(Sr để mn chờ lâu, từ giờ mình sẽ mỗi ngày ra một chương cho hết luôn nha. Love U =))))
Khoảnh khắc bước ra khỏi khuôn viên trường học, cảm giác mọi thứ dường như tất cả đã qua, cũng cảm thấy thực nhẹ nhàng.
Những tiếc nuối bao nhiêu năm cầu mà không được của Hứa Tri Lục, thời khắc này liền tan biến không còn chút gì nữa. Cô không biết phải hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy khi bước chân ra ngoài cô đã không còn muốn chấp nhất bất kỳ chuyện gì, bất kỳ người nào nữa.
Hai người ra tới ngoài cổng liền nhìn thấy Thẩm Mạn cùng Thẩm Quang Viễn đang đợi.
“Có mệt không?” Thẩm Mạn nhìn về phía Hứa Tri Lục: “Về nhà thôi”
Thẩm Tư Diên nâng mắt: “Mẹ, sao mẹ không hỏi con có mệt không vậy?”
Thẩm Mạn liếc hắn: “Nhìn dáng vẻ của con là biết không có vẻ gì mệt hết”
Thẩm Tư Diên “……..” Không phải chứ? Dáng vẻ của hắn thì như nào?
Thẩm Mạn kéo tay Hứa Tri Lục đi về phía trước, nhẹ giọng nói: “Về nhà thì nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối còn phải tham dự tiệc liên hoan tốt nghiệp đúng không?”
Hứa Tri Lục gật đầu: “Vâng, bạn học cùng lớp đều tham dự ạ”
Thẩm Mạn quay đầu nhìn Thẩm Tư Diên: “Nhớ chăm sóc Tri Lục, nếu xảy ra chuyện gì, xem mẹ trị con thế nào”
Thẩm Tư Diên gật đầu.
Sau khi lên xe, Thẩm Mạn không quên dặn dò lại một lượt.
“Buổi tối đừng uống nhiều rượu quá” Bà nhìn Thẩm Tư Diên: “Con mà uống nhiều thì không có ai chăm sóc Tri Lục cả, biết chưa?”
Thẩm Tư Diên nghe xong, cảm thấy Hứa Tri Lục mới là con của bà. Hắn gật đầu, có chút không nhẫn nại: “Mẹ à, không cần mẹ dặn, bọn con đều hiểu mà.”
Hứa Tri Lục rất mệt, cô cực kỳ buồn ngủ nên thực sự muốn bỏ mặc tất cả mà ngủ một giấc.
Về tới cửa nhà, Thẩm Tư Diên nhìn cô: “Muốn tôi vào nhà cùng không?”
“Không cần đâu” Hứa Tri Lục lạnh nhạt trả lời: “Tôi vào trước đây”
Thẩm Tư Diên ‘ừ’ một tiếng, đứng im. Sau khi nhìn thấy Hứa Tri Lục vào nhà hắn mới xoay người trở về.
–
Khi Hứa Tri Lục bước vào, trong nhà một mảnh yên tĩnh, không có một ai ở nhà hết.
Hứa Tri Giai vẫn đang trong bệnh viện vì tai nạn, Hứa mẹ vẫn như cũ ở bên cạnh chăm sóc, cô ta lúc thanh tỉnh lúc không vì vậy bà ta vẫn chưa thể rời khỏi..
Hứa Tri Lục đối với chuyện này cũng chẳng muốn nghĩ gì, hết thảy do cô ta tự làm tự chịu, cô sẽ không đồng tình nhưng không đến mức cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Cô trực tiếp trở về phòng.
Trong phòng rất sạch sẽ, y nguyên từ lúc sáng ra ngoài. Hứa Tri Lục suy nghĩ chốc lát, dự định thu dọn đồ đạc. Đồ của cô không tính là nhiều, vẻn vẹn nhét đầy hai cái vali, còn những thứ khác cô cũng không quá để ý.
Hứa Tri Lục đi tới bàn học nhìn thấy một phần văn kiện đặt trên bàn. Cô nhìn vài giây rồi cầm lên xem. Sau khi mở ra, bên trong là hợp đồng mua nhà. Ngây người trong phút chốc, cô nhìn phần tên, vị trí ngay giữa trung tâm, không lệch chút nào. Phòng không quá lớn nhưng không nhỏ gồm có ba phòng nhỏ và hai gian.
Hứa Tri Lục xem xong, bên kia liền gọi điện thoại tới.
“Alo” Cô ngữ khí lãnh đạm.
“Nhìn thấy tài liệu trong phòng chưa?”
“Rồi” Hứa Tri Lục mím môi: “Cảm ơn”
Hứa cha đáp một tiếng: “Vốn dĩ là nên đưa tận tay cho con, phòng cũng đã sửa sang ổn thỏa, lúc nào cũng có thể vào ở ngay được.” Ông dừng một chút lại nói: “Sổ hộ khẩu khi nào con cần, bố kêu trợ lý đưa cho.”
Hứa Tri Lục nghĩ nghĩ: “Mai đi” Cô nói: “Giải quyết nhanh một chút sẽ thích hợp hơn”
Hứa cha mở miệng nhưng nói không ra được lời nào: “Được, ngày mai kêu trợ lý đưa con”
“Vâng” Hứa Tri Lục nhìn hành lý đã sắp xếp xong xuôi ở bên cạnh, hạ mắt nói: “Hôm nay con sẽ chuyển tới luôn”
“Gấp vậy sao?”
“Vâng” Hứa Tri Lục đáp: “Cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều”
Hứa cha vốn muốn nói mấy câu níu giữ nhưng nghĩ tới vị trí và góc độ hiện tại của mình căn bản không nói ra nổi.
“Được, cần bố đưa trợ lý qua giúp không?”
“Không cần thiết”
Hai người cũng chẳng có chuyện gì để nói nên nói được vài câu liền ngắt điện thoại. Hứa Tri Lục nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, đồng tử hiện ra vài biểu tình khác thường nhưng rất nhanh cô liền thu xếp lại tâm tình.
Cầm theo quần áo và những đồ dùng cần thiết, cô gọi một chiếc xe. Kéo hai chiếc vali ra phía ngoài cổng, Hứa Tri Lục quay đầu nhìn lại. Đây là ngôi nhà cô đã ở mười mấy năm, sau khi đi rồi, cô cũng sẽ không quay lại nữa.
Hứa Tri Lục đi rất nhanh, đầu cũng không ngoảnh lại. Rời khỏi nơi đó, cô chẳng có gì để mà không nỡ cả, bởi vốn dĩ ngay từ lúc đầu cô đã không thuộc về nơi này.
Hứa Tri Lục cũng không nói gì với Thẩm Tư Diên bọn họ, nói rồi họ nhất định sẽ muốn tiễn cô, nhưng giờ phút này, Hứa Tri Lục chỉ muốn một mình an tĩnh rời đi.
Sau khi ở cổng tiểu khu lên xe, Hứa Tri Lục nói địa chỉ. Người kia chọn vị trí nhà cho cô không tệ là tòa nhà cũng khá nổi tiếng mấy năm gần đây, tọa giữa trung tâm thành phố náo nhiệt, giao thông thuận lợi, hoàn cảnh xung quanh rất tốt.
Hứa Tri Lục báo tên đăng ký, thuận lợi tiến vào bên trong. Phòng ở tầng 25, cô vẫn có điểm lạ lẫm nên tìm một vòng mới thấy. Trong tay Hứa Tri Lục có mật khẩu, trực tiếp nhập lên sau đó đi vào. Nhìn qua một lượt phòng, ngoài cửa trời vẫn còn chưa tối hẳn, từng tia sáng chiếu vào bên trong.
Đồ đạc cũng không nhiều, chỉ có sopha bàn và giường, một bên có tivi được lắp đặt trên tường. Hứa Tri Lục đi sâu vào bên trong, có ba phòng đều chỉ có giường, không có đồ gì khác. Cô rất thích, cô muốn tự mình trang trí nơi này.
Dạo quanh một vòng, Hứa Tri Lục ngồi xuống sopha, cũng không gấp gáp thu xếp đồ đạc. Cô thả người trên ghế, trong đầu không biết đang nghĩ cái gì. Lúc lâu sau, cô bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh táo lại, là Tân An An gọi tới.
“Tri Lục, bà đang làm gì vậy?” Tân An An kích động nói: “Thi xong rồi, buổi tối hai người mấy giờ tới tiệc liên hoan vậy?”
Hứa Tri Lục giật mình: “Không phải nói tám giờ sao?”
“Đúng là thế nhưng bà có muốn tới sớm hơn không?”
Hứa Tri Lục nghĩ ngợi: “Tôi sẽ không tới sớm, có khả năng sẽ tới muộn một chút”
Tân An An ‘a’ lên: “Được, vậy tối nay có muốn cùng mọi người chơi thâu đêm không?”
Hứa Tri Lục trầm mặc một chút: “Tới lúc đó nói sau, giờ không chắc”
“Được a” Tân An An cũng không vội, kích động nói: “Cuối cùng chúng ta cũng được giải thoát rồi!!Tôi vui quá trời luôn”
Nghe thấy giọng nói hân hoan của Tân An An, Hứa Tri Lục cũng không nhịn được cong môi cười: “Đúng vậy, tôi cũng rất vui” Cô nhẹ giọng nói: “An An, chúc mừng tốt nghiệp”
“chúc mừng tốt nghiệp! Chúc mừng tốt nghiệp” Tân An An không thể kiềm chế được cảm xúc: “Vậy bà nghỉ ngơi đi! Tối gặp”
“Ừm”
Hứa Tri Lục chẳng muốn làm gì, nằm trên sopha lướt điện thoại, đặt báo thức 7 rưỡi, sau đó liền nhắm mắt ngủ. Cô rất mệt, mệt cả về thể xác lẫn tinh thần. Cũng không hiểu tại sau, từ sau khi bước vào phòng, cảm giác này liền đặc biệt rõ ràng.
–
Hứa Tri Lục ngủ được một giấc, bị tiếng chuông điện thoại gọi tỉnh. Cô mơ hồ nghe máy: “Alo”
“Đang ngủ sao?” Giọng nói rõ ràng của Thẩm Tư Diên truyền tới: “Mấy giờ đi?”
Hứa Tri Lục có chút tỉnh ngủ, thấp giọng nói: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“7h10”
Mắt Hứa Tri Lục chậm rãi mở ra, đáp một tiếng: “Ờ, lát nữa tôi đi”
“?”
Thẩm Tư Diên khó hiểu hỏi: “Không đi cùng sao?”
“Tôi không ở nhà” Hứa Tri Lục lạnh nhạt nói: “Không cách nào đi cùng”
Thẩm Tư Diên ngẩn người: “Đang ở đâu?”
Hứa Tri Lục đơn giản nói một câu: “Đang ở phòng trước kia tôi yêu cầu, tôi chuyển ra rồi”
“……”
Đầu bên kia im lặng nửa phút cô mới nghe thấy giọng nói của Thẩm Tư Diên: “Cô nói gì cơ? Chuyển đi rồi? Một mình cô?”
“Ừm”
Thẩm Tư Diên khó có thể tiêu hóa thông tin này, hắn trừng to mắt: “Tại sao không nói với tôi một câu?”
“Nói gì cơ?” Hứa Tri Lục vân đạm phong khinh nói: “Sau này tôi cũng sẽ về đó thăm dì Thẩm, chẳng có gì đáng nói cả, tôi cũng đâu có đi khỏi thành phố này”
Thẩm Tư Diên “…….” Hắn trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: “Địa chỉ”
“Gì cơ?”
“Gửi địa chỉ nhà cho tôi” Thẩm Tư Diên nói một lèo: “Thu thập một chút rồi xuống, gặp ở cửa”
Hứa Tri Lục còn muốn nói gì đó thì Thẩm Tư Diên đã ngắt điện thoại. Cô nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, day day mắt.
Đột nhiên điện thoại lần nữa rung lên, tin nhắn của Thẩm Tư Diên đến.
Thẩm Tư Diên: địa chỉ, cô không đưa tôi đi hỏi người khác.
Người khác ở đây là ai thì cả hai người đều tự mình hiểu rõ.
Hứa Tri Lục: ….đợi chút
Cô không còn cách nào khác đành phải gửi địa chỉ cho Thẩm Tư Diên.
Thẩm Tư Diên: nhận được rồi
Hắn lưu lại địa chỉ, tra khoảng cách. Vẫn tốt, không quá xa, bắt xe 30 phút là tới. Thẩm Tư Diên nhanh chóng thay đồ xuống nhà, dáng vẻ khá gấp gáp.
“Chuẩn bị đến buổi tiệc sao?” Thẩm Mạn nhìn hắn.
Thẩm Tư Diên gật đầu, nhìn Thẩm Quang Viễn ở một bên: “Bố có thể đưa con đi không?”
Thẩm Quang Viễn nhướn mày: “Đến buổi tiệc?”
“Không phải” Thẩm Tư Diên nói: “Đi chỗ khác”, hắn mím môi nói: “Hứa Tri Lục chuyển nhà rồi”
Thẩm Mạn: “Hả?”
Một nhà ba người nhìn nhau, có điểm ngốc lăng. Thẩm Tư Diên cũng không biết phải nói thế nào, đơn giản giải thích: “Bố, đi thôi, lát nữa lại muộn”
Thẩm Quang Viễn: “Được rồi, đi thôi, đưa con đi”
“Vâng, con cảm ơn”
Hai bố con ra khỏi cửa, Thẩm Mạn nghĩ nghĩ, dặn dò Thẩm Quang Viễn hai câu, kêu thuận tiện đưa chúng nó tới buổi tiệc luôn. Thẩm Quang Viễn gật đầu, đã hiểu: “Yên tâm, anh biết rồi”
Thẩm Mạn ‘ân’ một tiếng: “Anh nói chuyện với Thẩm Tư Diên một chút, kêu nó đừng có nổi nóng với Tri Lục. Chắc đứa nhỏ này ngại phiền tới chúng ta nên trực tiếp đi luôn.”
“Được”
……
Lúc Thẩm Tư Diên và Thẩm Quang Viễn tới cổng tiểu khu, Thẩm Quang Viễn nâng mắt nhìn một cái: “Chỗ này không tồi”
Thẩm Tư Diên lạnh nhạt đáp: “Vâng”
Thẩm Quang Viễn cười cười: “Tri Lục nó không tính toán thì thôi, con tính toán cái gì?”
“Cô ấy lười phải đôi co với bọn họ”
Thẩm Quang Viễn lắc đầu: “Có một số chuyện, đã xảy ra rồi thì không còn cách nào khác, nhìn thoáng ra một chút”. Ông chỉ chỉ: “Tri Lục ra rồi kìa”
Thẩm Tư Diên xuống xe, vẫy tay với Hứa Tri Lục. Hứa Tri Lục hơi dừng bước, sau đó liền đi tới.
“Chú Thẩm ạ”
Thẩm Quang Viễn cười nhẹ: “Nhanh lên xe, chú đưa hai đứa đến nhà hàng bên đó”
“Vâng ạ”
Bữa tiệc được tổ chức ở nhà hàng hải sản, cũng khá nổi tiếng. Bạn học trong lớp cũng không thiếu tiền, mỗi người góp một chút, cùng giáo viên ăn một bữa. Thêm vào đó quỹ lớp vẫn còn liền đem hết đi tiêu một thể.
Lúc Hứa Tri Lục và Thẩm Tư Diên tới nơi cũng đã muộn mất mấy phút. Hai người bước vào liền bị Cao Trí trêu chọc: “Anh Diên! Ngay cả tiệc chia tay mà anh cũng tới muộn”
Tân An An ở bên cạnh cười cười: “Tri Lục mau tới đây, ta đặc biệt chiếm chỗ cho ngươi rồi này”
Hứa Tri Lục cong miệng cười theo: “Ừm”
Thẩm Tư Diên nhìn cô muốn chạy tới bên dành cho nữ, kéo cô nói một câu: “Đừng uống rượu”
“Sẽ không”
Dù nói như vậy nhưng cũng không thể chắc chắn. Đây là tiệc liên hoan tốt nghiệp, mọi người hầu như đã thành niên rồi.
Lát sau các giáo viên cũng đi tới. Hứa Tri Lục không phải là người nhiều lời, nhưng cũng ngẫu nhiên xen vào được hai ba câu. Bên nam sinh chơi khá ầm ĩ, mãi mới được tốt nghiệp tất nhiên phải nhân cơ hội mà chơi cho đã.
Sau khi chúc rượu với giáo viên chủ nhiệm không ít, các giáo viên khác cũng không tránh được thịnh tình, thậm chí các nam sinh cũng uống không ít. Hứa Tri Lục cũng uống một cốc, cô không thích uống rượu, cảm thấy không thể thích ứng được với vị lạ của rượu.
Ăn cơm xong, các giáo viên đứng lên phát biểu đôi lời cảm ơn, chúc học sinh ra trường có một tương lai tươi sáng, nói tới khiến người người cảm động.
Cũng không bao lâu, giáo viên ra về, không khí bắt đầu náo nhiệt trở lại. Mọi người đã đặt phòng KTV ngay bên cạnh nhà hàng nên lập tức sang bên đó, bắt đầu tăng hai.
Hứa Tri Lục và Tân An An ngồi cùng nhau, một lát sau Thành Tống cùng bạn học khác cũng tới, hai lớp trộn vào với nhau, không khí cực kỳ náo nhiệt. Hứa Tri Lục ở một bên nghe mọi người chém gió với nhau, bất tri bất giác nhớ lại tiệc liên hoan đời trước.
Hình như là cũng như thế này nhưng không quá náo nhiệt như vậy. Hứa Tri Lục nghĩ tới đây, bất giác mỉm cười. Tân An An vừa hay ngồi bên cạnh cô nhìn thấy cô cười như vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Tri Lục, cười gì vậy?”
Hứa Tri Lục lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nghĩ tới một số chuyện thôi”
Tân An An gật đầu, im lặng một lúc lại sấn bên tai Hứa Tri Lục nói: “Nãy bà với Thẩm Tư Diên cùng nhau tới thì lát nữa cùng nhau về hả?”
Hứa Tri Lục lắc đầu: “Không, à đúng rồi, tôi chuyển ra ngoài ở 1 mình rồi, chút nữa gửi địa chỉ cho bà, về sau lúc nào bà tới chơi cũng được”
Nghe xong, mắt Tân An An mở to hết cỡ nhìn cô: “Thật hả?”
“Ừ” Hứa Tri Lục cười nhẹ: “Rất vui phải không?”
Tân An An gật như trống bỏi: “Cực kỳ cực kỳ vui luôn”. Cô ôm Hứa Tri Lục: “Cuối cùng bà cũng được giải thoát rồi.
Hứa Tri Lục cũng ôm lại Tân An An, im lặng mỉm cười: “Đúng vậy, tôi được giải thoát rồi”. Cảm giác này thực sự quá tuyệt vời.
Hai người ở bên cạnh nói chuyện, Giản An cũng tham gia vào. Nói nói rồi dần chuyển sang chuyện khác.
“Tốt nghiệp rồi muốn làm gì nhất?”
“Tất nhiên là yêu đương rồi” Có người trả lời: “Cấp ba không được yêu sớm, bây giờ ra trường rồi, tớ cực kỳ muốn tìm bạn trai luôn”
“Đúng vậy a, mình cũng thế, lên đại học có thể yêu đương rồi”
“hehehehe hy vọng trường đại học tớ thi vào có nhiều trai đẹp để được thoải mái chọn”
“………..”
Hứa Tri Lục nghe mọi người bàn tán sôi nổi có chút buồn cười. Tân An An chọc chọc cánh tay cô: “Bà cười cái gì?”
“Không có gì” Hứa Tri Lục nhìn cô: “Đơn giản là muốn cười thôi”
Tân An An trừng mắt nhìn cô, nhìn sang bên kia: “Thực sự mà nói, Thẩm Tư Diên ở trong lớp rất được hoan nghênh”
Hứa Tri Lục không muốn nhận xét gì.
“Nhìn mọi người trông có vẻ ai cũng sợ hắn nhưng thực ra không phải vậy”
Nói xong, đột nhiên Tân An An nhớ ra một sự kiện: “Đúng rồi, bà còn nhớ cái người mà bị Thẩm Tư Diên đánh không, sau đó nghỉ học, tên là Trần Chí Tân ấy?”
Hứa Tri Lục ngẩn người, gật đầu: “Nhớ, sao thế?”
Tân An An nhìn một vòng, ghé bên tai Hứa Tri Lục nói: “Tôi nghe Thành Tống buột miệng nói rằng lúc đó Thẩm Tư Diên đánh hắn là do hắn nói những lời ô uế về bà, nói ngươi chân dài nè….ý tứ chính là kiểu ấy, chắc bà cũng hiểu chứ.”
Tân An An hàm hồ giải thích: “Nói chung nghe cực buồn nôn, Thẩm Tư Diên nghe không nổi liền xông lên đánh hắn”
Hứa Tri Lục sững sờ. Cô quay sang nhìn Tân An An: “Chính miệng Thành Tống nói sao?”
“Đúng vậy, có lần tôi với hắn cùng nhau chơi điện tử hắn lỡ miệng nói ra”
Hứa Tri Lục mím môi: “Trước kia sao không nói với tôi”
Tân An An ‘a’ một tiếng: “Không biết phải nói với bà như thế nào a, Thành Tống bảo tôi đừng nói với bà, do Thẩm Tư Diên dặn như thế, hắn không muốn cho bà biết loại chuyện như vậy”
Hứa Tri Lục hạ tầm mắt ‘ân’ một tiếng.
Tân An An liếc nhìn sắc mặt cô: “Nghĩ gì thế?”
Hứa Tri Lục cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, cô nâng mắt nhìn về thiếu niên đang bị mọi người vây quanh ở phía kia. Hắn lông mày sắc nét, mang chút ngạo khí, nhìn tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Cô nhìn chằm chằm một lát rồi di chuyển tầm mắt: “Tôi đang nghĩ, từ trước đến giờ tôi vẫn chưa thực sự hiểu được con người Thẩm Tư Diên”
Khóe miệng Tân An An giật giật, cũng không biết nên nói gì. Cô nghĩ nghĩ thấp giọng hỏi: “Bà nói xem, có khi nào trước kia Thẩm Tư Diên cũng không biết bản thân hắn thích bà hay không?”
Hứa Tri Lục không biết nhưng cô cảm thấy không có khả năng đó, cứ cho là thích đi chăng nữa, đời trước lúc học đại học sao hắn không nói. Đây cũng là điểm mà Hứa Tri Lục nghĩ mãi không thông.
Tân An An thở dài: “Không hiểu nổi hai người đến cùng là nghĩ cái gì. Thực ra có cái gì thì nên nói rõ ràng chẳng phải sẽ tốt hơn sao, tính cách hai người đều là kiểu thích giấu trong lòng, không tốt một chút nào”
Hứa Tri Lục cười khổ: “Đúng vậy” Cô nói: “Tôi cũng rất muốn sửa ấy chứ nhưng khó sửa quá “
“Không khó” Tân An An cổ vũ cô: “Bà muốn hỏi gì thì cứ nói ra, nhận được kết quả hay không cũng không quá quan trọng, chủ yếu là phải nói ra được. Có thể đáp án không như mình mong muốn, nếu không phải chúng ta có thể sớm bỏ qua, còn nếu như đúng như mong muốn thì có phải là vẹn cả đôi đường đúng không”
Không thể không nói, Tân An An rất giỏi trong việc tẩy não người khác. Hứa Tri Lục nghe cô nói như vậy, cảm thấy phi thường có lý.
Cô giật giật môi muốn thử, nhưng vẫn là nói không ra lời. Tân An An hận rèn sắt không thành thép, hất hất cằm về phía Thẩm Tư Diên phía không xa: “Tôi cảm thấy ngày hôm nay là một cơ hội khá tốt, đều ra trường rồi, bà cũng đã chuyển ra ngoài. Có cái gì muốn biết thì trực tiếp đến hỏi, cứ cho là câu trả lời gây ngượng ngùng đi chăng nữa cũng đừng sợ, dù sao thì hai người cũng không còn ở gần nhau, khó xử thì qua đợt nghỉ hè không gặp nhau là ổn thôi”
Hứa Tri Lục cười. Cô nhìn về phía kia một lúc, nhẹ giọng nói: “Được, muộn một chút tôi hỏi xem”
“Ừm ừm, cố lên”
Tăng hai KTV kết thúc cũng không quá muộn, có thể do vừa mới thi xong, ai ai cũng có vẻ mệt mỏi. Lúc 12 giờ, mọi người liền hô hào muốn về nhà ngủ, tụ họp để mấy hôm nữa cũng được. Không ai có ý kiến khác, không ít nam sinh cũng đã say.
Hứa Tri Lục vừa đứng dậy, Thẩm Tư Diên liền hô lên gọi cô: “Hứa Tri Lục”
Hứa Tri Lục nâng mắt nhìn hắn. Thẩm Tư Diên nhìn cô: “Đi thôi, đưa cô về nhà”
Hứa Tri Lục hoài nghi nhìn hắn hai lượt, ngập ngừng hỏi: “Anh chưa say?”
Thẩm Tư Diên: “Chưa” Hắn cười: “Sao, xem thường tôi vậy à?”. Hắn duỗi tay, vuốt tóc cô: “Tửu lượng của tôi không kém như vậy đâu”
Hứa Tri Lục bĩu môi: “Nhìn anh lúc này không quá tỉnh táo đâu”
Thẩm Tư Diên “…….” Hắn nghẹn lời, giọng nói thấp xuống hai phần: “Đi thôi”
Hứa Tri Lục nhìn khuôn mắt đỏ hồng của hắn mấy giây, gật đầu: “Đi”
Hai người chào tạm biệt với bạn học. Trước khi rời đi, Tân An An không quên nháy mắt mấy cái với Hứa Tri Lục. “Tri Lục, nhớ những điều tôi nha. Mai tôi đến nhà bà chơi”
Hứa Tri Lục gật đầu, cong miệng cười: “Được, về tới nhà thì nhắn tin trong nhóm nha”
“Ừm ừm, hai người cũng thế nha”
Đơn giản nói với bạn học khác mấy câu hai người liền ra khỏi KTV. Mọi người chia thành từng tốp từng tốp ra về. Buổi tối ngày hè có chút oi bức nhưng gió thổi lại khá thoải mái.
Hứa Tri Lục không quá yên tâm chốc lát lại nhìn Thẩm Tư Diên: “Thẩm Tư Diên, anh có muốn uống chút nước không?”
Thẩm Tư Diên gật đầu: “Được”
Hứa Tri Lục nhìn cái tay trống rỗng của hắn, đi vào cửa hàng tạp hóa ở bên cạnh. Đến lúc cô mua nước xong ra ngoài vẫn thấy Thẩm Tư Diên đứng nguyên ở chỗ cũ không động đậy. Mí mắt cô giật giật, phỏng đoán Thẩm Tư Diên nhất định là say rồi.
Hứa Tri Lục đến gần, đưa chai nước suối cho hắn: “Uống chút đi”
Thẩm Tư Diên không nhận lấy. Hứa Tri Lục nhướn mày, liếc hắn: “Anh còn muốn tôi mở ra giúp anh sao?”
Thẩm Tư Diên không nói gì.
Hứa Tri Lục không nhịn được thở dài: “Được rồi, xem anh say như vậy, tôi hôm nay liền—a…..”
Lời vẫn chưa nói xong, cô đột nhiên bị kéo úp mặt vào trong lồng ngực ấm áp kèm theo mùi rượu. Hứa Tri Lục vô thức nâng tay, muốn đẩy hắn ra. Tay cô vừa đặt lên vai Thẩm Tư Diên, hắn liền cong eo xuống, ôm cô chặt trong vòng tay, cọ cọ má cô thì thầm: “Hứa Tri Lục, xin lỗi”
Toàn thân Hứa Tri Lục cứng đờ: “Anh nói gì thế?”. Cô vỗ vỗ vai Thẩm Tư Diên: “Anh mau buông tôi ra, Thẩm Tư Diên anh đừng mượn rượu giả điên, tôi nói anh biết đây là ngoài đường lớn mọi người đều nhìn thấy, nếu anh còn tiếp tục tôi hét lên đó”
Thẩm Tư Diên vẫn không buông ra. Hứa Tri Lục cố gắng giãy dụa đẩy hắn ra nhưng không thể. Chút khí lực đó của cô đối với Thẩm Tư Diên mà nói, chỉ như châu chấu đá voi, không có chút tác dụng nào.
Hứa Tri Lục cau mày, hô hấp ấm nóng của Thẩm Tư Diên phả lên tai cô khiến nó muốn bỏng rát. Ngay cả gió thổi qua cũng không thể giảm bớt nhiệt độ xuống.
“Thẩm Tư Diên!!” Cô nghiến răng gọi hắn.
“Có” Thẩm Tư Diên đáp lại, khẽ thì thào: “Em đời này…….có thể sớm chút gả cho anh được không”
Hứa Tri Lục : !!?!!??