Nghề Làm Phi - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Nghề Làm Phi


Chương 10


Hoàng đế, Hoàng hậu và các phi tần đều ngồi đợi ở gian ngoài, khi Trang Lạc Yên bước vào, thấy sắc mặt mọi người đều không được tốt, hiển nhiên là tình hình của tam hoàng tử đã xấu đi.

Những người đang ngồi ở đây nghe thái giám báo lại, biết Trang Lạc Yên đã đến, thấy nàng cẩn thận bước vào, đều trao đổi với nhau một ánh mắt, lòng hiểu rõ, lại thêm một kẻ đến diễn trò.

Sau khi Trang Lạc Yên hành lễ, Phong Cẩn phất tay: “Không cần đa lễ.” Rồi sai người chuẩn bị chỗ ngồi cho nàng, không nói gì thêm.

Hoàng hậu nhìn Chiêu sung nghi giản dị khiêm tốn ngồi một chỗ, lên tiếng hỏi: “Chiêu sung nghi cũng tới thăm tam hoàng tử?”

Trang Lạc Yên nghiêng người cúi đầu: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp nghe nói tam hoàng tử bệnh nặng nên tới thăm, chẳng hay tam hoàng tử đã khá hơn chưa?”

“Thái y đang dốc hết sức chữa trị, Hoàng thượng cũng đã cho gọi ngự y tới rồi.” Hoàng hậu thở dài, “Chỉ cần tam hoàng tử bình an khỏe mạnh là đủ.”

Trang Lạc Yên phụ họa vài câu rồi cũng im lặng. Hoàng hậu hình như cũng không muốn nói nhiều, gian phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

“Bẩm Hoàng thượng, bệnh tình của tam hoàng tử trở nặng, chúng thần muốn châm cứu để chữa trị, nhưng…” Thái y run run rẩy rẩy đi ra quỳ xuống, có lẽ đã hết cách trước bệnh của tam hoàng tử rồi.

“Đợi ngự y tới, các ngươi bàn lại xem sao.” Phong Cẩn trầm mặt xuống nói, “Trẫm ra lệnh cho các ngươi dốc hết sức chữa trị, nếu cần gì thì cứ nói lại với trẫm.”

“Thưa vâng.” Thái y đã toát mồ hôi lạnh đầy trán, nghe Hoàng đế nói vậy, trong lòng lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, ý của Hoàng thượng là chỉ cần cố gắng hết sức, dù tam hoàng tử có thế nào, tính mạng của bọn họ cũng không bị đe dọa nữa.

Hiền phi hai mắt sưng đỏ vẫn đang vừa ra sức lau vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoàng đế, thấy ánh mắt hắn lạnh lùng, trong lòng chợt có một cơn lạnh từ từ dâng lên, khiến nàng ta không dám suy tính tiếp.

Không khí trong phòng tiếp tục nặng nề, cho tới khi ngự y đến mới thả lỏng hơn một chút. Trang Lạc Yên quan sát mấy vị bác sỹ chuyên dụng của Hoàng đế, bọn họ ngoài tác dụng khám chữa bệnh cho Hoàng đế thì còn là vật sống biểu thị ơn đức của Hoàng đế ban cho người khác, người thường ai có thể được ngự y khám bệnh cho.

Các ngự y vào phòng trong không đến nửa nén hương, lúc đi ra sắc mặt đều rất nghiêm nghị và nặng nề, ngự y cầm đầu nói: “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần vô năng.”

Sắc mặt Phong Cẩn lại hơi chìm xuống: “Rốt cuộc là thế nào?”

“Bẩm, tam hoàng tử bị lạnh, hôm nay lại tiêu chảy, sốt cao không lùi, chỉ sợ… lành ít dữ nhiều.” Ngự y dập đầu thật mạnh, đợi lửa giận của quân vương.

Nghe ngự y nói xong, Hiền phi cầm đầu khóc nức nở, giữa gian phòng yên tĩnh như vậy, có vẻ rất nổi bật lại vẫn khiến người ta cảm giác vốn nên như thế.

Trang Lạc Yên nhìn bốn phía, các phi tần ai nấy đều tỏ vẻ đau buồn sâu sắc trên mặt, lại cúi đầu che đi đôi mắt tĩnh lặng vô tình. Những người này có mấy ai từng gặp tam hoàng tử, có thể không cười trên nỗi đau của người khác đã tính là có lương tâm, còn cố tình làm ra vẻ đau buồn thương xót này chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

“Bẩm Hoàng thượng,” Cao Đức Trung từ bên ngoài bước vào, thấy sắc mặt các vị chủ tử đều không tốt, thoáng do dự một chút mới nói, “Khổng tài nhân cầu kiến.”

Phong Cẩn nhíu mày: “Khổng tài nhân?” Thực sự không hề có chút ấn tượng với cái tên này, hắn xua tay phiền chán, “Không gặp!”

Trang Lạc Yên cũng nghĩ tới, hình như Thính Trúc vừa nói nàng Khổng tài nhân này là muội muội của thân mẫu tam hoàng tử? Nhìn Hoàng đế biểu lộ thái độ như vậy, chắc không nhớ ra được.

Quả là đặc biệt, lại một đôi chị em chung chồng, một người sinh hoàng tử rồi mất, một người lại không được chú ý, hồi ấy vì sao lại bị đưa vào cung?

“Vâng.” Cao Đức Trung thấy Hoàng đế như vậy, đâu dám nói nhiều, đành lui ra.

Hoàng hậu dường như không có phản ứng gì với chuyện này, nhưng Trang Lạc Yên lại nghĩ, động tác lau khóe mắt của nàng ta có hơi mạnh tay.

“Cao công công, Cao công công,” Khổng tài nhân đang quỳ ngoài cửa thấy Cao Đức Trung đi ra, vội vàng kéo vạt áo ông, hỏi dồn dập, mặt đã trắng bệch, “Hoàng thượng triệu kiến tần thiếp chứ, triệu kiến chứ?”

Tuy đây chỉ là một tài nhân nho nhỏ nhưng Cao Đức Trung cũng không dám đứng trước mặt nàng ta, dù sao vị này còn đang quỳ: “Khổng tài nhân, lúc này Hoàng thượng đang lo lắng bệnh tình của tam hoàng tử, thực sự không có tâm trí để gặp ngài, ngài nên quay về nghỉ ngơi sớm đi.”

Khổng tài nhân nghe xong, mềm người ngã xuống, bàn tay kéo vạt áo Cao Đức Trung cũng lỏng ra, ánh sáng trong mắt thoáng chốc đã tắt lịm.

Cao Đức Trung nhìn Khổng tài nhân tuyệt vọng đến thế, lắc đầu thương cảm, quay người đi vào trong.

Nhìn Cao Đức Trung đi vào, Khổng tài nhân chợt ngẩng phắt đầu, đột nhiên như thể bị kích thích, kêu lên thật to: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, cầu xin ngài cho thiếp gặp tam hoàng tử một lần, Hoàng thượng!”

“Ngươi là ai, kêu gào ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì?” Một đứa trẻ mặc áo choàng gấm cùng một đám cung nữ thái giám đi tới, bất mãn nhìn Khổng tài nhân đang như phát cuồng, “Mất hết quy củ, thật là không thể chịu nổi.” Nói xong liền dẫn đám người hầu nối đuôi nhau vào phòng, chẳng thèm đoái hoài tới Khổng tài nhân nữa, như thể người này chỉ là bụi bặm trên đường, không đáng để cậu ta chú ý.

Khổng tài nhân hoảng hốt nhìn cậu bé mặc áo gấm bước vào cửa, đột nhiên trên mặt nở một nụ cười méo mó, đứng phắt dậy, định lao vào bên trong, khiến những người xung quanh sợ ngây ra, một lát sau mới nhớ đến chuyện cản nàng lại.

“Bên ngoài có chuyện gì ồn ào thế?” Hoàng hậu hình như nghe được tiếng động bên ngoài, hơi nhíu mày. Phong Cẩn cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, bái kiến mẫu hậu và các vị nương nương.” Đúng lúc này, đại hoàng tử đi đến, nghe Hoàng hậu hỏi, bèn nói, “Ngoài cửa có kẻ nào đó cứ đòi vào, ồn ào như thế chắc là nàng ta gây ra đấy ạ.”

Hoàng hậu nghe vậy, mày càng nhíu chặt hơn, quay về phía Hoàng đế dò hỏi: “Hoàng thượng, người xem…”

“Để nàng ta vào đi,” Phong Cẩn bình thản mở lời, “Ồn ào như vậy còn ra thể thống gì.”

Trang Lạc Yên nhìn ra cửa, khi thấy Khổng tài nhân nhếch nhác đi vào, nàng thở dài trong lòng, xem ra Khổng tài nhân thật sự thương yêu tam hoàng tử, có điều làm thành thế này nhất định khiến cho Hoàng đế bất mãn với nàng ta rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN