Linh Kiếm Tôn - Ma Linh Song Tu
Cuồng bạo tâm tính (18+)
Vương Lăng nghĩ như vậy cũng là không hiểu rõ Lãnh Thiên Tố, có thể nàng ta không thích Hàn Bắc Nguyệt đi nhưng dù sao cũng là nữ nhân mà nam nhân nàng thích, làm sao nỡ đễ cho nam nhân khác đụng tới, như vậy chẳng phải để hắn hận chết nàng sao.
Nàng dự định lừa đi đối phương, phải đưa ra một cái giá thật hời, nghĩ đến việc tiếp theo cho đối phương tín nhiệm, nàng chỉ cần dụ hắn cho mình uống một loại độc dược để trao đổi, hẳn là một cái hái hoa tặc thì độc dược cũng là không thiếu đi.
Lúc đó với tài lực cùng khả năng của Vạn Độc Môn, yêu cầu giải độc của hắn là không có vấn đề, khi đó nàng không róc xương hắn không hả giận. Vương Lăng nào biết tâm tư của nàng, một tầng u quang bao phủ lý trí, cơn tức giận bộc phát, nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Tố hắn sinh tâm khó chịu. Nhìn ánh đèn trong phòng hắn phất tay, tất cả đồng loạt vụt tắt. Lãnh Thiên Tố kinh dị nhìn bóng dáng nam nhân trước mặt hoảng sợ nói:
– Ngươi muốn làm gì.
– Ta e là không thể chịu được, cái gì thánh nữ ta không cần, có thể hưởng dụng một nữ nhân như nàng thì ta chết cũng mãn nguyện.
– Nếu ngươi dám đối với ta như vậy, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, vạn trùng phệ thủ.
Vương Lăng mặc kệ nàng đe dọa cái gì, hai tay liền đặt lên thắt lưng nàng kéo mạnh một đường, áo ngoài nàng bung ra, cái áo đầm ngủ bên ngoài bị hắn hung hăng kéo ra xé nát, Lãnh Liên Tố mắt liền ửng đỏ, không ngừng rơi lệ, miệng hồ hào bất lực.
– Không muốn, ngươi mau tránh ra.
– Mỹ nhân đừng sợ, ta sẽ cho nàng dục tiên dục tử sớm thôi.
Hắn nhập vai tới xuất thần, cũng tự khen bản thân thực sự phù hợp làm cái dâm tặc. Lãnh Thiên Tố còn chút sức giùng giằng không chút lực.
– Ta không cần, mau giết chết ta.
– Một mỹ nhân như nàng, ta làm sao nỡ.
– Tại sao, ta làm gì mà bị thế này.
Thấy hắn không chút ý tứ dừng tay Lãnh Thiên Tố hai mắt ướt đẫm thút thít không ngừng, Vương Lăng thấy nàng như vậy liền thương tiếc định dừng tay, bất quá trong đầu không ngừng truyền tới ý nghĩ tà ác thú vị thôi thúc hắn, lại nhớ tới nàng ta định động thủ với Hàn Bắc Nguyệt, không còn cố kị kéo mạnh lớp thiếp thân bên ngoài của Lãnh Thiên Tố.
Bầu ngực trắng sữa bung nảy trước mặt, cứ cho là trời đã tối nhưng hắn tu luyện nhãn lực cực nào khắc khổ, dĩ nhiên nhìn rõ ràng hình dáng bầu ngực của nàng, hắn miệng đắng lưỡi khô, từ khi cùng mấy nữ nhân của mình mây mưa thì hắn chưa từng chung đụng cùng nữ nhân nào, dục hỏa thiêu thân làm hắn bứt rứt khó chịu.
Hai tay chộp lấy bầu ngực của nàng xoa nắn, mềm mại ấm áp, hắn xoa hắn bóp không nỡ rời tay, miệng không dừng được hướng bờ môi của Lãnh Thiên Tố hôn tới, nàng cảm nhận hơi thở hắn tiến sát mặt nàng, biết rõ hắn muốn làm gì, liền xoay đầu né đi.
– Ta không muốn.
Dù nàng đã nghiêng đầu né tránh nhưng chỉ làm thú ác trong hắn nổi dậy, càng thêm cái cảm giác chinh phục, môi liền hôn khắp khuôn mặt của nàng. Da thịt nàng mềm mại thơm tho, bàn tay vo ve hai núm ti đã sớm bị hắn làm cho cứng lên.
Đến rốt cuộc, nàng vẫn không thoát khỏi hắn, môi hắn dính lên môi nàng, lưỡi hắn lướt qua hàm răng đang cố khép lại yếu ớt, cuối cùng nàng cũng phải mở ra cho lưỡi hắn xâm nhập quấy động sâu bên trong. Nàng cố cắn chặt răng cắn lấy lưỡi hắn, nhưng hắn đã sớm biết ý định nàng quấn quít bên trong cuốn lấy lưỡi nàng mút ra ngoài, mùi vị chiếc lưỡi thơm tho, ngọt lịm của mỹ nhân không khỏi làm hắn xao động, lưỡi nàng cố tránh thoát hắn nhưng chỉ càng như phối hợp làm cả hai môi lưỡi quấn quít nhau.
Lãnh Thiên Tố nước mắt giàn dụa chảy dài trên má, hắn có thể nêm nếm chút vị mặn, lưỡi hắn liền như linh xà liếm lấy nước mắt đọng khóe mi nàng. Lãnh Thiên Tố run run, nàng liền sợ đến ngây người, tuy rằng hắn mang lại cho nàng bao kích thích nhưng nàng vẫn ngoan cố thanh tỉnh cho bằng được, tuyệt đối không vì loại người này làm cho khuất phục. Vương Lăng tay luồn xuống khố quần của nàng, tìm kiếm khe động đã dính chút dịch chất, hắn mỉm cười lấy ngón tay quệt lấy âm dịch đưa lên trước mặt nàng.
– Có vẻ như nàng rất thích thú nhỉ, ta chỉ mới khởi động mà nàng đã ướt như vậy.
– Không phải, ta không ướt vì ngươi, ô… ô…
Thấy hắn không chút nào thương tiếc, từng chút hủy hoại tâm trí mình, Lãnh Thiên Tố không chịu nổi ủy khuất khóc lên, Vương Lăng thế mà lại thích thú đem ngón tay mình nhét vào miệng nàng, lay động khoang miệng. Lãnh Thiên Tố chán ghét, dùng lưỡi xua đuổi nhưng hắn chỉ cảm thấy đầu ngón tay bị mềm mại ẩm ướt lướt qua, nàng một hồi điềm nhiên hiểu việc này chỉ càng là làm theo ý hắn liền ngừng lại, tùy ý để ngón tay hắn trong miệng không động đậy. Vương Lăng biết ý nghĩ nàng, liền lấy tay của nàng đặt ngay tiểu khổ của mình, cười xấu xa.
– Nàng không muốn mút ngón tay ta, như vậy là muốn thứ này.
Chạm vào cái vật cương nóng, to lớn như thế nàng dĩ nhiên hiểu đây là cái thứ gì, hoảng sợ nghĩ tới việc bị nam nhân này nhét thứ này vào miệng mình liền không khỏi cảm thấy buồn nôn. Hai mắt trừng to nhìn hắn, ghi hận thật rõ kẻ thù, nhưng do trong bóng tối không rõ nên nàng cũng không thể nhìn rõ lại mặt hắn, không hiểu sao như vậy làm giảm cho nàng chút ủy khuất, cứ cố gắng coi đối phương là tình lang mà chịu đựng.
Miệng nàng liền mút mạnh ngón tay hắn, chiếc lưỡi đánh qua đánh lại tuy lúc đầu khá vụng về nhưng được một vài phút càng điêu luyện làm ngón tay hắn tê dại. Nhịn không được hắn đem ngón tay rút ra, đầu lưỡi hắn lại xông vào, hai ngón tay dò xuống bên dưới động ẩm của nàng vo ve hạt đậu nhỏ bên ngoài làm Lãnh Thiên Tố thư sướng muốn rên nhưng miệng đã bị lưỡi hắn bịt chặt.
Ngón tay hắn chưa dừng lại, chui vào bên trong khe thịt, ra vào từ từ, chạm được một lớp màng mỏng, hắn hiểu rõ đây là màng trinh tiết của nàng. Không hiểu sao lại kích thích hai tay ra vào càng nhanh, mỹ nhân hai chân càng khép chặt không muốn ngón tay hắn ra vào bên trong nàng, nhưng như vậy càng khép chặt hắn lại, càng tăng thêm kích thích, lay động không ngừng, hai ngón tay hắn dần ướt đẫm.
Hắn rút tay về ngửi thấy một mùi ngai ngái, lại nhờn nhợt dinh dính, hắn thích thú lấy lưỡi liếm nhẹ. Lãnh Thiên Tố vẫn nhìn thấy hành động của hắn không khỏi xấu hổ, ủy khuất không nói thành lời, nàng bây giờ chỉ hi vọng cơn ác mộng này mau chấm dứt.
Hắn di chuyển xuống phía dưới, kéo bỏ cả lớp vải che cuối cùng trên người nàng, nàng giờ hoàn toàn khỏa thân trước mặt hắn, khe thịt ẩm ướt hồng hào, bên trên có một nhúm lông đen che đậy càng làm hắn phấn chấn.
Đem y phục cởi ra, hắn đem dương cụ hùng dũng chỉa thẳng, Lãnh Thiên Tố hai mắt mờ nhạt, hoảng sợ cảm nhận một cây côn nóng hổi đang lướt trên thân thể nàng, nó rỉ ra dịch chất trên đầu ti nàng làm cho đầu ngực nàng đã nhạy cảm nay còn kích thích hơn, miệng không tự ý thức được thở hổn hển.
Vương Lăng đưa hai tay ra sau nắn bóp bờ mông Lãnh Thiên Tố, nó căng đầy, lại đàn hồi, hắn hung bạo bóp mạnh, xoa xoa khắp vùng. Lật ngược người Lãnh Thiên Tố lại, hắn đặt thanh gậy của mình ngay giữa khe mông của nàng đẩy mạnh, hai bờ mông nàng ép chặt như ép sát tiểu đệ đệ. Lãnh Thiên Tố cảm nhận bờ mông mình bị lạm dụng, mặt đỏ lên, muốn khóc không ra tiếng, hai tay bấu chặt ga giường nhung nhớ nỗi hận này.
Hai mắt hắn dần bị che lấp bởi một tầng sương đen, chính hắn cũng không rõ ràng, hai tay hung hăng phát mạnh lên bờ mông nàng thích thú. Lãnh Thiên Tố nhướng người, không tự chủ được tránh thóat ma trảo hắn, tay hắn ép chặt thân hình nàng, hai thân thể dính sát nhau, dương cụ ép chặt cách thân hình hai người, đến lúc hắn không chịu nổi, một luồng tinh dịch trắng đục chảy ra bắn đầy trên tấm lưng mỹ ngọc của Lãnh Thiên Tố. Nàng khóc lên nức nở, bao ý nghĩ làm nàng không còn tâm trí kiên cường.
Vương Lăng bị bộ dáng nàng làm cho dậy sóng, tóc tai nàng tán loạn, bờ mông ửng đỏ, bộ ngực bị hắn bóp đến đỏ hồng. Dương cụ lần nữa cứng rắn đi lên, hắn hướng đến phần âm động của nàng địa tiến vào. Lãnh Thiên Tố nhắm nghiền hai mắt, không chút phản kháng, miệng thốt nhỏ:
– Vương Lăng, xin lỗi, thiếp yêu chàng.
Bất chợt trái tim hắn động đậy, thần tình tỉnh táo trở lại, nhìn dàn cảnh trước mắt hắn hoảng sợ không thôi. Nếu lúc này hắn mà còn tiếp tục thì chắc hẳn lương tâm hắn sẽ không còn yên ổn. Hắn im lặng, mặc lại y phục nhìn bóng dáng mỹ nhân trên gường cắn răng bước đi, hắn hận không thể tự cho mình một cái bạt tai thật mạnh để sớm canh tỉnh, để mọi chuyện suýt chút không thể cứu vãn.
Lãnh Thiên Tố im lặng chờ đợi tưởng như địa ngục đã đến, nào ngờ bóng dáng nam nhân đã không thấy, thân thể đã thoát khỏi khống chế. Nàng không chút cao hứng nổi, liền ngồi co ro lại, hai tay ôm đầu gối khóc đến thương tâm. Cả đêm nay nàng dường như chỉ biết nức nở, không chút nào dám nghĩ tới cảnh tượng trước đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!