Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang
Chương 13-1: Mình là học sinh cấp 3 (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trường Nhất Trung của Vân Tây toạ lạc trên một ngọn đồi bên phía Đông sông Dương Tử, cùng trên con đường Bắc Môn kéo dài với trường trung học Hà Thành. Đi học mất hai mươi phút, cũng có thể đi xe buýt—— phải đi một đoạn đê dài khoảng bốn năm trăm mét, đến đường dốc nối vào thành phố, rồi mới đến trạm đầu của xe buýt.
Ngày đầu tiên đến trường nghe thông báo, năm thiếu niên của hẻm Nam Giang đạp xe đạp.
Đạp khoảng mười phút thì thấy một khuôn viên trường cấp 3 ở đằng xa, còn lớn hơn trường Trung học Thực Nghiệm, đường phố cũng nhộn nhịp hơn.
Cổng trường đầy những học sinh mới và người lớn. Năm người dừng xe, bước vào trường.
Nhất Trung cũng giống với Trung học Thực Nghiệm ở chỗ là một sườn đồi cao dần. Bên phải đường chính có hai toà nhà, là của lớp 11 và 12. Trước mỗi toà đều có sân thể dục.
Bên trái đường chính cũng là hai toà nhà, toà phía trước là của lớp 10, toà phía sau là thư viện.
Bên trái toà lớp học là một sân bóng đá, bóng rổ và khán đài rất lớn, có thêm ký túc xá cho học sinh.
Bên cạnh đường chính là một bảng thông báo dán đầy tên.
Lộ Tử Hạo nói: “Tận 15 lớp luôn!”
Lương Thuỷ nói: “Tụi mình mỗi người xem ba tờ.”
“Được.”
Cả nhóm phân công nhau hành động. Tô Khởi phụ trách xem lớp 13, 14, 15.
Lớp 15 là lớp trọng điểm, người đứng nhất được 601 điểm, lớp có 49 bạn, thấp nhất là 510 điểm.
Lại xem sang lớp 14, đứng nhất được 509 điểm, nhìn từ trên xuống, xếp thứ tư được 501 điểm.
Tô Khởi không nhìn tiếp nữa, chuyển sang lớp 10/13. Cô vừa nhìn đã thấy tên mình:
Xếp hạng trong lớp: 5
Họ tên: Tô Khởi
Giới tính: Nữ
Thành tích: 501
Mã số học sinh: 041305
Cô nhìn từ trên xuống, hy vọng nhìn thấy người quen…. Nhưng Lý Phong Nhiên, Lương Thuỷ, Lộ Tử Hạo, Lâm Thanh đều không cùng lớp với cô.
“Tớ học lớp 13!” Tô Khởi nói, “Mấy cậu tìm thấy tên chưa?”
Lương Thuỷ: “Tớ ở lớp 10. Lý Phàm, cậu lớp 12!”
Lộ Tử Hạo: “Thanh Thanh, cậu ở lớp 9. Tớ còn chưa thấy tên tớ nữa.”
Lâm Thanh: “Tớ thấy tên cậu rồi nè Lộ Tạo. Lớp 6.”
Năm người tụ lại với nhau, Tô Khởi ủ rũ nói: “Tụi mình không ai chung lớp hết.”
Lương Thuỷ cười: “Cuối cùng bọn tớ cũng thoát khỏi ma trảo của cậu rồi.”
Tô Khởi trừng mắt liếc cậu.
Lý Phong Nhiên nói: “Thất Thất, lớp tụi mình cạnh nhau.”
Lâm Thanh than: “Tớ cách mấy cậu xa lắm luôn.”
Lộ Tử Hạo nói: “Tớ xa hơn.”
Mọi người vừa nói chuyện vừa lên lầu, Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh đứng ở lầu 3 tạm biệt họ.
Lên đến lầu 4, Lương Thuỷ quẹo trái, vào lớp 10/10. Tô Khởi và Lý Phong Nhiên quẹo phải. Lý Phong Nhiên ở lớp 10/12.
Tô Khởi đi ngang qua lớp 10/13 khảo sát địa hình một chút. Phía sau lớp cô còn có một cầu thang. Đi ngang qua là phòng giáo viên, lại có thêm một hàng lang nhỏ, có thể thấy được sân bóng đá, sân bóng rổ, và dòng sông bên ngoài khuôn viên trường.
Ở giữa bên cầu thang của lớp cô có một khu nhà vệ sinh.
Tô Khởi có chút vui vẻ
Học sinh lớp 10/10 lên xuống lầu có thể sẽ đi cầu thang bên kia, nhưng đi toilet thì bắt buộc phải đi ngang qua lớp cô.
Tô Khởi vào lớp, đi đến chỗ trống bàn 2 tổ 4. Phía sau cô có hai bạn nữ, một người là Từ Cảnh, một người là Trương Khả Hân.
“Tớ tên Tô Khởi.”
“Tớ có ấn tượng với tên cậu này! Là người đứng thứ năm trong lớp mình, là bạn nữ đầu tiên đó, mấy người phía trên toàn là nam thôi.” Trương Khả Hân cười toe toét nói.
“Hồi nãy ở dưới lầu tớ cũng thấy cậu. Cậu xinh thật đó. Dáng người cao ráo nữa.” Từ Cảnh nói.
Mình xinh á?
Tô Khởi thầm nghĩ bạn này hiền lành ghê. Cấp 3 tốt thật, mọi người đều thích khen người khác, còn thân thiện nữa.
Đang nói chuyện thì có một bạn nữ đi đến, cười tủm tỉm: “Chỗ này có người ngồi không?”
Tô Khởi lắc đầu: “Không có.”
Bạn nữ đó ngồi xuống bên cạnh Tô Khởi, hào hứng nói: “Mấy cậu đang nói gì đó? Tớ tham gia được không? Tớ chẳng quen ai trong lớp hết, tớ muốn nhanh nhanh tạo quan hệ tốt với mấy cậu.”
Mọi người cười lên, tự giới thiệu nhau, bạn mới đến tên Lưu Duy Duy.
Lưu Duy Duy vừa đến là tám chuyện: “Nãy ở cửa sau lớp 10/10 tớ thấy một bạn nam đẹp trai cực, dáng người cao nhòng, gầy gầy, mặc đồ thể thao Adidas, ra dáng lắm.”
Trong thời đại ăn mặc không chú trọng đến nhãn hiệu này, phải là con nhà khá giả mới có thể mặc Adidas. Một bộ quần áo tận vài trăm tệ, rất đắt.
“Cái bạn đó á? Hồi nãy dưới lầu tớ cũng thấy. Bên cạnh cậu ấy có người bạn cũng đẹp trai lắm. Không biết có phải lớp tụi mình không.” Từ Cảnh nói, “Còn có một bạn gái siêu đẹp đi chung với họ nữa, chắc là bạn gái của mấy người họ ấy.”
Tô Khởi đại khái biết họ đang nói về ai.
Cô thầm cảm thông với chính mình và Lộ Tử Hạo.
Bạn học trong lớp chỉ mới đến được một nửa. Tô Khởi ra khỏi lớp, ghé vào lan can một lát, không biết là vô tình hay cố tình nhìn sang bên cạnh. Lớp cuối cùng của tầng này là lớp 10/10, trên hàng lang không có một bóng người.
Cô chán đến nỗi cào cào lớp sơn trên lan can, ánh mắt nhìn thấy ở cửa sau lớp 10/10 có người đi tới. Cô lập tức nhìn qua, là một bạn nam khác, rẽ vào hành lang rồi không thấy đâu nữa.
Nhưng mà có hai bạn nữ đi qua đây, chắc là đi vệ sinh.
Hai người kéo tay nhau, nói nhỏ cho nhau nghe, cười đến nỗi gò má ửng đỏ.
“Hotboy lúc nãy chắc chắn là ở lớp tụi mình.” Một bạn nữ nói, “Lúc nãy cậu nghe thấy không? Cậu ấy nói chuyện thú vị quá.”
“Đúng vậy, ngầu thật luôn.” Hai người cười khanh khách, từ phía sau Tô Khởi đi ngang qua, cứ như mới vừa trải qua điều gì vui vẻ lắm.
Tô Khởi không biết là chuyện gì vui. Thuỷ Tạp nói chuyện vui gì với bạn bè ấy nhỉ? Cô không biết.
Dường như bắt đầu từ giây phút này, cô không có cách nào tham gia vào cuộc sống của cậu nữa.
Không chỉ như vậy, cô cũng không thể tham gia vào cuộc sống của các bạn khác.
Sau này, cậu trong lớp ngủ gà ngủ gật, đọc truyện tranh, kể chuyện cười, cô đều không biết được. Tuy đây không phải chuyện lớn gì, trước kia cô cũng không để ý nhiều. Vừa nhận ra cô không có cách nào biết được nữa thì lại không khỏi có chút buồn bã.
Nhưng nghĩ lại thì họ ở cùng một tầng, cô có thể đi tìm bọn họ mà.
Cô chạy đến cửa sổ lớp 10/12 nhìn, không có Lý Phong Nhiên. Cô lại chạy tới lớp 10/10.
Lương Thuỷ ngồi ở bàn thứ 4 từ dưới đếm lên của tổ 2, trong tay đang cầm quả táo quơ tới quơ lui. Cậu đang nói chuyện với nhóm bạn xung quanh, cả đám con trai đều cười nói.
Tô Khởi còn chưa mở miệng thì bạn nam ngồi trước Lương Thuỷ đã thấy cô, tò mò nhìn.
Tô Khởi nhanh chóng chỉ vào Lương Thuỷ, bạn nam kia cũng nhìn về hướng Lương Thuỷ, ảnh mắt đang hỏi: “Cậu ấy?
Tô Khởi gật đầu. Lương Thuỷ đã quay đầu lại, thấy cô, đứng dậy đi ra.
Dáng vẻ cậu lười nhác, hỏi: “Gì đó?”
“Tớ tới tuần tra chút, khảo sát tình hình lớp mấy cậu thế nào.”
Lương Thuỷ buồn cười: “Cảm ơn lãnh đạo.”
Tô Khởi đưa mắt nhìn vài lớp, các bạn của cậu ấy đều đang nhìn cô. Cô chột dạ, dời ánh mắt đi chỗ khác, hỏi: “Cậu quen với mấy bạn xung quanh rồi hả?”
“Sương sương, còn cậu?” Lương Thuỷ đi đến bên lan can, duỗi eo, áo thun bị kéo lên, lộ ra một góc eo thon gầy.
Tô Khởi chớp mắt: “Mấy bạn của tớ tốt lắm. Giáo viên lớp cậu đến chưa?”
“Chưa. Nghe nói chủ nhiệm lớp tớ là nữ.”
“Ồ?”
“Cậu biết ngày mai phải tập quân sự chưa?” Lương Thuỷ duỗi eo xong, ánh mắt bình thản, nghiêng người dựa vào lan can, thong thả nhìn cô.
Tô Khởi cũng không biết vì sao lại hơi xấu hổ, nhìn thẳng cậu: “Hả? Tớ không biết.”
“Lát nữa chắc giáo viên lớp cậu sẽ thông báo.”
Cô cũng đi đến lan can: “Lát nữa cùng ăn cơm không? Không biết cơm ở nhà ăn ngon không nữa.”
“Bảo đảm không ngon.” Lương Thuỷ cười nhạo, lại nói tiếp, “Tớ đi với tụi lớp tớ. Lớp mấy đứa mình chắc không tan học cùng giờ đâu.”
Tô Khởi ngẫm lại thấy cũng đúng, còn định nói gì nữa thì một nhóm học sinh bước vào lớp, nháo nhào nhìn về phía hai người.
Lương Thuỷ không tự nhiên lắm, đứng thẳng người lên, nói: “Chắc là giáo viên đến rồi, cậu về trước đi.”
“Ừm, được thôi.” Tô Khởi vui vẻ chạy về lớp.
Học sinh vào lớp ngày càng nhiều. Lúc này Tô Khởi mới phát hiện phía sau có hai người quen. Một người là Trương Dư Quả, đội thể dục được tuyển thẳng. Người kia là Trình Dũng, là lớp trưởng lớp bên cạnh hồi cấp 2. Tô Khởi nhớ rõ cậu ấy rất thân với Lương Thuỷ.
Chỉ một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm vào lớp, họ Lỗ, một thầy giáo nam trẻ tuổi, người không cao lắm, dáng vẻ nghiêm chỉnh.
Thầy hỏi có ai muốn làm lớp trưởng, mấy bạn nam ở phía sau ồn ào nói “Trình Dũng.” Kết quả cậu trở thành lớp trưởng. Tuy nhiên, hồi còn ở trường cấp 2, cậu là một người cởi mở, phóng khoáng và chân thành, thích hợp làm lớp trưởng.
Thầy cho lớp trưởng phân công nhiệm vụ, cho nam sinh xuống lầu lấy sách và đồng phục. Bắt đầu từ ngày mai có năm ngày tập quân sự. Hơn ba mươi bạn nam hùng dũng bước xuống lầu.
Tô Khởi nhìn ra ngoài cửa sổ, một nửa bạn nam lớp kế bên cũng đi ngang qua lớp cô, cũng xuống lầu lấy sách. Trong nhóm bạn nam đi ngang qua đó, Lý Phong Nhiên đặc biệt dễ thấy. Cậu rất cao rất gầy, rất trầm tính, liếc qua lớp học. Ánh mắt rất lãnh đạm, xẹt qua giống như nước, cho đến khi nhìn thấy Tô Khởi.
Hai người nhìn nhau một lát, ánh mặt cậu mới có chút hoà hoãn, đi ngang qua.
Tiếng nhóm con trai ầm ĩ biến mất ở cầu thang, hành lang yên tĩnh trở lại.
Lớp Lương Thuỷ chắc chắn cũng đi lấy sách, nhưng bên lớp cậu có một cầu thang.
Không bao lâu sau, sách được mang đến. Mỗi người đều được phát sách, vừa to vừa dày hơn so với sách cấp 2 nhiều. Một chồng nặng vô cùng, ngày nào cũng vác chắc mệt chết, chỉ có thể để trong hộc bàn.
Bàn học ở cấp 3 cũng không giống cấp 2, hai mặt bên không mở ra được, nhưng mặt bàn có thể mở lên[1], như một miệng túi lớn.
[1] bàn như này:
Thầy nói có thể lắp ổ khoá cho bàn.
Tô Khởi giở bàn ra, sắp xếp sách theo quyển to quyển nhỏ.
Thầy lại nói nhà ăn ở phía sau toà nhà lớp 12, ăn cơm chiều xong thì quay lại học lớp tự học buổi tối. Ngày mai tập quận sự, tuần sau khai giảng, thời khoá biểu dán kế bên bảng đen.
Tô Khởi như bị mộng du, trong chốc lát vẫn chưa đổi được thân phận.
Vậy….. vậy là lên cấp 3 rồi?
Lúc tan học, nhóm Từ Cảnh hẹn Tô Khởi cùng đến nhà ăn ăn cơm. Tô Khởi vẫn còn do dự, cô chuẩn bị đến gọi bọn Lý Phong Nhiên Lương Thuỷ cơ. Nhưng suy nghĩ chợt loé qua thôi, không thành hiện thực.
Họ đều có nhóm bạn của họ rồi.
Tô Khởi nói: “Được.”
Cô xuống lầu ba, thấy Lâm Thanh đứng cạnh một nữ sinh bên lan can đợi người, cô biết là đang đợi mình, lập tức vẫy tay: “Thanh Thanh!”
Lâm Thanh cười với cô, kéo cô bạn mới ngồi cùng bàn đến nhập hội. Lớp Lâm Thanh ở ngay dưới lớp Tô Khởi, cạnh cầu thang, gần vô cùng.
Lưu Duy Duy nói nhỏ: “Wow, bạn cậu đẹp quá.”
Một đám người cùng nhau đến nhà ăn. Diện tích nhà ăn không lớn lắm, mỗi cửa sổ đều có học sinh đứng đầy. Bánh bao, màn thầu, mì, bánh quẩy, bánh nướng, cơm chiên, rau xào hợp lại thành một mùi vị kỳ lạ, bay trong không khí.
Tô Khởi và Lâm Thanh chưa từng thấy “chiến trường” này bao giờ, ngơ ngác đi theo nhóm bạn đứng xếp hàng ở “ma trận” mua bánh bao, phía bên cơm chiên quá nhiều người.
Vất vả lắm mới mua được rồi đi ra, chỗ ngồi cũng hiếm. Rất nhiều bạn nam đứng hoặc ngồi ở bậc thang ăn mì.
Lâm Thanh nói: “Tụi mình về lớp ăn đi.”
Tô Khởi đồng ý, cô không muốn đứng ở tường ăn cơm chiều đâu.
Cô vừa đi vừa gặm bánh bao, chia một nửa cho Lâm Thanh. Lúc về tới lớp thì bánh bao cũng ăn hết.
Cách lớp tự học buổi tối còn một khoảng thời gian, Tô Khởi không có gì làm, dần dần ngồi không yên. Lúc thì cô đi vệ sinh, lúc thì đứng ở lan can ngắm cảnh, thế nào cũng không thấy thoải mái.
Bỗng nhiên đến với cuộc sống mới ở cấp 3, rõ ràng là ở cùng một toà nhà nhưng lại không thấy nhóm bạn quen theo – điều này khiến cô đứng ngồi không yên.
Lưu Duy Duy nói: “Tô Khởi, tụi mình đến căng tin mua đồ ăn vặt đi, cơm chiều tớ ăn không no.”
Từ Cảnh nói: “Bốn cái bánh bao mà cậu còn chưa no nữa.”
Lưu Duy Duy nói: “Cậu nhìn thân hình tớ đi.”
Từ Cảnh đỡ trán.
Tô Khởi hỏi: “Căng tin ở đâu á?”
Lưu Duy Duy nói: “Tớ đã hỏi thăm rồi! Phía trước toà nhà của lớp 11.”
Toà nhà lớp 11, có thể đi cầu thang bên lớp 10/10.
Tô Khởi lập tức đứng dậy: “Đi thôi.”
Vừa ra khỏi lớp, tim cô liền đập thình thịch, tựa như phải hoàn thành một nhiệm vụ đặc thù bí mật nào đó vậy.
Đi qua lớp 10/12, cô đưa mắt nhìn, không thấy Lý Phong Nhiên.
Đi ngang qua cửa trước lớp 10/11, quẹo qua xuống lầu. Tô Khởi chỉ nhìn thoáng qua cửa sổ và cửa sau của lớp 10/10, nhưng mới chỉ thế mà tâm trạng cô đột nhiên tốt lên, như thể đó là một cửa sau và cửa sổ rất đẹp.
Diện tích căng tin không lớn, muốn ăn muốn uống gì cũng có, học sinh chen đầy bên trong. Có người mua mì gói nữa, nhưng mì gói 3 tệ một tô, đắt lắm.
Tô Khởi tốn ba tệ mua một bình nước cam Xianchengduo, lại tốn thêm một tệ mua hộp giấy nước cam Huiyuan
Lưu Duy Duy mua một bịch mỳ ăn liền và bánh quy, nhìn thấy nước cam Xianchengduo của Tô Khởi thì nói, “Wow, nhiều tiền nha. Uống cái này luôn.”
Quay lại lầu 4, Tô Khởi nói: “Duy Duy, cậu về trước đi. Tớ có việc xíu.”
Lưu Duy Duy đi trước.
Tô Khởi đến cửa sau lớp 10/10 nhìn nhìn, vừa nhìn đã thấy Lương Thuỷ. Bạn nam ngồi phía trước cậu nhìn thấy cô, cười một cái, lại như thói quen vỗ vào người Lương Thuỷ, ý bảo có người tìm.
Lương Thuỷ quay đầu thấy là cô, đứng dậy đi dến. Bạn nam đó cười nói gì đó, Lương Thuỷ không đáp, lông mày hơi nhíu lại.
Tô Khởi cố gắng tỏ ra bình tĩnh và bình thường hết mức, nhét chai nước cam Xianchengduo vào tay cậu, nói: “Nè, mời cậu uống nước trái cây, chúc mừng cậu trở thành học sinh cấp 3.”
Lương Thuỷ nắm nhẹ bình nước, còn chưa nhận thì trong lớp có người ồn ào, bàn luận nói cười sôi nổi.
Lương Thuỷ thấy không thoải mái lắm, quay đầu nhìn đám bạn, rồi trả chai nước về, nói: “Tự cậu uống đi.”
Tô Khởi thấy mọi người đều đang cười, vốn dĩ trong lòng đang căng thẳng, bây giờ cậu lại nói như thế, cô thậm chí thấy lạnh hơn, thấy mình lanh chanh quá rồi. Nhưng trên mặt cô vẫn là nụ cười không sao cả, cười toe toét nói: “Tặng cậu mà, sao lại không muốn chớ? Không phải cậu hay nói tớ ăn đồ ăn vặt không đến mời cậu hay sao?”
Cô hơi dùng sức đẩy, Lương Thuỷ không cầm kịp, chai nước rớt “bụp” xuống đất, móp một chút.
Càng có nhiều người trong lớp nhìn qua, bày ra bộ dạng “wow mới khai giảng đã có người đến cua Lương Thuỷ” xem trò vui. Trong lòng Tô Khởi thấy khó chịu, mặt cô đỏ lên. Bỗng nhiên, cô muốn nhặt chai nước lên rồi xoay người chạy mất.
Nhưng đây không phải tính cách của cô.
Lương Thuỷ thấy chai nước rớt xuống đất, cũng hơi ngạc nhiên, chuẩn bị nhặt lên.
Tô Khởi nhanh hơn một bước nhặt chai nước, nhanh chóng đứng lên. Lương Thuỷ duỗi tay lấy chai nước nhưng Tô Khởi né tay cậu, ôm chai nước vào lòng, dáng vẻ chẳng hề để ý: “Tặng cậu cậu không cần, thôi vậy. Cho cậu uống tớ còn tiếc ấy chứ.”
Nói xong thì xoay người muốn đi.
Lương Thuỷ gọi cô: “Tô….” Một bạn nam đi ra từ cửa sau, Lương Thuỷ nghiêng người cho cậu ấy đi ra, nói, “Khởi.”
Tô Khởi sửng sốt. Trong trí nhớ, cậu chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của cô.
Chỉ là lên cấp 3 thôi, sao lại bỗng trở nên xa lạ thế này?
Miệng cô cứng đờ: “Sao?”
Lương Thuỷ rủ mi, giọng điệu vui đùa: “Đừng có giống hồi cấp 2, không có gì cũng chạy đến tìm tớ. Người khác nghĩ này nọ về quan hệ của tụi mình đó.”
Đầu óc Tô Khởi trống rỗng, hơi lắp bắp: “Quan hệ gì… gì chứ?”
Lương Thuỷ gãi gãi lỗ tai, khó xử nói: “Tớ mới đi giúp Lâm Thanh lắp khoá bàn học, kết quả bị người khác nhìn chằm chằm một hồi, về lớp thì bị hỏi này nọ, phiền chết được. Không có chuyện gì quan trọng thì….”
“Xớ, tớ còn tưởng chuyện gì chứ.” Tô Khởi cười nói, “Tớ thèm vào.”
Lương Thuỷ thả lỏng cười cười: “Ừm, có gì thì về nói sau.”
“Không có gì muốn nói với cậu.” Tô Khởi le lưỡi, cười rồi xoay người đi.
Vừa xoay người, khoé miệng cô sụp xuống, gần như một giây sau, mũi thấy cay vô cùng, may là chưa cay mắt.
Cô chớp chớp mắt, nói với bản thân, ai da, sao mày lại yếu ớt như thế, cũng chả phải chuyện gì lớn đâu.
Nghĩ như thế, lại thấy tốt hơn một chút.
Cô mím môi, điều chỉnh nét mặt, ôm hai món đồ uống đi về lớp của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!