Bùi Cẩn Thâm: “… Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trân trọng cậu, bảo vệ cậu, hoá làm gió mưa của nhân gian đồng hành cùng cậu.”
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay rào rào, duy chỉ có mình tôi mặt mày ấm ức.
Quá đáng sợ, cậu ta nói, kể cả làm ma làm q.uỷ cũng không buông tha cho tôi.
[1]
Mặc dù hiện tại nói, hôn nhân là quyền tự do của mỗi người, nhưng kể từ khi 12 tuổi, tôi đã thấu hiểu sâu sắc một điều, hôn nhân sau này của tôi sẽ không tồn tại hai chữ “tự do”.
Vẫn còn nhớ hôn lễ xa hoa năm đó của chị họ làm chấn động cả thành phố, ngay trước khi bước vào lễ đường, cô dâu vẫn còn tơ tưởng đến chuyện bỏ trốn, cuối cùng bị bắt về.
Năm ấy, tôi vẫn còn là bé gái cầm hoa đi sau chị họ, vốn không hề hiểu chuyện.
Hôn lễ đẹp như vậy, váy cưới lộng lẫy như vậy, anh rể cũng nằm trong top 50 doanh nhân trẻ tuổi thành đạt, có gì để chê nữa ư?
Kẻ ngốc mới mặc kệ tài sản trăm tỉ, đi chen chúc trong cái gian phòng không quá 100m2.
Gian phòng nhỏ hơn 100m2, tôi thở thôi còn thấy khó khăn nữa là…
Nhưng mà, vào đúng thời khắc Bùi gia gửi thư đến, tôi không nghĩ như vậy nữa.
Tôi đem danh sách lễ vật Bùi gia gửi đến vo thành một khối, ném xuống đất, xua xua tay:
“Chịu thôi, chịu thôi, con với Bùi Cẩn Thâm không thể được đâu.”
Từ nhỏ, tôi và Bùi Cẩn Thâm đã không đội trời chung, lí do đơn giản là bất kể xét về thành tích nào, Bùi Cẩn Thâm cũng đều tốt hơn tôi. Ở trước mặt trưởng bối, tôi cũng bị lép vế.
Hai đứa tôi nói chuyện không quá ba câu liền cãi nhau. Có lần Bùi Cẩn Thâm còn đem chuyện tôi trốn học đi xem concert méc lẻo với phụ huynh. Ở với cậu ta cả đời, tôi thà làm ni cô còn hơn!
Mẹ tôi, bà Tô Như Vân nhặt tờ giấy bị tôi vo viên lên: “Ông trời đúng là có mắt như m.ù, Bùi Cẩn Thâm chọn ai không chọn lại nhìn trúng con, con còn ở đây mà kén cá chọn canh nữa cơ đấy.”
Bà mở hộp trang sức ra, ánh sáng lấp lánh của trang sức chiếu lên gương mặt bà, chốc lát bà nở nụ cười tươi như hoa, song vẫn không quên giẫm tôi một cái: “Cẩn Thâm tốt biết bao nhiêu, trẻ trung tài giỏi, vừa tốt nghiệp liền vào công ty quản lý, trong vòng hai năm đã giúp Bùi Thị tiến vào top 5 công ty mạnh nhất toàn quốc. Thằng bé bằng lòng lấy con, khác nào là đang làm phước không cơ chứ.”
Bố tôi – Lục Quốc Phúc cũng tán thành: “Lúc Cẩn Thâm nói chuyện này với bố, bố còn tưởng mình nghe lầm, Doãn Khả nhà chúng ta ngoại trừ việc lớn lên xinh đẹp, còn lại đúng là chẳng được điểm gì. Tuy rằng mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt, nhưng mà gả Doãn Khả cho Cẩn Thâm, tôi cảm thấy như mình đang làm chuyện trái với lương tâm vậy.”
Nghe xem, đây là lời một người bố và một người mẹ có thể nói hả?
Bùi Cẩn Thâm chắc chắn là vì chuyện tôi chia rẽ cậu ta với hoa khôi trường Mạnh Hi Nghiên nên trả thù tôi đây mà.
Tôi cắn răng, vớ lấy chiếc túi xách mới mua, lái con Lamborghini của mình đến trước cửa tập đoàn Bùi Thị.
Kết quả, ngay cả cửa chính cũng không được vào.
Tôi uất hận, mở điện thoại vào mục danh bạ tìm “Bùi Ba Giây”.
Cái tên này bắt nguồn từ hồi đi học cấp ba. Cứ mỗi một đề toán gặp qua, Bùi Cẩn Thâm chỉ mất ba giây để tìm ra cách giải. Vào những lúc thầy giáo đều không ngớt lời khen ngợi cậu ta, tôi đều lạnh lùng chèn thêm vế sau…
Đúng đúng đúng, phương diện đó của cậu ta cũng ba giây.
Nói xong còn đưa mắt liếc nhìn chỗ nào đó của cậu ta đầy ý vị, sau đó nhắm mắt lắc đầu chê bai. =)))
Cấp ba, chuyện gì nên hiểu thì đều hiểu. Mọi người bắt đầu ồ lên rầm rộ, Bùi Cẩn Thâm mặt đỏ tía tai đứng trên bục giảng, nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Cuối cùng, thầy giáo phải giải vây cho cậu ta, lớp học mới dần ổn định lại.
Tôi gọi điện, chuông vừa reo hai tiếng đã bị đầu bên kia ngắt máy.
Gọi lại thêm lần nữa, cậu ta mới nhận: “Tôi đang họp.”
“Tôi đang ở sảnh dưới công ty cậu, mau mau cho người ra đón tôi, nếu không tôi không dám chắc mình sẽ gây ra chuyện gì đâu nhé!”
Đại khái là Bùi Cẩn Thâm đã hiểu rõ về khả năng làm loạn của tôi, rất nhanh liền phái trợ lí của mình là Lâm Trình xuất hiện trước mặt tôi, lễ phép mời tôi tới phòng làm việc của cậu.
Phòng làm việc của Bùi Cẩn Thâm nằm ở tầng cao nhất, được bày trí không tồi, có cả phòng khách, phòng bếp và phòng ngủ, đây cũng là nơi được chiêm ngưỡng cảnh quan đẹp nhất.
Tôi ngồi trên sofa đợi gần một tiếng đồng hồ, đến lúc tưởng chừng như không đợi nổi nữa thì Bùi Cẩn Thâm cuối cùng cũng quay lại.
Ngoại trừ Lâm Trình, đằng sau cậu vẫn còn hai người trợ lí nữa, cậu liền quay người lại nói với bọn họ: “Bất kể tí nữa có nghe thấy âm thanh gì phát ra từ căn phòng này thì ai cũng không được bước vào.” Nói xong liền đóng cửa lại.
Cậu đi đến bàn làm việc, đem văn kiện, cốc nước, máy tính, thậm chí bút biếc đều cất gọn vào tủ.
Tôi nghĩ, có lẽ cậu nhớ đến hồi cấp ba, vì méc lẻo chuyện tôi trốn học đi xem concert mà tôi xông đến nhà cậu, vừa mắng cậu, vừa đập phá mấy đồ trên bàn cậu.
Cậu thu dọn xong, hài lòng gật gật đầu, ngồi xuống hỏi tôi: “Cậu muốn làm gì?”
Ha! Một câu hỏi thú vị!
Tôi chống tay lên bàn làm việc của cậu, trợn mắt nhìn cậu chằm chằm: “Tôi muốn cậu huỷ hôn ước.”
Cậu khoanh tay trước ngực, thảnh thơi dựa lưng vào thành ghế, làm ra cái tư thế trông cực kì ngứa mắt, dùng khẩu hình miệng nói với tôi hai chữ: “Đừng hòng!”
Làm người ấy mà, thỉnh thoảng vẫn là nên cúi đầu nhẫn nhịn một chút.
Tôi thở dài, làm ra vẻ ngoan ngoãn: “Chỉ cần cậu huỷ hôn ước, sau này nếu gặp cậu, tôi sẽ đi đường vòng, tuyệt đối không đối đầu với cậu, có được không?”
Tôi chớp chớp mắt, đưa tay thề thốt.
Cậu vẫn bày ra bộ mặt “không có thương lượng gì cả”, như cười như không nhìn tôi.
Không nhịn được nữa, tôi đập tay lên mặt bàn, chỉ vào cậu hét lên: “Bùi Cẩn Thâm, cậu nghĩ cho kĩ, nếu như cậu lấy tôi rồi, tài sản của cậu sẽ không đủ để tôi tiêu đâu, cậu sẽ phá sản đấy!”
Cậu ta cười thành tiếng: “Vậy thì tốt rồi.”
???
“Tổ tông mười tám đời nhà tôi đã có tiền, dù cho bây giờ chúng ta có không làm ăn gì, thì mười tám đời sau nhà tôi vẫn còn tiền. Có cậu giúp tôi tiêu tiền, con cháu chúng ta đời sau cũng sẽ không thể sống an nhàn thảnh thơi được nữa, phải tự làm tự ăn thôi.”
A ha! Ai thèm có con cháu đời sau cùng cậu.
Tôi tức đến nỗi lại bắt đầu muốn đập đồ của cậu, nhưng trên bàn chỉ còn thừa lại mỗi tấm bảng chức danh [Tổng giảm đốc điều hành – Bùi Cẩn Thâm].
Nếu bây giờ có một tập văn kiện rơi trước mặt tôi, tôi sẽ không ngần ngại nhặt lên đập vào mặt cậu ta.
Mải suy nghĩ vài giây, đột nhiên trước mặt tôi xuất hiện một tập văn kiện thật —- Hợp đồng hôn nhân.
Không phải chứ, làm đến mức này luôn?
[2]
Ở thời đại này, việc sử dụng hợp đồng hôn nhân để che mắt phụ huynh nhiều vô số kể, Bùi Cẩn Thâm muốn tìm một người kí kết không phải chuyện khó khăn gì.
Tôi mở ra xem, rất nhanh đã đọc xong.
Hợp đồng có thời hạn ba năm, trong hợp đồng quy định, mỗi tháng Bùi Cẩn Thâm sẽ gửi vào tài khoản tôi 100 vạn (~3.5 tỷ VND), tôi sẽ có thêm 3% cổ phần của tập đoàn Bùi Thị, mỗi năm lợi nhuận mà tôi nhận được không dưới 1000 vạn.
Không chỉ như thế, nếu sau này ly hôn, tôi sẽ không bị mất đi quyền lợi của một người vợ, vẫn sẽ nhận được một nửa tài sản mang danh nghĩa cá nhân của Bùi Cẩn Thâm.
Người này, là đang chê bản thân nhiều tiền quá, tiêu mãi không hết hả???
Lục Doãn Khả, tốt xấu gì mày cũng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lục Thị, đừng có bị mấy thứ này mê hoặc có được không.
Tôi đóng hợp đồng lại, đoan trang ngồi xuống, vẻ mặt cũng dịu đi vài phần.
“Điều kiện tốt như vâỵ, cậu nỡ dành nó cho tôi ư? Bùi Cẩn Thâm, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, nói thẳng đi, cậu muốn làm gì?”
Hừ, làm như tôi ngốc lắm, bị mấy cái “miếng bánh ngon” này mê hoặc hay sao.
Bùi Cẩn Thâm nói, cậu muốn trở thành người có gia đình để chấm dứt tình trạng bị dòm ngó, vả lại bố mẹ liên tục giục cậu kết hôn, bắt cậu đi xem mắt. Cậu nói, cậu sợ nếu tìm phải người khác hợp tác, người ta sẽ quấn mãi không buông một người hoàn hảo như cậu. Chỉ có mình tôi, tôi không ưa gì cậu, đến thời hạn hết hợp đồng, tôi sẽ phủi đít đi mà không chút lưu luyến. Bởi vậy đối với cậu mà nói, tôi chính là đối tượng hợp tác trong mơ.
Mối ngon như thế này, tôi có thể không chấp nhận ư?
Thế là sau khi tôi kí hợp đồng với Bùi Cẩn Thâm, hôn lễ của chúng tôi cũng lập tức tiến hành khâu chuẩn bị.
Tuy chỉ là kết hôn giả, song để tránh bị bố mẹ hai bên nghi ngờ, tôi và Bùi Cẩn Thâm vẫn thực hiện đầy đủ không thiếu một bước.
Vốn dĩ, cậu còn muốn dùng hơn 99999 bông hồng cầu hôn tôi giữa thành phố Kinh Châu, kết quả không cẩn thận bị tôi phát hiện và kiên quyết phản đối, cuối cùng đành thôi.
Trước hôn lễ, tôi nhìn trúng một bộ váy cưới xa xỉ, nhưng thời gian hoàn thành phải mất tận nửa năm lận. Về sau, Bùi Cẩn Thâm dùng “năng lực tiền”, chiếc váy chỉ mất đúng một tháng để làm xong.
Trang phục đón khách, trang phục mời rượu, trang phục buổi tiệc tối… tôi chỉ cần thích một cái, tất thảy đều đúng hẹn về tận tay.
Tin hai nhà Bùi – Lục liên hôn nhanh chóng được truyền khắp giới thượng lưu. Từ sáng đến tối, điện thoại reo không ngừng, đều là bạn bè khắp nơi gọi đến chúc phúc.
Ngay cả những người bình thường nhìn tôi không thuận mắt, giờ đây cũng giả lả gọi điện đến chúc mừng.
Hừ, đợi đến lúc ly hôn rồi, người cười to nhất há chẳng phải mấy người hay sao.
Nhưng thế thì có sao, đến lúc đó có ly hôn, thì tôi cũng đã trở thành một phú bà tiền tiêu không hết.
Ngày tổ chức hôn lễ càng lúc càng đến gần, không ít người từ phương xa đặc biệt đến Kinh Châu tham dự.
Duy chỉ có một người, tôi không nghĩ là cô ấy sẽ tới.
Mạnh Hi Nghiên, mối tình đầu của Bùi Cẩn Thâm.
(còn)