Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế
Chương 38: Trợ lý tốt nhất Trung Quốc
Đảo mắt đã đến đầu tuần. Diệp Sâm tạm gác mọi chuyện ở công ty sang bên, giao Huyền Ảnh cho trợ lý Dương xong liền cùng Diệp lão phu nhân lên chùa dâng hương lễ phật. Sau khi Diệp đại sư kết thúc buổi thuyết pháp, rốt cuộc anh cũng tìm được cơ hội để gặp riêng ông.
Diệp đại sư vừa thấy Diệp Sâm liền cười hiền từ, “Không ngờ Diệp thí chủ cũng đến đây, thật hiếm thấy.” Sau đó, ông mời anh ngồi xuống ở một góc sân, “Hôm nay thí chủ đến đây chẳng hay có việc gì muốn nói?”
Mặc dù Diệp Sâm không hớn hở mở lời, nhưng thần tình cực kỳ nghiêm túc cung kính, “Đúng là không có việc chi qua khỏi được đôi mắt tinh tường của đại sư. Đích thực tôi đang có nan đề cần được lý giải. Không biết đại sư nghĩ thế nào về chuyện kiếp trước và kiếp này?”
Diệp đại sư sửng sốt nhìn Diệp Sâm, “Phải chăng Diệp thí chủ đang gặp phải chuyện khó khăn? Việc sinh tử luân hồi nói ra cũng không mấy ai trên đời tin tưởng. Nhưng nếu thí chủ muốn nghe, bần tăng có thể đàm luận với thí chủ một chút. Tuy nhiên nếu thí chủ đang hỏi bần tăng thật hay giả, vậy bần tăng chỉ có thể đáp hai chữ: Cơ duyên.”
Diệp Sâm suy nghĩ một lát, gật đầu, “Thế còn trường sinh bất lão thì sao?”
Lại một lần nữa Diệp đại sự để lộ biểu cảm kinh ngạc rồi đột nhiên cười to, “Không ngờ hôm nay Diệp thí chủ lại hỏi bần tăng hai vấn đề lớn như vậy. Chuyện kiếp trước bần tăng có thể giải đáp, nhưng trường sinh bất lão là chuyện của Đạo gia.”
“Không gạt đại sư, tôi cũng đã bị việc này quấy rối một thời gian, rất mong tìm câu trả lời từ một vị cao nhân. Thế nhưng tôi chẳng phải người giác ngộ Phật giáo hay Đạo giáo, cho nên mới lỗ mãng đến quấy rầy đại sư.” Diệp Sâm cau mày, dừng một chút lại nói, “Không biết hiện tại tu sĩ môn đạo có đạo hạnh nhất đang ở đâu, tôi muốn đến viếng thăm một chuyến.”
Diệp đại sư nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, “Nổi tiếng nhất hẳn là Thanh Linh đạo trưởng, ngụ tại núi Thái Sơn mây mù quanh năm. Tuy nhiên phải nói vấn đề của thí chủ thực sự quá nan giải, đến đạo quán tầm thường có lẽ không hữu dụng. Bần tăng từng nghe qua một vị ẩn sĩ thần bí sống tại tòa lâm viên nào đó ở Giang Nam, mà tòa lâm viên này thuộc gia tộc nào thì bần tăng không rõ.”
Diệp Sâm nghe được hai chữ “thần bí”, tinh thần liền phấn chấn hẳn lên. Mặc dù anh chưa từng biết đến vị đạo trưởng này, nhưng trực giác vẫn khá tin tưởng. Thế nên anh vội vàng cung kính nói lời cảm tạ với Diệp đại sư.
Sau khi Diệp Sâm đưa Diệp lão phu nhân về Diệp gia liền nhanh chóng chạy đến công ty.
Gần đây công ty anh đang đồng thời chuẩn bị ra mắt hai bộ phim. Một bộ được viết riêng cho Huyền Ảnh, nhưng vì cậu không có căn bản diễn xuất nên chỉ có thể xem như thử nghiệm tạm thời, chủ yếu giúp cậu rèn luyện kỹ năng. Bộ còn lại được sản xuất vì danh tiếng của công ty, vậy nên rất nhiều nghệ sĩ và đạo diễn có thực lực được mời tham gia quay chụp.
Đang trong khoảng thời gian mấu chốt, Diệp Sâm muốn đi xa vài ngày không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất anh cũng phải đợi đến năm sau.
Hiện sắp đến trưa, người được cử đi điều tra Lâm gia chợt gọi đến. Diệp Sâm nói với đầu dây bên kia vài câu đơn giản liền nhận được tài liệu qua email. Anh nhanh chóng xem sơ một lượt rồi ngồi trầm tư trên ghế.
Tư liệu cá nhân của mỗi thành viên Lâm gia đều chỉ được ghi chép từ vài chục năm trở lại đây, lâu hơn nữa thì không thể thu thập. Hoặc chúng được che giấu quá tốt, hoặc chúng đã bị xóa bỏ. Chuyện này rất khó để phán đoán, nhưng điểm mấu chốt là, nhà tổ của Lâm gia cũng là một tòa lâm viên ở Giang Nam, mà lão tộc trưởng của họ lại đang ngụ ở đó an hưởng tuổi già.
Trước mắt Diệp Sâm phải đến xem thử. Ở mọi ngóc ngách, Lâm gia đều để lộ sự mờ ám. Lại nói vị đạo trưởng vô danh nọ cũng ẩn cư tại một tòa lâm viên, đây có phải chỉ là trùng hợp hay không còn chưa biết?
“Đại Sâm!” Tiếng mở cửa chợt vang lên kéo Diệp Sâm ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Huyền Ảnh nở nụ cười đi đến, nhoài người nằm hẳn trên bàn, “Mọi người ăn cơm hết rồi. Em đợi mãi mà không thấy ngài, đói muốn chết luôn.”
Diệp Sâm nhìn đồng hồ, vội vàng cất tài liệu vào ngăn bàn, sau đó ôm lấy Huyền Ảnh, hôn khẽ lên má cậu, “Tôi quên mất, giờ tôi dẫn em đi ăn cơm nhé? Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Huyền Ảnh nhe răng cười, tung tăng theo sau mông Diệp Sâm đi vào thang máy riêng đến phòng ăn. Lúc dùng cơm, hai tròng mắt cậu cứ vòng vo liên tục, mãi mới mở miệng hỏi dò: “Đại Sâm, sinh nhật của ngài là khi nào?”
“Hửm? Sao đột nhiên lại nhắc chuyện này?” Diệp Sâm vừa đáp vừa gắp thức ăn cho Huyền Ảnh.
“Thì phải hỏi mới kịp chuẩn bị quà cho ngài chứ!”
Tay Diệp Sâm ngưng lại, ngước mắt nhìn cậu, “Ai chỉ em thế?”
“Tiểu Dương đó!”
“Ừ, còn xa lắm, phải gần đến cuối năm.” Diệp Sâm chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, thầm quyết định sẽ tăng tiền thưởng cuối năm cho Tiểu Dương.
Cách đó thật xa, trợ lý Tiểu Dương đang loay hoay xoa hai mí mắt mình, miệng lẩm bẩm: “Mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai. Mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai. Ôi mẹ ơi! Có phải mình sắp phát tài rồi không? Mà còn không phải vậy sao? Lương gấp đôi đó! Bây giờ anh Sâm chưa chính thức giải nghệ, chờ lúc anh ấy hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, mình đây sẽ bỏ một phần công lãnh hai phần tiền! Hé hé hé…”
Trợ lý Tiểu Dương xoay vòng trên ghế, vẻ mặt đầy sự mơ ước. Sau N vòng quay, đầu óc cậu bắt đầu choáng váng, Huyền Ảnh đã dùng cơm nước xong rốt cuộc mới trở lại.
Huyền Ảnh thấy Tiểu Dương đang vui vẻ liền nhào đến, hai mắt lấp lánh nói: “Tiểu Dương, anh thật quá tuyệt vời! Lúc em vừa hỏi xong, Đại Sâm liền hứng khởi hẳn lên, nhất định đã cảm động vì em rồi.”
Còn không phải vậy sao? Tiểu Dương tò mò, “Vậy cậu đã nói những gì?”
“Thì em hỏi ngài ấy sinh nhật khi nào, sau đó em nói sẽ chuẩn bị quà cho ngài ấy.” Huyền Ảnh hớn hở đáp.
Biểu cảm của Tiểu Dương lập tức méo xệch, “Cậu nói vậy có chi mà hay ho? Khi không lại bảo sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho người ta, đến lúc đưa quà thì còn gì là bất ngờ nữa? Thế mà anh Sâm cũng vui cho được! Quả thật anh ấy yêu cầu cậu quá thấp đi!”
Huyền Ảnh đột nhiên vỗ đùi, “Em quên hỏi ngài ấy thích gì rồi!”
“Đừng đừng đừng!” Tiểu Dương vội vã nắm lấy đuôi áo cậu, “Lời tôi nói cậu nghe không hiểu à? Đừng hỏi! Cậu phải khiến anh Sâm ngạc nhiên! Có hiểu không?”
Huyền Ảnh mơ hồ đáp: “Không hiểu? Thế nào mới gọi là ngạc nhiên?”
“…” Tiểu Dương chà mặt mình, suy nghĩ hồi lâu liền nảy ra một ý, “Phải rồi, nhớ cái lần anh Sâm tặng hoa hồng cho cậu không? Cảm giác cậu thế nào? Đó chính là ngạc nhiên và vui mừng đó!”
Trong nháy mắt Huyền Ảnh liền hiểu ra, “Oh… Đúng ha! Ngày đó em thực sự rất vui. Vừa mới ban sáng còn đang nghĩ Đại Sâm chưa bao giờ tặng quà cho em, mà tối về đã nhận ngay một đống thật to! Há há, quả thực rất nhiều, đến bây giờ em còn chưa ăn hết nữa.”
“…” Tiểu Dương chính thức hóa đá.
Anh Sâm quả thật rất khổ.
Huyền Ảnh ngồi xuống cầm bút chì quan sát một lát, sau đó lôi đồ chuốt từ ngăn bàn ra, nhét bút chì vào xoay vài vòng. Tâm trí cậu đang tập trung nghĩ phải tặng gì cho Diệp Sâm mới phải. Qua hồi lâu, cậu vẫn không thu hoạch được ý tưởng nào đặc biệt, cuối cùng đành tiếp tục nhờ cậy trợ lý Tiểu Dương.
Tiểu Dương tiếc của nhìn Huyền Ảnh chuốt đi một phần ba cây bút, thuận miệng nói: “Quà tốt nhất à? Đương nhiên là tự đóng gói bản thân tặng cho anh Sâm. Ảnh chắc chắn sẽ thích.”
“Tự đóng gói bản thân? Ngủ trong túi ngộp thở lắm, ngày nào em cũng phải cởi sạch đồ để ngủ ý!”
“Làm ơn!” Tiểu Dương xém phát điên, “Chớ có thẳng thắn như thế, tôi đây còn chưa yêu đương bao giờ đâu, đúng là không biết xấu hổ!”
“???” Huyền Ảnh như chìm vào sương mù, “Vậy rốt cuộc em phải làm gì?”
“Thì là tự đóng gói đó!” Tiểu Dương chợt phát hiện suy nghĩ của Huyền Ảnh hoàn toàn ngang với nhi đồng, bất lực tặc lưỡi lưỡi lắc đầu. Cậu lấy ghế đến ngồi vào bên cạnh, mở máy tính lên, không quên thò đầu ra ngoài nhìn, lén lút thì thầm: “Để tôi giúp cậu chọn ít đồ tốt, sau đó cậu cứ mặc lên người rồi nói với anh Sâm bản thân là quà.”
Đến tận bây giờ Huyền Ảnh chưa dùng qua máy tính lần nào, vậy nên rất tò mò khi thấy Tiểu Dương mở máy, rà chuột, gõ bàn phím. Cậu ngu ngơ gãi đầu, “Anh bị ngốc à? Mua để Đại Sâm mặc chứ em mặc làm gì?”
Tiểu Dương đờ ra, thầm tưởng tượng cảnh Diệp Sâm mặc quần áo gợi cảm lên người, phối với khuôn mặt tê liệt như người chết. Thế là cậu không dám nghĩ nữa, thiếu chút ói máu tươi đến nơi. Tay cậu run run nhấn chuột, đặt mua hết sản phẩm ngay tại trang chủ, “Cậu đừng nói bậy bạ nữa! Nhớ phải giữ bí mật, đến lúc đó cậu sẽ hiểu.”
“Oh…”
Trợ lý Tiểu Dương tập trung chọn vài món hàng quyến rũ đáng yêu, nhỏ giọng nói: “Hiện tôi là trợ lý của cậu, phải hết lòng tận tụy với công việc. Về sau cậu hãy khen tôi vài câu với anh Sâm, không chừng năm sau tôi lại được tăng lương! Há há há… Này, cậu nhớ, lúc hàng về, cậu chớ có mở trước mặt ảnh, cũng đừng nói cho ảnh biết đó là gì! Nhất định phải đợt đến ngày sinh nhật ảnh thì tắm rửa sạch sẽ rồi mặc mấy thứ này vào.”
“Ừm ừm, nhớ rồi!” Huyền Ảnh gật đầu liên tục, hiếu kỳ nhìn vào màn hình máy tính, “Thứ lông xù này lạ thật đấy, mặc sao đây?”
“Dễ… dễ lắm.” Trợ lý Tiểu Dương đột nhiên thấy chột dạ. Không biết sau khi nghe kế này do bản thân Tiểu Dương nghĩ ra, anh Sâm có đánh chết cậu không nữa. Đến cuối cùng, Tiểu Dương bồn chồn đóng trang web lại, trước khi tắt máy tính vẫn muốn lướt đọc vài tin giải trí để thả lỏng thần kinh đang căng thẳng.
Từ trước đến giờ, Huyền Ảnh cứ nghĩ máy tính và ti vi hoàn toàn giống nhau, chỉ cần nhấn vài ba cái nút là có thể dùng được. Tuy nhiên hôm nay tận mắt quan sát Tiểu Dương thao tác đủ mọi trò, cậu liền cảm thấy tò mò muốn dùng thử. Đột nhiên cậu bắt gặp hình mình và Diệp Sâm trên báo mạng, hứng thứ lập tức nổi lên, “Để em xem! Để em xem! Anh dạy em với! Em cũng muốn dùng vi tính!”
Tiểu Dương không ngờ hai người lại bị truyền thông bắt gặp, tay chân luống cuống tắt trang tin tức đi. Cậu thở dài, dè dặt nhìn ra cửa, “Dạy cậu cũng được, nhưng đừng xem tin giải trí, đám nhà báo hay nói bậy bạ lắm.”
“Mới nãy có gì em không xem được sao?” Huyền Ảnh đưa ngón tay chọt vào màn hình nơi vừa chiếu hình của Diệp Sâm và cậu, “Em không được xem hình của bản thân với Đại Sâm à?”
Tiểu Dương thấy Huyền Ảnh hiếu kỳ như thế, cho cậu xem một chút chắc cũng không sao, vì vậy mở lại lần nữa, “Chữ nhiều vậy cậu đọc được hết không?”
“Chắc biết.” Huyền Ảnh không rõ lắm, nhưng vẫn vui vẻ thò đầu vào nhìn. Phải đọc đi đọc lại hai lần cậu mới hiểu được sơ sơ, bắt đầu cười hì hì, “Thì ra đang đề cập đến chuyện em và Đại Sâm yêu nhau!”
“Mặc dù đây là sự thật nhưng scandal này cần được ém xuống, cậu nên giữ im lặng thì hơn.” Tiểu Dương đóng trang web, bày ra bộ mặt thầy giáo nghiêm khắc, “Nếu cậu đã muốn học thì tôi sẽ dạy cậu. Lúc rảnh rỗi cậu có thể xem một vài bản tin. Bây giờ cậu phải học thêm nhiều thứ, cũng nên biết cách dùng máy tính.”
“Không thành vấn đề!”
Thế là sau một buổi chiều, Tiểu Dương chính thức nghiện trò làm thầy giáo.
Trí nhớ Huyền Ảnh rất tốt, vừa dạy một lần đã biết hết. Mãi cho đến tối lúc tan tầm, cậu đã có thể học được những chức năng cơ bản, có thể khẳng định là tiến bộ thần tốc.
Trước khi ra về, Tiểu Dương lên một bản kế hoạch cho Huyền Ảnh, “Mỗi ngày chỉ có lúc nghỉ trưa mới được mở máy tính, thời gian chỉ tầm nửa giờ. Tuy nhiên tôi nghĩ cậu cũng chẳng có gì khác để làm đâu.”
Huyền Ảnh gật đầu, “Tiểu Dương, anh có chắc Đại Sâm sẽ thích những thứ anh mua giúp em không?”
“Đương nhiên! Anh Sâm thích cậu như thế, cậu tặng gì ảnh cũng sẽ hài lòng cho xem. Nhưng nhớ phải giấu kỹ, đừng để ảnh phát hiện trước ngày sinh nhật đó!” Tiểu Dương nói nhỏ bên tai cậu, “Giờ cách sinh nhật còn xa, sau khi nhận được phải cất đi nghe chưa?!”
Huyền Ảnh nghe vậy liền ưỡn ngực, mừng rỡ gật đầu, “Đã biết!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!