nói cái gì đấy? – Tay tôi vẫn đang vuốt ve loz của Sinestrea.
Cô ấy kêu lên:
– KHÔNG! BỎ RA NHANH LÊN! TA…
– Ngươi sao nào? Sắp ra rồi phải không? Nếu đã vậy thì… – Tôi trèo xuống rồi đặt cô ấy tựa lưng vào tường. Cởi trói chân cho Sinestrea, tôi dang rộng hai chân của cô ấy ra rồi kéo chiếc quần lót sang một bên. Đặt tay lên trên, tôi dùng ngón tay trượt theo khe loz rồi se mạnh vào hột le. Cô ấy rên lên:
– Ư ư… ư… đừng… mà… ư ư! Bỏ… bỏ tay ra…
– Sướng không?
– Ta… ta… ư ư – Sinestrea nhăn mặt và cắn răng chịu đựng. Tôi tiếp tục làm mạnh khiến cô ấy rên lên – AAA~~~
Tôi dừng lại, cô ấy thở hồng hộc.
– Thôi chết! – Sinestrea bỗng giật mình khi bất giác tè ra ngoài, nước chảy xuống sàn nhà làm thành một vũng – Ư hic… – Cô ấy lấy tay ôm mặt.
Tôi lẩm bẩm:
– Chà, sướng đến thế cơ à?
– Hic… – Cô ấy chợt bật khóc – Tha cho em hu hu…
Tôi ghé sát vào tai cô ấy:
– Cứ yên tâm đi, anh sẽ không làm hại em đâu, còn sung sướng là đằng khác.
Nói rồi tôi cởi trói cho cô ấy, xong tôi đưa cô ấy chống tay vào tường đưa mông về phía tôi. Hai bàn tay tôi xoa nhẹ vào bộ mông căng tròn.
– Ư! – Thỉnh thoảng tôi vỗ vào mông khiến cô ấy giật mình và kêu lên. Xong, tôi lấy ngón giữa chọc vào loz của cô ấy rồi móc. Cô ấy rên rỉ:
– Ư ưm… ư… Mạnh lên anh ưi… ư… AAA…
– RA NÀY! – Tôi dùng một chút ma thuật Andura chọc vào hột le của Sinestrea.
– AAA~~~ EM RAAA~~~ – Nước bắn từ bên trong ra xuống đất. Chưa đã, tôi chọc vô mấy lần nữa. Cô ấy rên – AAA~~~ DỪNG LẠI ĐI MÀ! EM… EM CHỊU HẾT NỔI RỒI..!!! AA~~
Nước cứ bắn xuống sàn nhà thành một vũng lớn, chắc cũng bằng cũng nước tiểu lúc nãy. Cô ấy quay lại nói bằng cái giọng giận dỗi:
– Anh chơi kì cục quá đấy! COI NÀY! – Bất ngờ cô ấy đẩy tôi ngã lăn vào tường. Chưa kịp chống tay đứng dậy, cô ấy đã nằm xuống, cởi quần tôi ra. Xoa nhẹ lên dương v*t một lúc, cô ấy bắt đầu cho vào miệng và bú. Tôi giật mình:
– Toang…
Nhìn vậy mà Sinestrea bú cũng kinh đáo để. Chậc, công nhận sướng thật, tôi nằm dưới mà tận hưởng. Một cảm giác đê mê cứ lâng lâng trong đầu tôi.
– Em, xoay người lại đây đi.
Cô ấy ngưng bú rồi xoay người đưa mông về phía tôi. Đẩy chiếc váy lên trên, tôi nằm dưới bú loz của Sinestrea. Cả hai cứ thế bú cho nhau, cuối cùng cả hai ra cùng một lúc.
– Chậc…
– Anh, đút vào đi. – Cô ấy nằm xuống dang rộng hai chân ra. Tôi lấy đầu dương v*t trượt nhẹ trên khe loz của cô ấy một lúc rồi đẩy vào trong. Cô ấy kêu lên:
– A!
Đưa được vào trong, tôi bắt đầu nhấp. Sinestrea nắm chặt lấy chân tôi mà rên lên:
– Ư ư… A… A… Sướng quá!
– HÂY! – Tôi nhấp mạnh hơn nữa. Cô ấy gào lên sung sướng:
– A! A! MẠNH LÊN! SƯỚNG… SƯỚNG!
Nhấp một lúc, tôi dừng lại rồi đẩy cô ấy chống tay vào tường, tôi chơi từ phía sau đồng thời nắm lấy bộ tóc dài của cô ấy mà giật. Sinestrea cứ rên la, chắc là sung sướng lắm. Bộ tóc của cô ấy dài nên tôi giật rất đã. Tôi cảm thấy bên dưới của tôi đang khá là… phê.
– A~ SƯỚNG~~~
Nhấp một lúc, tôi rút ra rồi nằm tựa lưng vào tường. Cô ấy nằm xuống bú cho tôi. Tôi lấy tay vuốt ve mái tóc mượt của Sinestrea, công nhận nó đã thật, cũng lâu rồi tôi mới được vuốt tóc con gái. Nhớ lại ở nhà, mỗi lần tôi ngỏ ý muốn gần gũi với Lunar thì cô ấy gạt phắt đi khiến tôi khá bứt rứt.
Đang còn vẩn vơ suy nghĩ thì cô ấy bất ngờ kéo chân tôi khiến tôi giật mình suýt nữa đập đầu dưới đất. Cởi phăng bộ đồ cùng với chiếc nơ đang đeo trên đầu, cô ấy ngồi lên người tôi, đưa dương v*t của tôi vào trong loz rồi bắt đầu nhấp.
“Phạch phạch”, tiếng nhấp vẫn vang lên đều đều. Tôi nằm bên dưới mà tận hưởng một cách thoải mái. Sinestrea vừa nhấp vừa rên:
– A a… A~~
Nhấp một lúc, tôi hòa nhịp nhấp chung khiến cô ấy giật mình mà rên lên sung sướng. Cả hai ôm lấy nhau mà nhấp.
– Ư… Anh ra đây!
– EM CŨNG RA! – Cả hai rên lên và ra. Tinh dịch chảy từ trong loz cô ấy rơi xuống cả người tôi nữa. Tôi đỡ Sinestrea ngồi dậy rồi ôm cô ấy trươc người.
– Hi hi…
*
– Thật tình, anh vứt cây kiếm của em ở đâu rồi? – Cô ấy mò khắp phòng net. Tôi cũng không nhớ tôi đã khiến cây kiếm bay đi đâu, tối quá tôi chẳng thấy gì. Bất chợt một luồng gió lạnh thổi qua khiến cả hai rùng mình.
– Cái gì vậy?
“ÁAAAAAAAA!!!”, một tiếng hét từ đâu vang lên khiến cả hai giật mình vội thốt lên:
– Làm cái gì mà la dữ vậy? Ủa…
Tôi ngạc nhiên:
– Gì mà em la dữ vậy?
– Ủa? Em tưởng anh la đó chứ.
– Vậy ai la? – Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Chợt một cảnh tượng khiến tôi giật mình, căn phòng bên dưới nhà bất ngờ mở ra. Tôi run rẩy:
– WHAT?
– AI ĐẤY? – Sinestrea có vẻ gan hơn tôi. Nhưng khoảnh khắc sau đó khiến cả hai đứa hét toáng lên:
– AAAAAAA!!!
Từ đằng sau cánh cửa, một bóng người xuất hiện. Đó là một người phụ nữ mặt đồ trắng, tóc đen xõa xuống che kín mặt. Tôi hốt hoảng nắm lấy tay Sinestrea, cô ấy cũng run lên không kém. Cả hai muốn bỏ chạy khỏi đây nhưng chân của hai đứa cứng đờ, không di chuyển được. Bóng người phụ nữ đó vẫn đang tiến lại gần.
– Sao… sao giờ?
– Ai biết! – Tôi run sợ.
– Ráng mà chạy thôi! – Sinestrea nói với tôi, rồi cả hai vùng chạy. Bóng người phụ nữ kia vẫn đang đuổi theo. Cả hai ra đến cửa thì cửa đã khóa, tôi tiến lại bàn máy chủ, mò mãi không thấy cái chìa đâu. Hồn ma của người phụ nữ kia vẫn đang bay tới. Trong phút giây sinh tử, tôi chợt nhớ ra:
– Đúng rồi!
Sinestrea đứng chôn chân không di chuyển được. Tôi vội cúi xuống, lấy tay nhúng vào bãi nước tiểu lúc nãy của Sinestrea mà thoa lên mặt, xong tôi thoa lên mặt cô ấy luôn. Lúc này tôi không thấy hồn ma kia nữa. Bất giác mò vào túi, hóa ra tôi nhét chìa vào đó nãy giờ mà không nhớ. Mở cửa, cả hai chạy ra, lúc này mưa đã tạnh. Khóa cửa ngoài, tôi và cô ấy chạy bức tốc. Cả hai không biết mình đã chạy đi đâu nữa, chỉ biết cắm đầu thẳng mà chạy…
*
(Sáng hôm sau – 7h50 sáng)
Liliana đến tiệm net để mở cửa như thường lệ. Vừa mở cửa ra, Liliana đã nhăn mặt khi một mùi khai xộc lên mũi. Cô lẩm bẩm:
– Bà m* nó, thằng khốn nào vô đây đái bậy vậy?
Nhìn xung quanh, Liliana khá ngạc nhiên khi thấy một chiếc nơ đỏ, một chiếc điện thoại vẫn còn sáng đèn flash. Mở điện thoại lên thì pin cũng đã gần cạn, cô tắt đèn flash rồi chợt thốt lên:
– Ơ… đây là điện thoại của thằng Hùng mà!
Cảm thấy có gì đó là lạ, cô đi vào trong chỗ dàn máy kiểm tra thì phát hiện ra một thanh kiếm màu đỏ đang nằm ở dưới sàn nhà. Cô nhặt lên và gãi đầu:
– Thanh kiếm này… mình thấy đâu rồi thì phải…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!