Người Yêu Cũ Là Tổng Tài
Chương 34
Trạch Dương nắm chặt bức thư trong tay. Tên cao to nhanh tay lấy thẻ nhớ và bẻ nó đi. Trạch Dương lạnh nhạt nhìn, rồi lên tiếng
– Ông ta có yêu cầu gì?
– Đi theo tôi, một mình cậu. Và để điện thoại lại.
Trạch Dương kiềm chế tức giận của mình. Hắn hiểu Trạch Khải, không có gì mà kẻ đó không dám làm. Trạch Khải thừa biết Lập Thành đang làm một số việc và không có ở công ty, ông ta đã có kế hoạch từ trước. Trạch Dương chỉ không ngờ ông ta còn sống. Trạch Dương đặt điện thoại lên bàn, thản nhiên đi theo tên tay chân của Trạch Khải ra khỏi công ty.
Trạch Dương được đưa tới một nhà xưởng gỗ vắng vẻ. Hắn bị bịt mắt nên không thể xác định được bị đưa đến nơi nào. Tiếng cưa và tiếng ầm ĩ cho hắn biết đây là một nơi đang sản xuất. Ông ta không những không chết mà còn lập nên một công ty mới dưới ánh mắt của bao nhiêu người. Những người làm công ở đây chủ yếu là tay chân của Trạch Khải nên việc Trạch Dương bị đưa tới đây không có ai ngạc nhiên.
Trên người của Trạch Dương không có một thiết bị định vị nào ngoại trừ cái điện thoại, có điều điện thoại đã bị hắn bỏ lại văn phòng. Lập Thành chắc chắn sẽ không thể nhanh chóng tìm ra hắn.
Trạch Dương bị đưa vào một căn phòng trống, bốn bức tường kín với duy nhất một cánh cửa bằng sắt. Hắn được đặt trên ghế, tay bị trói vòng ra phía sau lưng ghế. Tấm vải trên mắt của Trạch Dương được mở ra, người đối diện là Trạch Khải.
Trạch Dương lạnh lẽo lên tiếng hỏi
– Cậu ấy đâu?
Trạch Khải không nói tiếng nào đấm mạnh vào mặt Trạch Dương làm Trạch Dương ngã xuống. Hai tên khác dựng ghế lên, chỉnh cho Trạch Dương ngồi lại. Trạch Dương chợt cười. Trạch Khải nhíu mày, nắm lấy đầu của Trạch Dương để ngước lên nhìn mình.
– Mày còn cười được?
– Ông vẫn không khác gì trước đây. Sợ hãi tôi đến mức này sao? Đến nói chuyện đàng hoàng cũng không thể.
Trạch Khải nhìn lại căn phòng, tính cả hắn thì trong phòng này có sáu người để áp chế Trạch Dương, chưa nói đến việc Trạch Dương đã bị trói trên ghế. Trạch Dương nói đúng, hắn đánh Trạch Dương để đứa cháu này của hắn không thể phản kháng.
Trạch Khải lấy cái ghế ngồi đối diện Trạch Dương, ông muốn Trạch Dương làm thế nào thoát khỏi hắn.
– Cởi trói cho hắn.
Trạch Dương được thoát khỏi dây thừng, bình thản ngồi yên trên ghế, nhìn thẳng Trạch Khải nói
– Cậu ấy ở đâu?
Trạch Khải chợt cười một cách đáng sợ, hắn ra hiệu cho đàn em đưa đến một sấp tài liệu. Hắn chỉ vào một chỗ trên tờ giấy, ra lệnh cho Trạch Dương
– Kí vào rồi tao nói cho mày biết.
Một người nhét cây viết vào trong tay Trạch Dương, một người đưa “Di chúc” cho Trạch Dương kí. Trạch Dương không biết nội dung trong đó có gì. Hắn cười nói
– Có thể cho tôi chút thời gian đọc không? Dù gì cũng là di chúc của tôi.
Trạch Khải ra hiệu. Trạch Dương được thả lỏng ra để đọc bản di chúc của chính mình, vừa đọc hắn vừa bình phẩm
– Chà, sao vô lý quá vậy. Toàn bộ công ty đều để lại cho ông? Cha tôi còn sống mà tôi để lại công ty cho chú mình sao?
– Không cần mày phải bận tâm.
Trạch Dương rời khỏi tờ di chúc, ra yêu cầu
– Muốn tôi kí thì đưa tôi đi gặp Thẩm Di Hòa. Khi nào tôi xác định cậu ấy an toàn, tôi sẽ kí.
Trạch Khải chợt cười, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng
– Nếu mày đã muốn như vậy.
—————
Thẩm Di Hòa đi lại trong phòng, sau đó lục tìm một cái búa nhưng không có. Trong phòng bếp chỉ có dao, cậu cầm con dao và suy nghĩ nên làm gì với nó. Tất cả những kẻ thù của Hạo Kiện chỉ có mỗi Trạch gia. Có điều, nếu muốn ra tay với Hạo Kiện thì Trạch Dương không nhất thiết phải chờ đến bây giờ. Vậy chỉ có thể người nào đó trong gia đình của Trạch Dương, kẻ gây ra thương tích cho Trạch Dương trước đây.
Kẻ đó là ai? Chẳng lẽ là bà Trạch?
Không đúng.
Tiếng phá cửa vang lên. Thẩm Di Hòa đề phòng, ẩn mình ở một chỗ có thể quan sát cánh cửa. Một lúc sau, cửa được mở ra. Người bước vào là Hạo Kiện. Thẩm Di Hòa bỏ con dao xuống, chạy tới ôm lấy Hạo Kiện.
– Chuyện gì đã xảy ra?
Thẩm Di Hòa kiểm tra toàn bộ thân thể Hạo Kiện, ngoại trừ bị thương ở mặt và quần áo lộn xộn ra thì cơ thể không có gì nghiêm trọng. Hạo Kiện thản nhiên lên tiếng
– Trạch Dương đã bắt em.
Thẩm Di Hòa ngạc nhiên, hỏi lại
– Trạch Dương? Tại sao hắn lại bắt em?
– Hắn đã biết chuyện em muốn trả thù Trạch gia nên muốn ra tay trước. Hắn không muốn anh biết nên nhốt anh ở đây. Bây giờ chúng ta phải đi ra khỏi đây.
Điện thoại chợt vang lên. Thẩm Di Hòa và Hạo Kiện đều im lặng. Tiếng điện thoại phát ra từ bên dưới tủ đựng giày ở hành lang. Hạo Kiện liền lấy nó ra.
– Là điện thoại của anh, chắc chắn là Trạch Dương gọi.
Thẩm Di Hào nhanh chóng lấy điện thoại từ trong tay Hạo Kiện, một cuộc gọi video. Thẩm Di Hòa liền nhận cuộc gọi.
Thẩm Di Hòa nhìn vào màn hình đen, người gọi đã che mất camera.
Trạch Dương cảm thấy bất an khi Trạch Khải cho hắn gọi đến Thẩm Di Hòa, lại là số điện thoại của Thẩm Di Hòa. Điều đó chứng tỏ Thẩm Di Hòa thật sự ở trong tay hắn. Trạch Dương đưa ra nhiều tình huống khả thi nhất cho việc cứu Thẩm Di Hòa, bao gồm cả việc cá chết lưới rách với Trạch Khải. Cho nên khi nhìn thấy Thẩm Di Hòa lành lặn đang đứng bên cạnh Hạo Kiện trong căn hộ của hai người, Trạch Dương liền cười.
Hắn sao lại không suy nghĩ kĩ hơn. Trong đoạn video cho hắn xem, Thẩm Di Hòa bị Trạch Khải bắt nhưng lại không bị một chút vết thương nào. Bây giờ thì hay rồi, Thẩm Di Hòa hoàn toàn có thể sử dụng điện thoại và chẳng thấy có vấn đề gì. Đến cuối cùng thì cậu ấy vẫn chọn Hạo Kiện. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
– Thẩm Di Hòa. Em lại lừa tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!