Cô ngồi trên thanh ngang, hai tay cầm chặt tay lái giống như trẻ con vậy, sợ mình bị rơi xuống.
Mấy ngày nay mưa nhiều, ba ngày một trận mưa nhỏ, hai ngày một trận mưa to, xối bay cái nóng oi ả.
Ngồi trên loại xe “mui trần” này, gió đêm mát mẻ, thành thị ồn ào náo nhiệt lại phồn hoa, Lê Tranh nhìn nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau hai bên đường, không biết suy nghĩ đã chạy tận đâu rồi.
Cũng đã quên mất người lái xe chở cô là Cận Phong, còn tưởng rằng mình đang ngồi trên xe buýt.
Cận Phong đi ngang qua cửa hàng xe đạp kia nhưng không dừng.
Đi dọc theo con đường này có nhiều đèn tín hiệu, khi chờ đèn đỏ, anh tìm ra tai nghe cắm vào điện thoại, tùy ý bấm mở một bài hát, nhét một bên tai nghe vào lỗ tai Lê Tranh, một bên khác cho chính mình.
Các cặp yêu nhau trẻ tuổi thường hay nghe nhạc như vậy, anh ta đã từng gặp không ít lần ở trên đường.
Đúng lúc Lê Tranh cần một bài hát để dời đi sự chú ý, không từ chối ý tốt của Cận Phong.
Cô khẽ ngâm nga theo giai điệu của bài hát.
Cận Phong cụp mắt nhìn cô, khi cô nhìn chằm chằm vào ven đường thất thần, khiến lòng người rung động. Có lẽ bị ma xui quỷ ám, trong khoảnh khắc kia, anh ta muốn cúi đầu hôn cô.
Sau đó, anh ta dùng cằm nhẹ nhàng cọ mấy cái lên đỉnh đầu cô.
“Lại đụng vào anh à?” Lê Tranh hoàn hồn, phát hiện cô chạm vào cằm anh, còn tưởng rằng là cô lại không cẩn thận đụng vào anh.
Cận Phong: “Không sao.”
Đèn đỏ hiện ra một giây cuối cùng.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước theo dòng xe cộ.
Cận Phong chở Lê Tranh đi một vòng xung quanh khu phố này, sau đó lại quay về giao lộ kia, Lê Tranh ngắm cảnh nghe nhạc không tập trung, không phát hiện lại quay về vị trí cũ.
“Cửa hàng xe xa như vậy à?”
Cô lẩm bẩm một câu.
Cận Phong chỉ chỉ bên trái: “Khoảng 50 mét phía trước, em nhịn một chút.”
Lê Tranh đưa tay ra sau đấm đấm hông của mình, vẫn luôn ngồi nghiêng, eo đau lưng đau, còn cộm người nữa.
Cửa hàng xe vẫn chưa đóng cửa, chỉ có ông chủ ở trong cửa hàng chờ Cận Phong tới lấy xe.
Cận Phong mua hai chiếc xe địa hình đắt nhất trong cửa hàng, tâm trạng của ông chủ rất tốt, đợi lâu hơn nửa tiếng.
Xe của con gái có ba loại màu, Lê Tranh chọn màu trắng.
“Anh dẫn em đi phượt đêm ở đâu?” Lê Tranh sải bước lên xe.
“Đường vành đai số 4.”
“Check-in cửa hàng lẩu cay hoàng gia à?”
Haihywvr ngườigmxdb bậtzbtmf cười,lmacf đạppzeql xekwhjb vềqyyxo phươngniuqj hướngmaaew kia.
Lêmawzd Tranhejjuh đãxdhpf mấyhchjc nămgwgok khôngeydjo đạpxdsoh xe,uppwo bỗnglrhwm nhiêncehsv đạp xe có chút vất vả, đạp lâu chân mỏi, Cận Phong đi song song với cô, đẩy phía sau lưng cô: “Như vậy tiết kiệm sức lực cho em nhé.”
Lê Tranh dứt khoát không đạp nữa, hoàn toàn ỷ lại cho Cận Phong đẩy cô chạy về phía trước.
Trong lúc đi ngang qua một khu dân cư, Cận Phong nói với cô, đây là khu nhà mà trước kia anh ta từng ở.
Nếu không phải lần này đạp xe, anh ta đã hai ba năm không đi qua nơi này.
Lê Tranh nhìn bốn phía, hoàn cảnh xung quanh khu chung cư này không tệ, là một khu chung cư cũ, chỗ này nổi tiếng là một trong những khu phòng trọ đắt nhất gần trường. “Ngày xưa thư ký Triệu ở gần đây à?” Cô không hề kiêng dè, nghĩ đến liền hỏi.
Cận Phong gật đầu: “Cô ấy ở khu chung cư bên cạnh, cách thật sự rất gần.” Sau đó, cô ấy và Lâm Tiêu Vũ kết hôn, liền dọn tới ở phòng tân hôn.
Bọn họ đi đi dừng dừng dọc đường, gặp được cảnh đêm không tệ còn muốn chụp ảnh.
Khi đến trong cửa hàng lẩu cay đã gần 10 giờ 30, qua giờ cao điểm đi ăn cơm.
Đêm nay, Giang Tiểu Nam cũng ở đây, cô ấy đang tưới nước cho cây trầu bà trong cửa hàng.
Hà Dập đang thu dọn bàn, khi nhìn thấy bọn họ, cảm thấy kinh ngạc: “Sao mọi người có thời gian rảnh để đi xa như vậy?”
Lê Tranh cất chìa khóa xe vào trong túi: “Tới đây cọ ăn cọ uống miễn phí.”
Cô nháy mắt một cái với Giang Tiểu Nam, cười đến ý tứ sâu xa.
Giang Tiểu Nam vén tóc rối ra sau tai, Hà Dập vẫn đang ở bên cạnh, cô ấy không dám quá lộ liễu.
Cô ấy giả vờ bình tĩnh: “Các cậu đạp xe tới à?”
Lê Tranh: “Ừ, tiện thể ngắm cảnh đêm.” Cô đi tìm nước có ga uống.
Có hai cô gái ngồi ở cái bàn bên cạnh điều hòa, vừa ăn lẩu cay vừa tán gẫu, các cô ấy và Giang Tiểu Nam giống nhau, luôn luôn đi ăn dưa ở tuyến đầu.
Một cô gái: “Ê, mấy ngày nay cậu có xem phim không?”
Một cô gái khác: “Bộ của Hướng Thư kia à?”
“Ừ, tớ đã theo dõi bộ này, chủ yếu là ngắm giá trị nhan sắc của nam chính, kỹ thuật diễn của các diễn viên bên trong đều rất tốt, nhưng hai ngày nay không xem nữa, tức chết đi được.”
“Tớ cũng không xem, không biết đạo diễn nghĩ cái gì, ngay từ những tập đầu nữ phụ đã đè ép Hướng Thư, hai ngày nay càng quá đáng hơn.”
“Không phải người đại diện kia của Hướng Thư rất giỏi à, sao lúc này không lên tiếng chứ?”
Lê Tranh không hề có hứng thúkghst vớitmkix Hướngazbbf Thưykhdx mộthzusn chútxzgcj nào,rpimx cầmzexsl haiyoteu chaibktme nướcelnmy córlyod gajujyp đipjeqj tìmygpwe vịmovou trírnigi trốngrsqsb đểoeeib ngồi.
Nội dung mà hai cô gái tán gẫu lúc sau, cô không nghe được.
Cận Phong lấy đồ ăn cho Lê Tranh, khẩu vị vẫn giống như trước đây.
Chú Hà đã có một khoảng thời gian không gặp Cận Phong, lần cuối cùng Cận Phong đến đây là mang một hộp đào đến cho cửa hàng. “Gần đây cháu bận à?”
“Vâng, cháu đi công tác hai tuần, hôm nay mới vừa về, thèm bò viên do chú làm.” Cận Phong đưa đồ ăn vừa chọn xong cho chú Hà.
Nói chuyện phiếm vài câu, Hà Dập bận xong rồi tới đây, đưa cho anh ta một điếu thuốc, hai người đi ra bên ngoài cửa hàng.
Đúng lúc bên cạnh chỗ mà Cận Phong dừng xe đạp có một cái thùng rác, anh ta ngồi lên yên xe, châm thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, yên tĩnh một lát.
Thật ra Hà Dập và Cận Phong không có gì để nói chuyện, không phải cùng một thế giới xã giao, chơi không giống nhau, kiến thức không giống nhau, những thứ mà Cận Phong hay dùng để giải trí, có khả năng anh ta nghe cũng chưa từng nghe đến.
Không thể tán gẫu với nhau.
Điều duy nhất có thể nói được chính là Lê Tranh.
Khói thuốc màu đen mà Cận Phong thở ra bị một cơn gió cuốn đi trong nháy mắt, anh ta kể về chuyện lúc trước: “Tối nay tôi và Lê Tranh đi ngang qua căn họ mà tôi thuê trước đây, ban đầu thuê là vì thuận tiện để đi làm tan tầm cùng với Triệu Đồng.”
Hà Dập bỏ tàn thuốc: “Trong lòng không có gì dao động đúng không?”
Cận Phong cười cười, không tiếp lời.
Trên đường đi anh ta cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, rốt cuộc vẫn không nhớ nổi cái cảm giác lo được lo mất khi yêu thầm trước đây là như thế nào.
Thích, nhưng lại quên đi.
“Bình thường, không phải lần trước tôi đã nói với cậu rồi à, đều đã qua.” Hà Dập nhìn chiếc xe đạp nữ bên cạnh kia, là một cặp tình nhân với chiếc kia của Cận Phong.
“Cậu đang theo đuổi Lê Tranh à?”
“Không.” Cận Phong dùng sức hút một hơi thuốc: “Lúc trước tôi và cô ấy qua lại thân thiết như vậy, chỉ bởi vì thấy cô ấy đáng thương, muốn giúp cô ấy một chút.”
Ước nguyện ban đầu này, đến bây giờ cũng vẫn không thay đổi.
Suy nghĩ muốn giúp cô bắt đầu từ lần đó khi gặp được cô ở tiệm bánh.
Anh ta đi ngang qua cửa hàng kia, có xã giao nên chuẩn bị mua ít bánh lót dạ, khi xếp hàng thì nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy cô đang đi tới thì bỗng nhiên dừng lại, ngây ra trước tòa chung cư.
Sau đó anh mới biết, thật ra cô đã chuyển nhà dọn tới phòng trọ rồi, nhưng sau khi tan tầm vẫn vô thức đi về phương hướng tới chung cư kia của Phó Thành Lẫm, đi được một nửa rồi cô mới phát hiện mình đi nhầm.
Cảm giác khổ sở và bi ai này, anh ta đã từng trải qua, đồng cảm giống như bản thân mình cũng bị vậy.
Lúc trước anh ta ở gần nhà Triệu Đồng, mỗi ngày kiếm cớ đưa đón cô ấy đi làm tan tầm, sau khi biết Triệu Đồng có bạn trai chuẩn bị kết hôn, anh ta đã dọn đi.
Nhưng có hôm đi xã giao xong vào nửa đêm, anh ta vẫn là vô thức chạy đến khu chung cư đi thuê kia.
Đã không có thẻ vào cổng của khu chung cư kia, không vào được.
…
“Cận Phong, lẩu cay xong rồi.” Lê Tranh bám vào khung cửa, gọi anh đi vào ăn uống.
Cận Phong quay mặt lại: “Tới đây.”
Anh ta dập tắt thuốc, dặn dò Hà Dập hai câu: “Tôi đối với Lê Tranh… không giống nhau, chuyện này chỉ có một người là cậu biết. Loại người đã từng ở trong vạn bụi hoa như tôi, bản thân mình cũng không biết yêu lâu dài sâu sắc như một là cái gì.”
Hà Dập hiểu rõ: “Yên tâm, bí mật ở chỗ tôi thì sẽ giữ kín luôn trong bụng.”
Ném tàn thuốc, hai người đi thẳng vào cửa hàng.
– –
10:32 tối, Phó Thành Lẫm ra lệnh đuổi khách.
Anh nút nắp chai rượu vang đỏ lại, tìm cái túi bỏ vào trong: “Cậu cầm đi từ từ uống.”
Tưởng Thành Duật ngồi ở trước quầy bar, không nhúc nhích.
Anh ta mới vừa tới được mười mấy phút, ghế còn chưa ngồi ấm, lười lại phải đổi chỗ đi tìm người uống rượu.
Trong khoảng thời gian này bận rộn, anh ta và Phó Thành Lẫm đã không liên lạc trong gần một tháng. Anh ta tới đây không phải vì quan tâm Phó Thành Lẫm, mà là muốn biết Phó Thành Lẫm và Lê Tranh bây giờ là cái tình trạng gì.
Tưởng Thành Duật mở bình rượu ra rót thêm nửa ly nữa: “Nếu cậu đi ra ngoài hẹn hò, vậy tôi sẽ lập tức đi.”
Nhưng hiển nhiên là không phải.
Phó Thành Lẫm đã thay quần áo ở nhà, không có ý định ra ngoài.
Anh muốn đi lên tầng đàn dương cầm, thu âm gửi cho Lê Tranh, làm gì có thời gian để lãng phí với Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào Phó Thành Lẫm, từ khi vào cửa anh ta đã cảm giác có chỗ nào kì quái, bây giờ đã tìm được ngọn nguồn rồi, vấn đề là ở quần áo trong nhà của Phó Thành Lẫm.
Anh ta bỗng nhiên cười, ý vị sâu xa.
Phó Thành Lẫm không phản ứng, lại cầm một chai rượu từ tủ rượu gói vào. “Hai chai rượu, cậu còn không đi đi thì một chai cũng không có đâu.”
Tưởng Thành Duật không sợ uy hiếp, hiện tại có Lê Tranh là lá bùa hộ mệnh của anh ta, người mà Phó Thành Lẫm sợ nhất chính là anh ta.
Anh ta nhìn bộ quần áo ở nhà phối hợp hai màu đen xám mà Phó Thành Lẫm đang mặc trên người: “Tôi nhớ rõ hình như trước đây cậu đều mặc áo sơ-mi, sao bây giờ lại sửa thành áo khoác có tròn có mũ thế, chỉ có điều còn rất có vẻ trẻ trung.”
Phó Thành Lẫm giống như bị người phát hiện ra bí mật nhỏ, đặc biệt là ba chữ “vẻ trẻ trung’ này, chói tai.
Tưởng Thành Duật lại lấy ra một ly rượu vang khác, rót rượu cho Phó Thành Lẫm: “Cậu vừa đi công tác là ba cái cuối tuần không ở Bắc Kinh, cách theo đuổi con gái như vậy, rau dưa cũng lạnh* rồi.”
*rau dưa cũng lạnh [黄花菜都凉]: là một câu nói thông thường ở Trung Quốc, là lời chỉ trích chế giễu những người đến muộn hay muộn, ý chỉ đã quá trễ rồi.
Phó Thành Lẫm cũng không có cách nào khác, không thể không cần GR. Anh bôn ba vì hai dự án, hôm nay mới vừa về nước, trở về từ cùng một nơi với Cận Phong, là vì cuộc họp báo ra mắt xe mới trên toàn thế giới.
Anh tới công ty trước để mở một cuộc họp ngắn, khi về nhà thì vội vàng đi đến trường học, muốn đi gặp Lê Tranh, đã một thời gian dài như vậy không gặp được người, mới biết được nhớ nhung là chuyện như thế nào.
Ai ngờ Cận Phong tới trước anh, còn đạp xe đạp đi đón người.
Tưởng Thành Duật trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc cậu và Tranh Tranh thế nào rồi?”
Phó Thành Lẫm: “Chẳng ra gì.”
Anh lại nhìn điện thoại, ba phút trôi qua.
Anh lại đuổi Tưởng Thành Duật một lần nữa: “Cậu mau uống đi, cái ly cũng cho cậu đấy, cậu cầm ra xe từ từ thưởng thức đi.”
Tưởng Thành Duật thấy anh sốt ruột: “Là muốn gọi video với Tranh Tranh à?”
Video gì chứ.
Lê Tranh và Cận Phong đạp xe đi phượt đêm Bắc Kinh.
Phó Thành Lẫm không nhắc tới việc này với Tưởng Thành Duật, đi tới cửa, mở cửa ra.
Tưởng Thành Duật không đi cũng không được, một hơi uống hết rượu.
“Nếu cậu còn không bỏ sĩ diện để tỏ tình đi, có khi cháu rể của tôi phải đổi người đấy.”
Phó Thành Lẫm không trả lời, đẩy Tưởng Thành Duật một cái, đóng cửa lại.
Trong nhà hoàn toàn yên tĩnh trở lại, anh tắt đèn đi lên tầng.
Phó Thành Lẫm đi tới phòng làm việc trước, hơn hai mươi ngày không ở nhà, trầu bà trong cốc mọc ra mấy cái lá cây mới, xanh tốt, hiện ra sức sống.
Thân trầu bà rủ xuống một đoạn.
Phó Thành Lẫm vén ống tay áo lên, thay nước cho trầu bà, lại cho thêm vài giọt dịch dinh dưỡng vào.
Đặt trầu bà ra bệ cửa sổ, anh đi đàn dương cầm.
10:51, anh bắt đầu thu âm ca khúc tối nay.
Chuông báo 11 giờ tròn vang lên, Phó Thành Lẫm tắt đi, đợi thêm một phút nữa mới gửi đi.
Còn chưa ra khỏi phòng đàn, trợ lý Tăng đã gọi điện thoại tới cho anh, báo cáo tình huống của Khoa học kỹ thuật Đông Hạo.
Một thành viên nghiên cứu phát minh của Khoa học kỹ thuật Đông Hạo, Hà Hạo Hiện, là con trai của chú Hà Dập, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền cùng đàn anh đàn chị gây dựng sự nghiệp.
Hà Hạo Hiên là một cổ đông của Khoa học kỹ thuật, trước đây hẹn Phó Thành Lẫm, muốn giành được vốn đầu tư của GR.
Khi Phó Thành Lẫm nhìn thấy Hà Hạo Hiên thì cảm thấy đặc biệt quen mắt, nhưng quả thật là chưa bao giờ gặp mặt, cũng không quen biết, sau đó bỗng nhiên nhớ tới, cậu ta rất giống với Hà Dập.
Anh bảo trợ lý Tằng đi điều tra Hà Hạo Hiên, quả thật là có quan hệ huyết thống với Hà Dập.
GR quyết định đầu tư vào Quan Lực Biology của Quan Tử Viên, Khoa học kỹ thuật Đông Hạo mất đi cơ hội đầu tư. Hiện tại, việc nghiên cứu phát minh của Khoa học kỹ thuật Đông Hạo gặp phải điểm nghẽn, kinh phí để nghiên cứu phát minh đã cạn kiệt, nguồn tài trợ chậm trễ.
Lúc trước GR cũng đã tiến hành điều tra Khoa học kỹ thuật Đông Hạo một cách kĩ lưỡng, tiềm năng thì có, nhưng chu kỳ đầu tư quá dài, cuối cùng tỉ suất lợi nhuận như thế nào, ngay cả Phó Thành Lẫm cũng không thể nói trước được.
Việc không chắc chắn, anh sẽ không mạo nguy hiểm đi đầu tư cái này.
Trợ lý Tăng: “Bọn họ là một đám người trẻ tuổi, đổ vào tất cả tài sản và tâm huyết, cách thức đập nồi dìm thuyền.” Không đụng tường nam không quay đầu lại, nhưng vẫn không thấy khởi sắc.
*Không đụng tường nam không quay đầu lại là so sánh hành vi cố chấp, không nghe những ý kiến khác.
Phó Thành Lẫm đóng cửa phòng đàn lại, đi đến phòng làm việc.
Anh cân nhắc một hồi lâu, “Tôi nhìn lại xem nên làm thế nào.”
Vì mấy dự án trong tay, anh đã không có thời gian lo việc yêu đương nam nữ, thêm một cái nữa, ngay cả thời gian luyện đàn luyện khúc anh cũng phải rút từ thời gian ngủ ra mất.
Càng không có thời gian ở bên Lê Tranh.
Gần rạng sáng, Phó Thành Lẫm gửi tin nhắn trên Weibo còn chưa nhận được hồi âm.
Một tháng nay, anh và Lê Tranh xem như bạn trên mạng, tán gẫu cũng coi như là ăn ý, giới hạn trong việc nói chuyện về nhạc dương cầm.
– –
Rạng sáng 1:30 Lê Tranh mới về đến nhà, đạp xe một đường từ cửa hàng lẩu cay quay về cùng với Cận Phong. Đã quá muộn nên cô không về trường học, ở tạm trong phòng trọ.
Cận Phong khiêng xe đạp của cô lên trên tầng, đặt ở trong phòng khách cho cô.
“Có thời gian rảnh anh sẽ tới đây mang đến nhà anh để, chỗ này của em thật sự quá nhỏ.”
Một tuần không có người ở, trong phòng rơi xuống bụi bẩn.
Cận Phong hỏi cô, có tiện để anh đi vào nhà vệ sinh không, anh muốn giặt giẻ lau để lau bàn ghế một chút.
Sao Lê Tranh có thể khiến cho nhị thế tổ quét dọn vệ sinh cho mình, bình thường cùng nhau ăn uống vui chơi đã đủ lắm rồi, cũng không thể thật sự coi anh như người giúp việc miễn phí.
“Không cần đâu, sáng mai em dậy quét dọn. Hôm nay muộn quá rồi, anh cũng về sớm một chút.”
Cận Phong sợ ảnh hưởng đến việc Lê Tranh nghỉ ngơi nên chào tạm biệt.
Lê Tranh vừa mệt vừa buồn ngủ, tiễn Cận Phong ra ngoài cửa, không quên dặn dò anh: “Anh lái xe cẩn thận một chút.”
Cận Phong chờ Lê Tranh đóng cửa lại khóa trái, anh mới yên tâm rời đi.
Hôm nay là thứ sáu, Lê Tranh mở tin nhắn Weibo ra theo thói quen, 11 giờ tối vào thứ tứ thứ sáu hàng tuần, bạn trên mạng ‘ONE’ đúng giờ gửi cho cô một khúc dương cầm, khúc nhạc mỗi lần đều không giống nhau.
Người ta là gửi cho cô gái mình thích, nhưng chính là cô là người đã hình thành thói quen.
Lê Tranh phát hiện thời gian đối phương gửi video vào hôm nay là 11:01, trễ hơn bình thường một phút.
【Nhận được.】
Cô bấm mở video, khúc ngày hôm nay là 《Bản hòa tấu của tình yêu》.
Nghe anh đánh đàn là một loại hưởng thụ, giống như đang nghe một buổi độc tấu dương cầm vậy.
Cô cũng nghi ngờ rằng liệu anh có phải là một nghệ sĩ biểu diễn chuyên nghiệp hay không.
Phó Thành Lẫm vẫn chưa ngủ, vừa xem tin tức, vừa thỉnh thoảng nhìn di động một cái.
Có nhắc nhở có tin nhắn hồi âm, anh lấy di động qua, nhanh chóng gõ chữ: 【Đã về rồi à?】
Lê Tranh sửng sốt, giọng điệu này vô cùng quen thuộc, giống như bạn bè cũ đã quen biết nhiều năm vậy.
Nhưng cô chưa bao giờ trò chuyện bất kỳ việc gì trong thế giới thật với bạn trên mạng.
Lê Tranh không trả lời câu hỏi kia của anh, lạc đề nói: 【Hôm nay anh chậm một phút so với bình thường.】
Mỗi lần cô đều sẽ đăng khúc nhạc của anh lên Weibo, đồng thời sẽ đăng nội dung nói chuyện phiếm với anh lên, làm mờ ảnh đại diện của anh, chỉ để lại thời gian.
Dần dà, ngay cả người hâm mộ trên Weibo của cô cũng phát hiện ra mốc thời gian này, nói người gửi bài quá lãng mạn, lần nào cũng gửi lúc 11 giờ.
Thứ tư và thứ sáu hàng tuần, 11 giờ tối, đã trở thành thời gian đặc biệt*.
*thời gian đặc biệt: trong raw là nghi thức cảm-[仪式感], theo câu chuyện Hoàng tử bé, nghi thức cảm là làm cho một ngày nhất định khác với những ngày khác, và làm cho một khoảnh khắc nào đó khác với những khoảnh khắc khác.
Nhưng hôm nay đã muộn một phút.
Phó Thành Lẫm: 【Em đạp xe đi phượt đêm Bắc Kinh, anh liền chậm một phút.】
Lê Tranh kinh ngạc, hóa ra bạn trên mạng tên là ‘ONE’ này chính là Phó Thành Lẫm.