Mùa Xuân Ở Nam Thành - Chương 34: "Chúng ta quen nhau mười một năm…”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Mùa Xuân Ở Nam Thành


Chương 34: "Chúng ta quen nhau mười một năm…”


Tiếng chuông vang lên từ phía tủ đầu giường, là của Hứa nguyện.

Một bàn tay lớn vươn ra, tắt tiếng ồn.

Trong ánh đèn lờ mờ vẫn có thể thấy chiếc giường lớn vô cùng bừa bộn.

Người đàn ông dựa vào đầu giường, ôm người phụ nữ trong tay, trên người cô rải rác vết cắn, cả người cũng dính mồ hôi.

Anh đưa tay vuốt ve dấu vết trên eo cô, một lúc sau, anh nhoài qua người cô, lấy điếu thuốc và bật lửa trên tủ đầu giường, dựa vào đầu giường rút một điếu rồi châm lửa.

Làn khói bay về phía Hứa Nguyện, cô vén tóc, kéo chăn đắp cho hai người.

Minh Vọng thở ra một hơi khói, đưa đầu lọc lên môi cô. Hứa Nguyện ngậm vào miệng, từng làn khói bay ra từ đôi môi đỏ mọng khiến cô nheo mắt lại.

Anh cầm lấy khăn giấy bên cạnh, lau cổ và trán cho cô, cúi đầu hôn cô, hỏi: “Em có muốn tắm không?”

Hứa Nguyện rít một hơi thuốc, cuộn mình trong chăn, đáp: “Em đi tắm trước.”

Cô kéo áo ngủ bên cạnh khoác lên người, nhìn thân thể mình, không khỏi nói: “Anh cầm tinh con chó sao?”

Người trong ngực đứng dậy, chăn bị kéo ra một nửa, anh vẫn chỉ dựa vào đầu giường hút thuốc, đôi mắt khép hờ, vừa thỏa mãn lại có chút lưu manh nhìn thân thể cô.

Nhìn khắp một lượt thân thể cô, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của cô, anh giơ tay, “Lần sau anh không dám nữa.”

— Không, lần sau chắc chắn anh vẫn dám.

Nghe thấy giọng điệu lười biếng của anh, cô liếc nhìn, ánh mắt dừng lại, trên bộ ngực màu lúa mì là những đường cơ trơn bóng, eo thon, bụng phẳng phiu.

Đôi mắt phượng nheo lại sau làn khói, anh từ từ kéo chăn che khuất tầm nhìn của cô.

Cô ngước lên bắt gặp đôi mắt hẹp và đen của anh, liền hiểu ý anh: nếu muốn nhìn thêm thì lại gần đây.

Quấn áo choàng tắm như không có chuyện gì xảy ra, cô rời giường và đi vào phòng tắm.

Khi cô rời biệt thự thì trời đã về khuya.

Xung quanh yên tĩnh, gió đêm mát mẻ.

“Em thật sự không muốn ở lại sao?” Người đàn ông dựa vào khung cửa hỏi lại.

Sau khi bấm chìa khóa, đèn xe ô tô màu trắng phía xa bật sáng, Hứa Nguyện quay đầu cười.

Minh Vọng đứng thẳng người đi theo cô, đến trước xe, nắm lấy tay cô, “Thật sự không cần anh đưa về?”

“Không cần.” Hứa Nguyện nắm tay anh, một lúc sau mới rút ra, “Anh trở về nghỉ ngơi đi, đã nửa đêm rồi.”

Minh Vọng nhìn cô, đút tay vào túi, dựa vào chiếc xe màu đen phía sau.

Hứa Nguyện liếc nhìn anh vài giây rồi mở cửa tài xế ngồi xuống, sau khi khởi động xe, cô hạ cửa sổ xuống nói: “Em đi đây.”

Người đàn ông đi đến cửa sổ xe, thò tay vào kéo cổ cô, cúi đầu cắn mạnh vào môi cô.

Nhìn vết răng trên đôi môi đỏ mọng, anh dùng ngón cái vuốt ve, ngón tay cảm nhận sự mềm mại.

Hứa Nguyện nhìn một loạt động tác của anh, nhếch môi cười, vẫy tay, “Em phải đi đây.”

Minh Vọng lùi lại mấy bước, hai tay đút túi quần, “Đi đường cẩn thận.”

Một bàn tay nhỏ trắng nõn từ cửa sổ xe vươn ra vẫy vẫy, xe chậm rãi lái ra khỏi cổng, mấy phút sau đã biến mất trong bóng tối.

Nửa đêm đường vắng, Hứa Nguyện chậm rãi lái xe.

Khi đậu xe xong, cô nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đen bên cạnh, mới sực nhớ mình đã quên lái xe trả cho anh.

Sau khi mở cửa bước vào nhà, phòng khách tối om, đoán chừng thời gian này cô thường xuyên qua đêm bên ngoài, vì vậy mẹ Hứa đã không để đèn chờ cô.

Bật đèn pin điện thoại di động, cô nhẹ đi vào phòng mẹ, đắp chăn cho mẹ, sau đó quay về phòng ngủ của mình.

Vì đã tắm ở chỗ của Minh Vọng, cô trực tiếp thay bộ đồ ngủ rồi nằm xuống giường.

Một giấc ngủ rất sâu.

Sau vài ngày, Minh Vọng lại nhắn tin để cô đến công ty lấy hợp đồng thuê lại cửa hàng.

Hứa Nguyện dành buổi chiều lái chiếc Mercedes màu đen của anh đến lấy hợp đồng.

Cô không vào công ty vì Minh Vọng đã đứng chờ cô cùng đi ăn tối.

Trong bữa tối, anh mới nói với cô rằng cửa hàng kia là do anh sở hữu, cô có thể bắt đầu sửa chữa bất cứ khi nào.

Hứa Nguyện không đồng ý, nhất quyết muốn ký hợp đồng thuê nhà với anh. Minh Vọng nhìn cô vài lần, thấy cô cố chấp nên cũng không muốn tiếp tục tranh cãi.

Cô hỏi tiền thuê, Minh Vọng liền đưa ra một con số.

Hứa Nguyện nhíu mày, “Sao lại thấp như vậy? Giá đó không phù hợp với vị trí của khu đó.”

Minh Vọng đưa ly rượu cho cô, cười tủm tỉm nói: “Đây là giá đặc biệt dành cho em.”

Cô uống một ngụm, nghe vậy nhìn anh, một lúc sau mới đột ngột hỏi: “Nếu như chúng ta không còn quan hệ thì có được giá ưu đãi như vậy không?”

Người đàn ông ngừng uống rượu, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hờ hững “Sẽ không”

Hứa Nguyện gật đầu, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu.

Vài phút sau, người phục vụ bưng thức ăn lên, hai người không nói thêm câu nào nữa.

Ăn tối xong, điện thoại của Minh Vọng liên tục vang lên, anh ậm trả lời: “Lát nữa tôi qua”.

Sau khi cúp điện thoại, anh đứng lên, đi tới kéo cô dậy.

Hai người tiến đến rất gần, Minh Vọng nói: “Đêm nay ở lại với anh đi.” Tuy rằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại có sự mạnh mẽ không thể cự tuyệt.

Mấy ngày nay hai người khá bận rộn, anh lo giải quyết hạng mục ở Giang Nam, cô thì tất bật tìm mặt bằng bên Giang Bắc. Bây giờ gặp nhau, cảm xúc của cả hai đều rất mãnh liệt.

Hứa Nguyện ôm tay anh, gật đầu.

Tâm trạng của Minh Vọng có chút thoải mái hơn trước, anh kéo cô ra ngoài.

Tuy nhiên, xe không đi đến biệt thự Lâu Hồ hay căn hộ của anh, mà chạy thẳng đến một hộp đêm.

Quán bar này là một người bạn của Minh Vọng mới mở.

Đến nơi, không khí bên trong vô cùng náo nhiệt.

Ánh đèn lập loè, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, nam thanh nữ tú quấn lấy nhau khiêu vũ.

Minh Vọng bảo hộ cô đi lên lầu hai.

Lầu hai là phòng VIP, bên trong không khí yên tĩnh hơn nhiều.

Vài người quen ngồi bên trong, lần lượt chào hỏi Minh Vọng.

Từ Hà Diệp vỗ ghế sô pha bên cạnh, cười chào hỏi: “Bạn học Hứa, lại đây ngồi đi.”

Minh Vọng nhướng đôi mi dài hẹp, ánh mắt sát khí bắn ra, kéo Hứa Nguyện ngồi xuống một góc.

Từ Hà Diệp thở dài nhìn sang chỗ khác, không thèm để ý đến Minh đại thiếu gia nữa.

Cô quay đầu liếc nhìn nam nữ thanh niên đang lắc lư trên sàn nhảy qua tấm kính sát trần,.

Minh Vọng ngồi bên cạnh nhìn theo ánh mắt cô, kéo cô quay lại, hôn cô.

Sau đó giới thiệu cho cô những người quen biết ở đây, Hứa Nguyện vui vẻ chào hỏi họ.

Mọi người lần lượt đi vào, Hứa Nguyện chợt nhớ tới Trần Thiến Thiến, quay đầu ghé vào tai Minh Vọng hỏi: “Gọi Thiến Thiến qua đây được không?”

“Tùy em thôi.” Anh quay lại, vòng tay ôm lấy cô.

Cô gọi điện thoại, Trần Thiến Thiến đương nhiên muốn tới, cô ấy đang muốn mở rộng vòng quan hệ.

Hứa Nguyện nói cô ấy khi nào đến thì báo tên Minh Vọng, sẽ có người dẫn đến chỗ bọn họ.

Trần Thiến Thiến cúp điện thoại, nhanh chóng chạy tới.

Không khí trong phòng dần trở nên sôi nổi, có người trêu chọc Minh Vọng và Hứa Nguyện, hai người cũng vui vẻ phối hợp.

Những người phụ nữ trong phòng thấy Hứa Nguyện thân thiện đi cùng Minh Vọng nên đã đến uống rượu và bắt chuyện, còn chơi trò đổ xúc xắc.

Lúc Trần Thiến Thiến đến, Hứa Nguyện đã uống khá nhiều.

Nhóm phụ nữ chơi xúc xắc, ai thua phải uống rượu.

Một nhóm thiếu gia cũng tham gia, khung cảnh náo nhiệt, đồ uống được phục vụ liên tục.

Trần Thiến Thiến vừa đến, Minh Vọng liền kéo Hứa Nguyện đi cùng.

**

Trong nhà vệ sinh trên tầng hai, có hai người phụ nữ đang trang điểm.

Trong đó có một người phụ nữ mang phong thái lạnh lùng đang cẩn thận thoa son môi màu đỏ sẫm.

“Đừng quá đau lòng, cậu xem Minh tổng mang đến một người phụ nữ với bề ngoài như vậy, khí chất và ngoại hình rất giống cậu, không chừng anh ấy chỉ đang tìm thế thân.” Người phụ nữ bên cạnh nói.

Cô ta cúi đầu che đi son môi, không nói gì, rửa tay xong, ngước mắt nhìn mình trong gương, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Lúc xoay người đi ra liền đối diện với người phụ nữ vừa đi vào toilet.

Cả hai mặt không đổi sắc đi ngang qua nhau.

Nhưng người vừa lên tiếng kia lại sửng sốt, cười ngượng nghịu rồi đi theo ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Lý Phỉ Vũ đang định đi về phía trước thì đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn. Người đi cùng cô ta thức thời đi trước.

Minh Vọng đang nhàn nhã dựa vào tường chờ đợi, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh.

Chỉ liếc mắt một cái, anh liền thu hồi ánh mắt, cúi đầu định hút thuốc.

Anh vừa định mồi thì một tia lửa bùng lên, người phụ nữ bật lửa tiến lại gần, Minh Vọng dừng lại.

Đầu thuốc sáng lên, điếu thuốc vụt cháy, đồng thời đốt lên tia lửa trong lòng người phụ nữ.

“Minh Vọng.” Cô ta nói, “Chúng ta làm lành đi.”

Động tác hút thuốc dừng lại một chút, anh quay đầu nhìn cô ta, cười khẩy: “Chúng ta chia tay đã tám mươi năm rồi, em có tâm thần không vậy?”

“Anh đang trách em lúc đó đã chọn ở lại Bắc Kinh sao?” Cô ta vội vàng giải thích: “Xin lỗi, lúc đó em vừa bắt đầu sự nghiệp, bận rộn với các dự án nên đã không chăm sóc được cho anh.”

“Tôi cũng không để ý.” Minh Vọng ngắt lời cô ta, sau đó đứng thẳng dậy, cắn đầu lọc thuốc, “Đừng quấy rầy tôi, chúng ta đã chia tay trong êm đẹp rồi.”

Hốc mắt Lý Phỉ Vũ đỏ lên, cố chấp vặn lại: “Vậy tại sao anh lại tìm thế thân cho em?”

Minh Vọng: “???”

Mẹ kiếp, cái quái gì thế này?

Lý Phỉ Vũ chỉ vào toilet, giọng điệu đứt quãng: “Cô ấy không phải người thay thế của em sao? Khí chất trong trẻo lãnh đạm, đôi mắt đào hoa luôn thờ ơ với xung quanh.”

Minh Vọng dụi thuốc.

Cô ta vẫn cố chấp: “Không phải anh từng nói thích nhất là bộ dáng của em sao?”

Tặc lưỡi một tiếng, Minh Vọng đành phải cắt ngang: “Vậy cô có biết tôi quen cô ấy bao lâu rồi không?”

Lý Phỉ Vũ đỏ mắt nhìn Minh Vọng.

“Tôi và cô ấy đã quen biết được mười một năm rồi.”

“Nếu thật sự là tìm thế thân…” Anh mỉm cười nhìn cô ta, “Không biết ai là thế thân của ai đây?”

Lý Phỉ Vũ cố không cho nước mắt lăn xuống, nhưng trên mặt không giấu được vẻ sửng sốt.

Vài giây sau, cô ta gần như quay lưng bỏ chạy.

Ở sau cánh cửa toilet có một người phụ nữ đang khoanh tay lắng nghe.

Cô không thể để mất mặt.

Mọi người đi rồi, Minh Vọng mới châm điếu thuốc, ậm ừ: “Không biết nặng nhẹ”.

Hứa Nguyện ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt tóc.

Trong đầu cô là câu nói của anh: “Chúng tôi đã biết nhau mười một năm rồi.”

Hóa ra anh nhớ rõ mốc thời gian, quen biết mười một năm, xa nhau tám năm.

Bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông trôi qua, năm tháng dài đằng đẵng, tháng ngày không gặp nhau, tám năm cô đặt anh trong tim.

Thỉnh thoảng nhớ đến, thỉnh thoảng cảm thấy rất yêu, cũng thỉnh thoảng chua xót.

Anh là điều duy nhất cô không bao giờ muốn buông tay, cũng không thể buông tay.

Nó giống như phát triển thành một phần cơ thể của cô.

Bây giờ cô có thể ôm anh, âu yếm anh.

Hứa Nguyện bước ra ngoài.

Thấy cô đi ra, Minh Vọng bước tới hỏi: “Em không sao chứ?”

Hứa Nguyện tựa vào trong ngực anh, “Không được ổn lắm”

Người đàn ông cười cười, không nhịn được hôn cô một cái, sau đó vòng tay qua eo cô, kéo cô đi ra ngoài, “Vậy chúng ta trở về đi.”

“Thiến Thiến thì sao?” Cô ngẩng đầu hỏi.

“Anh nhờ Từ Hà Diệp chăm sóc cô ấy rồi.”

Hứa Nguyện yên tâm. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN