Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính - Chương 100
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính


Chương 100


Những gì hệ thống vừa nói khiến cô lo lắng.

Đương nhiên ủ rũ như vậy mà nói là flag, cô cũng nghĩ thế thôi chứ không thể nói ra được, nếu không nhỡ nó thành sự thật thì chẳng phải là miệng quạ đen à.

Thời Thích đứng lên, bóp khối bia gỗ trong tay, “Đi về phía trước đi.”

Nói xong lại lấy một lá bùa ra, khi lá bùa vừa chạm đất liền biến thành con chim tước (chim sẻ), sải đôi cánh vàng bay thẳng về phía trước.

Trình Tiên Vi cho rằng lá bùa tự bay nãy mình thấy đã rất lợi hại rồi, kết quả một màn này thiếu chút nữa làm ông ta trừng rớt con mắt.

Cái này còn tự biến thành con chim nữa đấy.

Ông nuốt nước miếng, quả nhiên thế gian có nhiều người kỳ quái, sẽ luôn có những điều mà ông ta không thể ngờ tới. Chỉ nói đến việc tấm bia đen lúc nãy bị tan chảy trong tay Thời Thích, vốn không phải là điều người bình thường có thể làm được.

Trình Tiên Vi đoán là Ninh Mông đột nhiên xảy ra việc gì đó liên quan tới việc vừa rồi.

Thời Thích lên tiếng, không ai dám phản bác.

Từ chỗ này đi thẳng về phía trước, cách chỗ bia đá một đoạn không xa thì sương mù dần dày đặc lên, đứng ở đó còn có thể cảm nhận được không khí ẩm ướt dính lên cơ thể, khó chịu vô cùng.

Ninh Mông bị tay phải của Thời Thích kéo đi, anh không hề nghĩ đến việc buông ra, dùng sức rất lớn, lại không làm cô thấy khó chịu.

Cô liếc lại phía sau, không còn thấy bia đá lớn kia nữa, còn phía trước là núi sâu thẳm.

Nếu hệ thống nói không sai, vậy nhất định ngọn núi kia có ngôi mộ, có lẽ là mộ của tên hung thủ phía sau màn, chắc chắn là hắn ta có kế hoạch cho tương lai của mình rồi.

Ninh Mông khẽ hỏi: “Anh biết bên trong có gì không?”

Thời Thích nghe thấy tiếng nói liền nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên đưa tay sờ tóc cô dịu dàng nói: “Đừng nghĩ đến việc rời đi.”

Ninh Mông nghe ra được sự uy hiếp.

Cô nào dám rời đi chứ, chỉ riêng tình hình của cô bây giờ, sợ là còn chưa ra ngoài đã bị người khác giết chết trong nháy mắt rồi, còn nơi nào an toàn bằng ở cạnh Thời Thích..

Huống hồ… Việc cô vừa thử kia đã đủ khiến cô hiểu được suy nghĩ của mình rồi. 

Ninh Mông nhẹ nhàng nói: “Không đâu mà.”

Thời Thích nói: “Tốt nhất là thế.”

Đi qua một bãi cỏ thì cách chân núi càng gần hơn, cây cối bên trong cũng bắt đầu nhiều lên, nhưng điều kì quái là quanh khu vực này không có bất kỳ loài động vật nào.

Ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Trình Tiên Vi bỗng nói: “Sao ngọn núi này lại quen quen thế nhỉ?”

Ông ta đi thẳng một đường tới, mặc dù mấy thứ này chưa từng thấy qua, những mỗi lần ngẩng lên nhìn không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, cái loại cảm giác này càng ngày càng mạnh hơn.

Lúc ở công ty khảo sát vốn không hề phát hiện ra chỗ như thế, ông ta đương nhiên có thể chắc chắn là chưa từng đến, cho nên mới cảm thấy kỳ lạ.

Người bên cạnh vội vàng đáp: “Tôi cũng cảm thấy rất quen thuộc, luôn có cảm giác đã từng gặp rồi, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa?”

“Có phải là nhớ nhầm rồi không? Chắc chắn là chưa từng tới đây mà.”

Mãi cho đến khi bọn họ nói xong, Thời Thích mới thờ ơ nói: “Đây là Yến Sơn.”

Vừa dứt lời, Trình Tiên Vi gần như không thể tin được nói: “Thật là Yến Sơn hả?”

Yến Sơn là ngọn núi gần thành phố Yến Kinh nhất, không phải là ngọn núi cao nhất ở Yên Kinh nhưng lại là ngọn núi nổi tiếng nhất, vốn đã có tiếng từ thời cổ đại, có một vị hoàng đế còn định xây lăng tẩm bên trong nhưng không biết vì sao lại không thành công.

Sau khi thành lập đất nước, quốc gia đã cho phát triển ở đằng trước thành khu danh lam thắng cảnh, lượng du khách hàng năm đều khá nhiều, có thể nói là danh lam thắng cảnh vô cùng nổi tiếng.

“Phía sau Yến Sơn.” Thời Thích nói.

Trình Tiên Vi không nhịn nổi nói: “Thảo nào tôi lại có cảm giác quen thuộc như vậy, thì ra là Yến Sơn.”

Phong thủy của Yến Sơn vô cùng tốt, nếu không thì vị hoàng đế kia đã không muốn xây hoàng lăng ở chỗ này, tuy cuối cùng không xây được thành công, nhưng cũng đủ chứng minh rồi.

Đằng sau còn chưa bị khai phá, vậy chính là nguyên nhân bị lợi dụng rồi.

Ánh mắt Ninh Mông dừng trên tay trái Thời Thích.

Cái bia gỗ kia cách cô càng gần thì càng thẫm màu hơn, chờ tới khi đến chân núi đã biến thành màu đen, là một tấm bia đen.

Tên của cô còn được khắc một cách hoàn hảo phía trên, nhưng vết khắc đã bớt sâu đi rồi.

Càng đi vào sâu, cô càng cảm thấy không được thoải mái, người lạnh toát, nhưng cảm giác này khá yếu, hơn nữa có hơi ấm từ tay Thời Thích truyền đến cũng làm cô bớt khó chịu hơn.

Thời Thích đột nhiên dừng lại.

Anh đứng im ở đó, híp mắt lại rồi lấy tấm bia gỗ ra.

Cũng không biết là vì sao khối gỗ kia lại nhỏ máu, đám cỏ bị máu rơi vào liền héo rũ trong nháy mắt, chạm một cái đã hóa thành tro bụi.

Thời Thích lạnh lùng ném bia gỗ ra, cắn rách tay rồi nhỏ một giọt máu lên.

Bia gỗ đụng phải máu của anh lần nữa, tưởng như không liên quan, nhưng lại nhích tới nhích lui như có sinh mệnh.

Ninh Mông chỉ cảm thấy trước mắt  lung lay, mơ màng như bị ảo giác, trước mặt bỗng xuất hiện một người chỉ đường.

Trình Tiên Vi sợ đến mức không thốt lên lời.

Rõ ràng là lúc trước có người từng tới.

Vẻ mặt Thời Thích trở nên nghiêm túc, siết chặt tay cô hơn, cảm giác mềm mịn rất rõ, bên trên còn có độ ấm, nhắc nhở người khác vẫn đang ở đây.

Anh học hành nhiều năm như vậy đều là vì ngày này.

Lúc trước cùng bác cả nói việc này, Thời Thiện Cẩn cũng không đưa ra đáp án nào, nhưng lại giao rất nhiều thứ cho anh, bao gồm nhật ký của ông nội.

Thời Thiện Cẩn tự nhận ra mình không có thiên phú, gia chủ đời trước của nhà họ Thời vô cùng tài năng, đến lượt ông thì đã sa sút đi rất nhiều, mà đến thế hệ của Thời Thích thì Thời Thích là người có thiên phú nhất, đương nhiên là anh có thể xem hiểu được cái này.

Ông đã đoán đúng, Thời Thích không mất bao lâu đã phá giải được cuốn nhật ký kia.

Thời Thiện Cẩn liền giao nhà họ Thời cho anh, còn mình lại chủ động ẩn ở phía sau, thỉnh thoảng sẽ đưa

ra lời khuyên về việc của công ty.

Thời Thích bình tĩnh nói: “Cứ đi theo con đường này đi.”

Con đường không hề thấy đầu bị cây cối tươi tốt che khuất, phía trước không thể nhìn xa được.

Một đoàn người đi tiếp.

Đi được gần nửa đường, Thời Thích quay lại hỏi: “Ông nói một số thông tin về Lục Vũ Kỳ và Lý Nguyệt Như đi.”

Trình Tiên Vi vội nói tin mình tra được được ra, sau khi Lục Vũ Kỳ và Lý Nguyệt Như chết, ông ta đương nhiên sẽ đi điều tra những việc liên quan, hơn nữa trước khi tìm người giải quyết cũng phải cung cấp ngày tháng năm sinh và một số thông tin.

Đến giờ ông ta vẫn nhớ rõ như học thuộc lòng.

“Lúc trước có một sư thầy từng nói với tôi, bát tự hai cô gái kia khắc nhau, khi đó tôi còn cảm thấy hắn lừa người.” Trình Tiên Vi đột nhiên nghĩ tới điều này.

Thời Thích nói: “Hắn nói không sai, đúng là tương khắc.”

Hai người có bát tự khắc nhau bình thường sẽ không ở cạnh nhau, cho dù là ngày thường ở cạnh nhau đều dễ xảy ra chuyện, mà trong chuyện này chắc chắn không chỉ có một mục đích như vậy.

Chỉ cần tìm được một người có thể kiềm chế cả hai người kia, là có thể kiềm chế lẫn nhau, có tác dụng cân bằng.

Thời Thích nhìn sang Ninh Mông đang lơ mơ bên cạnh.

Vừa đúng lúc cô là người kia.

Số mệnh của Ninh Mông rất đặc biệt, không chỉ là âm nữ mà ngày tháng năm sinh còn khá đặc biệt, xung khắc với khá nhiều người và chúng mang ý nghĩa khác nhau.

Chẳng trách lại có người muốn có được cô.

Hai mắt Thời Thích lóe lên tia gian trá, người của anh sao có thể để cho người khác ngấp nghé chứ, biến mất trước mặt anh đến ba lần, quá tam ba bận, anh sẽ không buông tha cho hắn ta.

Không biết qua bao lâu, cuối đường cũng thấy được cuối đường.

Ẩn giữa đám lá cây là cửa động hẹp chỉ vừa cho một người qua, vài người từ từ đi vào, bên trong đột nhiên mở rộng thành một không gian rộng lớn.

Mà khoảng cách bọn họ cách đó không xa là một cái bục, trên bục bày rất nhiều đồ vật, trong không khí tràn ngập một mùi hương nồng nặc khó tả.

Ninh Mông nhìn thấy khí đen dày đặc đang bay quanh hang núi này, đặc biệt chỗ bục bên kia đen kịt một mảnh, không thấy rõ được thứ gì.

Nhưng đúng là có mùi hương kì quái lẫn lộn vào nhau, rất khó nhận ra, theo cô đoán thì có mùi máu tươi, còn những màu khác thì không rõ.

Trình Tiên Vi nghi hoặc chỉ chỉ cái bục, hỏi: “Trên kia là gì thế?”

Ông ta hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì, nhưng đằng kia giống như có một người đang đứng, ý nghĩ như vậy nhảy ra làm ông ta rét run, chẳng lẽ là quỷ…

Thời Thích không trả lời ông ta, nhíu mày: “Mùi xác chết nồng quá.”

Anh ném ra vài lá bùa, chúng bốc cháy trên không trung, chiếu sáng toàn bộ khung cảnh hang động, cái bục hiện rõ trước mặt mọi người, mấy người tò mò cũng lùi hết về phía sau.

Mặt Ninh Mông trắng bệch.

Trên bục bày vài cái thi thể đều ngồi ở chỗ kia tựa lưng vào vách động đằng sau, đầu cúi gằm, trên người mặc quần áo, nhìn bằng mắt thường có thể thấy là đã hư thối hết rồi, quá đáng sợ.

Chính giữa là một xác chết đàn ông, hai bên trái phải là hai xác chết nữ, mái tóc dài rụng gần hết, chỉ còn thưa thớt vài sợi rủ xuống, vì hư thối mà không còn nhìn thấy dáng vẻ ban đầu.

Mà vách núi đá sau lưng bọn họ có rất nhiều hoa văn quỷ dị, đều được vẽ bằng máu tươi, nhìn một lúc là thấy choáng váng, ngoại trừ  phía đó thì xung quanh giống như bị nhuốm máu, đỏ đến đáng sợ.

Ninh Mông nhìn về phía Thời Thích, lúc này mới phát hiện ra mặt anh cũng tái nhợt.

Đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt anh khó coi như vậy, cô không nhịn được sợ hãi, chẳng lẽ có biến cố gì đó…

Hơn nữa còn cảm nhận được sức lực nắm cổ tay cô càng lúc càng mạnh.

Ninh Mông lén hỏi hệ thống: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy xa? Nơi này bị làm thế?”

Hệ thống đưa ra đáp án rất nhanh: “Hoa văn phía trên đều được vẽ bằng máu tươi, thời gian rất lâu rồi nhưng vết tích vẫn còn mới, nói cách khác là mỗi lần đều được sơn lại.”

Nó dừng một chút rồi nói tiếp: “Thấy mấy cái xác trên đó không? Theo tư liệu cho biết, cái xác chết nam ở giữa là cha của Thời Thích.”

Con trai nhà họ Thời, Thời Thiện Hành.

Ninh Mông khiếp sợ, nửa ngày sau mới nhận ra việc gì đang xảy ra, “Vậy chuyện gì đã xảy ra? Giữ lại nhiều xác chết như vậy ở đây làm gì?”

Cô nhớ là cha Thời Thích đã qua đời từ đầu tiểu thuyết, về sau cũng không nói đến là ai, không nghĩ tới lại ở chỗ này, còn bị đối xử như vậy.

Hệ thống nói: “Bọn họ sắp thành cương thi rồi.”

***

Tôi chưa từng nghĩ tới.

——《 Thời Thích lén giấu cuốn sổ nhật ký nhỏ đi 》

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN