Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 30
Mẫn Nhu thấy Mẫn Chí Hải có vẻ bối rối liền quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt là cặp
nam nữ cực kì xứng đôi, ánh mắt liếc sang Hồng Lam và bà Kỷ, vẻ mặt hai
người trông rất tự hào, Mẫn Nhu cười lạnh một tiếng, nam tàn nữ độc,
thật xứng đôi vừa lứa!
Mẫn Nhu
khinh thường mở trắng mắt, không ngờ đôi mắt lạnh lùng tĩnh lặng của Kỷ
Mạch Hằng và cô giao nhau, trong mắt ngoài sự lãnh đạm dường như còn
mang theo chút kinh ngạc, không ngờ là cô ở đây sao? Hay chán ghét khi
nhìn thấy cô?
Mẫn Nhu cười mỉa mai liếc nhìn Kỷ Mạch Hằng, sau đó nhìn sang ánh mắt ghen ghét của
Mẫn Tiệp, rồi mới cụp mắt xuống, im lặng ngồi bên cạnh bà Lục. Ngày kia, cô sẽ kết hôn, không nên vì những kẻ không đáng mà làm mất vui!
“Đến đây, đến chỗ mẹ ngồi, trời lạnh lắng, đừng đứng ngoài cửa như thế”
Đối với Mẫn
Tiệp, Hồng Lam luôn là một người mẹ hiền lành yêu thương con mình, vẫy
tay với người đứng ngoài cửa, gương mặt địch ý với Mẫn Nhu bị vui mừng
chia làm đôi.
Còn Mẫn Nhu, dù cha có chăm sóc cô thế nào nhưng cô vẫn thiếu đi tình cảm của mẹ.
Trong mắt Hồng Lam, cô chính là kẻ phá hoại gia đình người ta, là gánh
nặng của họ.
Bàn tay nhỏ
bị ai đó giữ lấy xoa nhẹ, Mẫn Nhu thoát khỏi suy nghĩ ngẩng đầu liền
thấy ánh mắt ôn hòa của bà Lục, không nói lời nào nhưng im lặng khích lệ cô. Mẫn Nhu cong môi cười nhẹ, cảm động, nỗi chua xót ngày càng lan ra.
Đúng vậy, cô không còn một mình chiến đấu nữa, mẹ của cô không phải đang luôn ủng hộ cô sao? Lấy Lục Thiếu Phàm, cô không chỉ có được tình yêu mà có cả thân tình.
Cũng thật
trùng hợp, Kỷ Mạch Hằng ngồi đối diện Mẫn Nhu, Mẫn Nhu trong lòng khó
chịu, tuy vậy vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ đề phòng của Mẫn Tiệp nhìn
mình, cô cảm thấy thật buồn cười khẽ bĩu môi. Mẫn Nhu cũng chán với hành vi của Mẫn Tiệp, đứng dậy giúp bà Lục rót chén nước ấm khác.
“Mẫn Nhu đã ở trong giới giải trí nhiều năm cố gắng làm việc khó tránh khỏi
sẽ gặp không ít rắc rối, thị trưởng Lục phải cẩn thận một chút, tránh
lên trang đầu tạp chí”
Bà Kỷ có ý
tốt nhắc nhớ khiến cho Mẫn Nhu đang rót nước khẽ rung tay, cô coi bà Kỷ
là trưởng bối, nhưng bà Kỷ lại chẳng xem cô là vãn bối, luôn lấy thân
phận diễn viên của cô ra để khai chiến, Mẫn Nhu bưng chén trà đưa cho bà Lục, một bên nhìn bà Kỷ cười nói:
“Tục ngữ có câu, mỗi người nên tự quét tuyết trước cửa, chớ quản sương tuyết trên mái nhà người khác, cảm ơn lòng tốt của Kỷ phu nhân, nhưng cháu sẽ không để Lục gia gặp bất cứ rắc rối nào, nên không cần Kỷ phu nhân nhọc công quan tâm”
Hồng Lam nhìn Mẫn Tiệp, nụ cười trầm xuống, nhíu mày nhìn Mẫn Nhu nghiêm khắc giáo huấn: “Chỗ trưởng bối nói chuyện, vãn bối sao lại chen miệng vào”
Mẫn Nhu cười lạnh, nhướng mày, tính nói gì đó nhưng bà Lục lại bình thản mở miệng trước:
“Tiểu Nhu là con dâu Lục gia, dĩ nhiên phải quan tâm chuyện Lục gia, nghe
người ngoài thuyết giảng đạo đức, tránh không khỏi lên tiếng nói vài
câu, đỡ khiến người ta cho rằng Lục gia tôi khi dễ”
Bà Lục vừa
dứt lời, không khí trong phòng khách liền ngưng đọng, tĩnh lặng mà đông
cứng, bà Lục lại thản nhiên uống trà, sắc mặt bà Kỷ trở nên u ám, môi
thoa son căng cứng, lạnh lùng nhìn bà Lục và Mẫn Nhu.
Một câu nói
của bà Lục đủ áp đảo bà Kỷ, vẻ mặt của bà Kỷ khác hẳn vẻ hiền lành tao
nhã của bà Lục, mỗi lời nói hành vi của bà Lục đều chứng tỏ mình là quý
phu nhân cao sang.
“Tiểu Nhu, Âu Nhiễm Phong nghe nói đã về thành phố A, với mối quan hệ của hai người, giúp chị xin chữ kí chắc không có vấn đề gì chứ?”
Mẫn Tiệp cố
tỏ vẻ thân thiết, lời nói ám chỉ, vẻ mặt giả nhân giả nghĩa khiến Mẫn
Nhu cảm thấy ghê tởm, lại không thể không nghênh đón lời phỉ báng ngấm
ngầm của Mẫn Tiệp: “Em cùng anh ta chỉ cộng tác trong công việc, làm xong rồi đường ai nấy đi, hơn nữa em cũng đã rời khỏi giới giải
trí, việc chị nhờ em e rằng làm không được”
“Thật sao? Chị đọc báo thấy mọi người viết em và anh ta là đôi kim đồng ngọc
nữ, trai tài gái sắc, lên mạng thì được bầu chọn là cặp đôi đẹp nhất màn ảnh, số phiếu của hai người luôn dẫn đầu bỏ xa những người khác”
“Có
lẽ người viết báo cũng không hiểu rõ mà chỉ đưa tin bậy, hủy hoại danh
dự người khác, Mẫn tiểu thư vừa nói làm tôi chợt nhớ tới, Chú ba Thiếu
Phàm làm ở cục quản lý xuất bản báo, chờ có thời gian rãnh tôi phải nhờ
chú Ba chấn chỉnh mấy tòa soạn bất lương mới được”
Nụ cười tươi ngây thơ của Mẫn Tiệp liền cứng đơ, tự biết có nói tiếp cũng không được gì, chỉ giận hừ nhẹ một tiếng, tựa vào ghế salon, dựa vào vai Kỷ Mạch
Hằng, vuốt vuốt chiếc nhẫn kim cương đính hôn nơi ngón tay.
Dưới ánh
đèn, chiếc nhẫn kim cương theo từng cử động của Mẫn Tiệp phát ra luồng
sáng lấp lánh, phản xạ vào mắt Mẫn Nhu, chói mắt đến mở không ra, Mẫn
Nhu khó chịu cau mày tính dịch chỗ ngồi thì nhận ra, một bàn tay to lớn
che lấy bàn tay Mẫn Tiệp, cũng che đi luồng sáng từ viên kim cương phát
ra.
Vẻ mặt Kỷ
Mạch Hằng lạnh lùng, cầm lấy đôi tay mang nhẫn của Mẫn Tiệp giữ chặt
trong lòng bàn tay, Mẫn Tiệp mừng rỡ cong môi, liếc Mẫn Nhu một cái tỏ
vẻ đắc ý.
Mẫn Chí Hải
không chịu nổi khi thấy hai cô gái âm thầm so đo, liền đổi đề tài nhìn
bà Lục nói: “Bà thông gia, hôm tổ chức hôn lễ, tiểu Nhu có gì sai sót
mong bà chiếu cố cho”
“Nhiều nhân vật lớn như vậy Lục phu nhân chắc hao tổn không ít tâm sức, dù sao với thân phận là ngôi sao lớn như Mẫn Nhu lại bị những lễ nghi chèn ép
chắc không thoải mái lắm.”
Bà Kỷ chưa
từng gọi cô thân thiết như vậy, nhưng lần đầu tiên gọi lại có ý chê bai
cô, khiến cô mất thể diện, Mẫn Nhu cũng không biết bà Kỷ muốn thế nào,
cô cùng con trai bà đã không còn quan hệ sao phải làm khó cô như thế, cố tình khiến cô không thể bình an mà kết hôn.”
“Mẹ, trước kia Kỷ gia chúng ta cũng mở tiệm tạp hóa, nói vậy chẳng lẽ cũng có nhiều người xem thường chúng ta!”
Ngồi ở đây,
Mẫn Nhu cũng biết ai sẽ giúp cô, nhưng không ngờ sẽ là Kỷ Mạch Hằng. Anh ta cứ ngồi yên đó, gương mặt lãnh đạm giọng nói hờ hững có biết anh ta
vừa mở miệng đã thay Mẫn Nhu giải vây.
Bà Kỷ không
ngờ lại bị chính con trai mình phản bác lại, lúc này trong lòng giận dữ, cố áp chế cơn giận không quở trách con, không cam lòng trừng mắt nhìn
Mẫn Nhu, cầm lấy túi xách, đứng dậy chào tạm biệt Hồng lam và Mẫn Chí
Hải.
“Tôi quên mất ở nhà còn có việc, xin cáo từ trước”
“Đi đường cẩn thận, có cần kêu lái xe đưa bà về không?”
“Không phải có Mạch Hằng sao, để nó đưa tôi về là được!”- Bà Kỷ cười gượng, lúc nhắc tới Kỷ Mạch Hằng liền nghiến răng nghiến
lợi, trừng mắt nhìn Kỷ Mạch Hằng đứng dậy, thúc giục nói: “Còn không nhanh lên, ba con đang ở nhà chờ đó”
Bà Kỷ là
người dễ tự ái điểm này Mẫn Nhu biết, bà không chấp nhận người khác nhắc lại khoảng thời gian nghèo khó của Kỷ gia, lúc này bị người khác chạm
đến chỗ đau lại mà đó lại là con trai mình hận không thể chui xuống đất. Bà không muốn mất thể diện hơn nữa, liền quên mất hôm nay tới để cùng
Hồng Lam bành trướng.
Nhìn theo
bóng lưng bà Kỷ vội vàng bỏ đi, Kỷ Mạch Hằng cũng không để ý Mẫn Tiệp
đang níu kéo, vội vã chào Mẫn Chí Hải, rồi bỏ về không quay đầu lại. Mẫn Tiệp giận đến phồng mũi trừng mắt, nhìn dáng vẻ lãnh đạm Mẫn Nhu cũng
chỉ biết kiềm cơn giận, tỏ vẻ không có chuyện gì sợ Mẫn Nhu cười nhạo.
Mẫn Nhu
không đoán được hành vi hôm nay của Kỷ Mạch Hằng, bảo vệ hay không bao
vệ, ngược lại còn lấy tay bắt xa giúp cô đối phó với mẹ mình, thật khiến cô nghi ngờ, anh ta hôm nay không phải uống nhầm thuốc chứ.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên về thôi”
Bà Kỷ rời đi không lâu bà Lục cũng đứng dậy cáo từ, Mẫn Nhu cũng không ngồi nữa liền đứng lên theo, bà Lục quay đầu nhìn Mẫn Nhu mỉm cười: “Tiểu Nhu, tiễn mẹ ra ngoài!”
“Dạ”
Hồng Lam và Mẫn Tiệp không thể không nể mặt, theo Mẫn Chí Hải tiễn bà Lục ra cửa. Tài xế Lục gia đã chờ sẵn: “Tôi muốn nói Mẫn Nhu chút chuyện, ông bà thông gia cứ vào đi, bên ngoài lạnh lắm”
Nhìn những người khác quay vào trong, bà Lục kéo đôi tay lành lạnh của Mẫn Nhu, an ủi: “Tiểu Nhu, hôm nay mẹ cũng đã hiểu, xem ra cuộc sống ở Mẫn gia của con
cũng không thoải mái gì, nhưng mà cô dâu sắp xuất giá phải ở nhà mẹ đẻ
một ngày. Đây là tục lệ kết hôn, mẹ không thể kiên quyết đưa con về Lục
gia được”
Bà Lục giải
thích chính là muốn Mẫn Nhu thoải mái. Cô nắm lấy tay bà Lục, cười cười: “Mẹ yên tâm, mấy năm qua con vẫn có thể chịu đựng được, mẹ an tâm trở
về chăm sóc Thiếu Phàm đi ạ”
Bà Lục đau
lòng xoa nhẹ gương mặt ửng hồng vì lạnh của Mẫn Nhu, nhẹ buông tay Mẫn
Nhu, bước lên xe, trước khi đi không quên nói: “Con mau vào đi”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!