Duy chỉ có một người, tôi không nghĩ là cô ấy sẽ tới.
Mạnh Hi Nghiên, mối tình đầu của Bùi Cẩn Thâm.
[3]
Những khách đến tham dự hôn lễ của chúng tôi đều được Bùi Cẩn Thâm sắp xếp nơi nghỉ ngơi ở khách sạn của nhà họ Bùi.
Bởi vì công việc của cậu rất bận, khách khứa đều là các đối tác và bạn học cũ, cho nên ngoại trừ trợ lí và quản lí khách sạn, tôi cũng phải trực tiếp đứng ra tiếp đón bọn họ.
Khi quản lí khách sạn nói với tôi có một vị tiểu thư tên Mạnh Hi Nghiên muốn gặp mặt, ít nhiều gì tôi cũng có chút khó xử.
Tôi gọi điện cho Bùi Cẩn Thâm, lại sực nhớ ra mấy hôm trước tên này đi châu u công tác, ước tính giờ này đang ngồi máy bay về nước, điện thoại cũng tắt nguồn.
Hết cách, tôi chỉ đành tự mình đi gặp Mạnh Hi Nghiên.
Chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê nằm ở tầng một của khách sạn. Mạnh Hi Nghiên vẫn giống hệt hồi đại học, cử chỉ nho nhã, vừa nhìn là biết xuất thân từ một gia đình có giáo dục.
Thật ra đối với Mạnh Hi Nghiên, tôi ít nhiều gì vẫn có chút áy náy.
Năm nhất đại học, tôi cùng đàn anh năm ba Hà Cảnh Văn yêu đương. Ngày thứ hai sau khi công khai mối quan hệ, Hà Cảnh Văn nhận được trợ cấp ra nước ngoài du học.
Sau này tôi mới biết, đợt đó Bùi Thị vô duyên vô cớ phát học bổng, không cần nghĩ cùng biết là do Bùi Cẩn Thâm nhìn tôi yêu đương ngọt ngào không thuận mắt, cho nên mới nghĩ cách để Hà Cảnh Văn rời đi.
Bởi thế khi nghe tin Bùi Cẩn Thâm qua lại với Mạnh Hi Nghiên, tôi sống chế.t cũng phải đeo bám hai người họ, miễn cưỡng trở thành “kẻ thứ ba”.
Bọn họ đến thư viện học tập, tôi liền chen vào chính giữa ngồi xem “Các em bé rối Teletubbies”.
Bọn họ đến nhà ăn ăn cơm, tôi liền gọi một loạt món Bùi Cẩn Thâm ghé.t nhất gắp cho cậu ấy, rồi đem những món cậu gọi ăn sạch.
Bọn họ xem phim, tôi cũng ngồi bên cạnh nghịch ngợm. Nếu Bùi Cẩn Thâm không bị bỏng ngô đổ lên đầu thì cũng bị coca làm ướt áo. Ban đầu, Bùi Cẩn Thâm còn nhấc cả người lẫn ghế chuyển đi. Đến một tuần sau, cậu cũng bất lực.
Tôi và Bùi Cẩn Thâm lớn lên cùng nhau không phải là chuyện bí mật gì, vậy nên trong trường có lan thì cũng là lan tin, tôi và Bùi Cẩn Thâm là một đôi, Mạnh Hi Nghiên mới là “người thứ ba”.
Mạnh Hi Nghiên cũng là một cô gái kiêu ngạo, bị mọi người gắn cái mác đó, dần dần cũng không qua lại với Bùi Cẩn Thâm nữa.
Mà Bùi Cẩm Thâm có lẽ cũng sợ tôi rồi, đến tận khi tốt nghiệp cũng không thân mật với bất cứ bạn nữ nào khác.
…
Gọi một ly Americano, phục vụ vừa rời đi, tôi không biết nên bắt đầu thế nào mới phải.
Có lẽ nhìn thấy tôi hơi ngượng ngùng, Mạnh Hi Nghiên mở lời trước: “Lâu rồi không gặp, thật không ngờ, A Thâm lại kết hôn cùng cậu.”
Hơ hơ, tôi cũng không ngờ, nhưng mà sao nghe giống mỉa mai thế nhỉ.
“Chuyện này là do hai bên gia đình sắp đặt à?”
“À… ừ.” Tôi không muốn giải thích quá nhiều, nếu nói thẳng là Bùi Cẩn Thâm muốn lấy tôi, lí do này e là chẳng thuyết phục chút nào.
Mạnh Hi Nghiên gật gật đầu: “Thể nào cậu ấy không gặp tôi nữa.”
Gương mặt thanh tú của Mạnh Hi Nghiên lạnh đi vài phần, tôi nhìn còn thấy có chút đáng thương.
“Có lẽ là… do công việc bận. Hôm nay cậu ấy mới từ châu u bay về.” Tôi thử an ủi cô ấy
“Tôi biết.”
Lại im lặng một hồi.
“Tôi muốn gặp cậu ấy một lần cuối cùng trước ngày cử hành hôn lễ của hai người, có được không?” Bỗng nhiên, hốc mắt cô ấy đỏ ửng.
Cô ấy vốn là kiểu thiếu nữ thanh thuần mềm yếu, bây giờ nước mắt rưng rưng như thế, tôi nhất thời không biết phải làm sao.
“Cậu… cậu đừng khóc. Cậu muốn gặp thì gặp.” Tôi rút khăn giấy đưa cho cô ấy.
Cô ấy lắc đầu: “A Thâm không thể gặp tôi, cậu ấy nói người nhà đã quyết định, cậu ấy cũng lực bất tòng tâm.”
A? Sao tôi không biết đến kịch bản này?
Lẽ nào trong kịch bản, tôi đóng vai nữ phụ bị gia tộc sắp xếp hôn nhân? Có lẽ cũng chỉ hai người chúng tôi biết đến sự tồn tại của hợp đồng hôn nhân.
Nếu như cậu thích Mạnh Hi Nghiên, tại sao lại tìm tôi để kí kết hợp đồng này.
Tôi mải nghĩ ngợi, Mạnh Hi Nghiên lại tưởng tôi không muốn đồng ý.
Cô ấy cầm tay tôi, giọng điệu có chút kích động: “Tôi chỉ muốn nói một câu tạm biệt với cậu ấy mà thôi.”
Mấy bàn bên cạnh cũng liếc nhìn chúng tôi, tôi lập tức đồng ý: “Được được được, tôi sắp xếp cho hai cậu gặp nhau.”
Nếu như tình cảm của hai cậu là thật, vậy thì vào ngày đám cưới, cậu trở thành cô dâu luôn cũng được.
[4]
Trước hôn lễ một ngày, chúng tôi bao tầng cao nhất của khách sạn, khách khứa đều ở đây. Còn lại, chúng tôi tổ chức tiệc độc thân* ở sân thượng.
*Tiệc độc thân: Bữa tiệc dành cho phụ nữ sắp kết hôn.
Rạng sáng, Bùi Cẩn Thâm mới về tới Kinh Châu, sáng ra đã phải tới công ty làm việc, vốn định tới tối không tham gia tiệc độc thân nữa, nhưng mà tôi bảo cậu dù thế nào cũng phải dành thời gian đến tham gia.
Tôi mặc một chiếc váy ngắn màu trắng bạc đứng trên sân khấu nhảy nhót cùng hội chị em, đột nhiên bị Bùi Cẩn Thâm kéo xuống.
Cậu liếc nhìn tôi một cái, giọng điệu hơi khó chịu: “Đòi tôi qua đây bằng được để tôi xem cậu nhảy?”
Mắt cậu có quầng thâm, vừa nhìn là biết ngủ không đủ giấc.
Tôi đặt ly rượu trong tay xuống, tay còn dính chút rượu bị vãi lúc nhảy nhót, thuận tiện lau lên áo cậu, cậu chê bai đẩy tôi ra.
Tôi hừ một tiếng, đúng là đồ keo kiệt, chút nữa cậu muốn cảm ơn tôi còn chẳng kịp đâu đấy.
Tôi kéo cánh tay cậu đi ra khỏi sân thượng: “Tôi dẫn cậu đi gặp một người.”
Tôi kéo cậu xuống tầng, đến trước cửa một căn phòng, tôi nói với cậu: “Bùi Cẩn Thâm, trước đâu là tôi có lỗi với cậu. Bây giờ tôi bù đắp lại cho cậu. Nếu như cậu đổi ý, tôi cũng sẽ chấp nhận.”
Tôi đã uống chút rượu, nhưng vẫn không quên đem thẻ phòng đặt vào tay cậu.
Cậu nhìn tôi khó hiểu, tôi vỗ vỗ vai cậu: “Nắm chắc cơ hội này vào!!”
Tôi quay người trở lại sân thượng tiếp tục nhảy nhót, Bùi Cẩn Thâm liền đuổi theo, khoác áo khoác của cậu lên người tôi, còn không quên chê bai chiếc váy của tôi.
“Cậu hiểu cái rắ.m, đây gọi là thời thượng, fashion!”
Tôi quay trở lại sân thượng, lại cảm thấy không còn hứng thú như lúc nãy nữa.
Tôi đến quầy rượu gọi thêm hai ly uống cạn, lại tiếp tục lên sân khấu nhảy nhót.
Cũng không biết có phải do rượu quá mạnh hay không, mà trái tim tôi như bị thiêu đốt. Tôi cảm thấy mình như không thở nổi.
DJ chơi càng lúc càng high, tôi tuỳ ý nhảy nhót cùng mọi người, làm rơi cả chiếc áo khoác của Bùi Cẩn Thâm. Chiếc áo vest đắt tiền bị hết người này đến người khác giẫm lên.
Đột nhiên, tôi lại bị người khác dùng lực kéo đi, tách ra khỏi mọi người.
Lại là Bùi Cẩn Thâm.
“Aa, đau!” Tôi giãy giụa
“Sao cậu quay lại nhanh thế.” Tôi lắc la lắc lư, nhìn thấy gương mặt tức giận của Bùi Cẩn Thâm.
Vài giây sau, Bùi Cẩn Thâm bế tôi lên. Rượu ngấm vào người. Tôi say rồi.
“Cậu thả tôi xuống!” Tôi vùng vẫy loạn xạ, lại bị Bùi Cẩn Thâm đánh một cái vào môn.g.
“Ê! Cậu giở trò lưu manh hả!” Tôi vẫn dùng sức giãy giụa.
Cậu cứ thế khuân tôi đến cửa phòng mới thả tôi xuống.
Trước mặt tôi tối sầm, không dễ gì mới vịn vào tường đứng vững. Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng, lại phát hiện Mạnh Hi Nghiên đã rời đi tự bao giờ.
“Ủa? Mạnh Hi Nghiên đâu?”
Bùi Cẩn Thâm ấn tôi vào tường, may mà đây là loại tường mềm, nếu không chắc tôi gãy lưng cmn mất thôi.
Chả hiểu cậu lại phát bệnh gì nữa, mặt mày lạnh băng, nhìn tôi giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, tôi muốn thoát ra mà không thể động đậy.
Trước đây, bất kể có bị tôi chọc giận cỡ nào, Bùi Cẩn Thâm cũng chưa bao giờ tức giận như thế này.
Đầu cậu “bốc khói”, tay giữ vai tôi chặt đến nỗi tưởng chừng vai tôi sắp nát vụn đến nơi.
“Thả tôi ra.” Tôi thử vùng vẫy, mà vùng vẫy không nổi. Cậu thế này khiến tôi thấy sợ rồi đó.
“Lục Doãn Khả!” Cậu nghiến răng gọi tên tôi:
“Cậu có biết ngày mai chúng ta tổ chức hôn lễ hay không.”
“Tôi biết chứ.”
“Vậy tại sao đêm trước hôm đó, cậu còn dẫn tôi đến phòng một người phụ nữ khác?”
Ánh mắt cậu nhìn tôi bảy phần giận dữ, ba phần thất vọng.
Cậu nâng cằm tôi lên, chân phải đá cửa phòng.
Cửa phòng kêu rầm một tiếng đóng lại.
[5]
Cậu từ từ cúi sát mặt tôi, đến chừng tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.
Có chút ngứa.
“Lục Doãn Khả, cậu không có gì muốn nói với tôi ư?”
Có chứ, cậu mau thả tôi ra đi mà!
Đêm nay uống hơi nhiều, cộng thêm việc bị Bùi Cẩn Thâm làm rối tung măng miến, tôi không nhịn được nữa, trực tiếp nôn lên người cậu.
Tôi nghe thấy Bùi Cẩn Thâm hừ một cái, sau đó lôi tôi đến bồn vệ sinh, tới sau đó nữa, tôi chỉ có thể nhớ một cách mơ hồ.
Đến khi tỉnh lại, tôi đã trở về nhà mình, đầu đau như búa bổ.
Trời lờ mờ sáng, tôi bị mẹ kéo dậy tắm rửa, thợ trang điểm đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Tôi giống như một con búp bê hình người, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của bà.
Tới buổi lễ cũng thế, bà yêu cầu làm gì thì tôi làm nấy.
Cho tới khi kính trà mời bố mẹ, hai người tặng cho chúng tôi con phố buôn bán phồn hoa nhất Kinh Châu, tôi mới phấn chấn lên trong một nốt nhạc.
Mà bên này bố mẹ Bùi Cẩn Thâm lại tặng chúng tôi hòn đảo du lịch mà Bùi Thị khai phá từ năm ngoái, doanh thu một năm tính bằng tiền tỷ. Để tiện cho chúng tôi du lịch, còn đặc biệt tặng cả máy bay tư nhân.
Trong phòng nghỉ ngơi, tôi ôm một đống bản hợp đồng cười ngốc, nói với Bùi Cẩn Thâm lời từ tận đáy lòng: “Bùi Cẩn Thâm, kết hôn với cậu thật tốt.”
Bùi Cẩn Thâm đảo mắt khinh bỉ đáp lại.
Đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, tôi đem những bản hợp đồng quý báu cất vào két sắt, kéo bộ váy cưới lộng lẫy mà hoa lệ ngồi xuống bên cạnh Bùi Cẩn Thâm. Chiếc sofa đang rộng rãi bỗng trở nên chật chội.
“Tối hôm qua cậu nói chuyện với Mạnh Hi Nghiên thế nào rồi?”
Bùi Cẩn Thâm nghe xong, mặt bỗng biến sắc, lại bày ra vẻ muốn ăn thị.t người.
Nhìn thế này… chắc là không được vui vẻ cho lắm, nhỉ.
Tôi vỗ vỗ vai cậu, an ủi: “Không sao, có chuyện gì cần tôi giúp thì cậu cứ nói.”
“Lục! Doãn! Khả!” Cậu nghiến răng gọi tên tôi, dường như chỉ hận không thể đem tên tôi cắ.n nát thành trăm nghìn mảnh.
“Nếu như cậu dám tự cho mình là đúng thêm một lần nữa, để xem tôi xử lí cậu thế nào!” Nói xong bèn rời khỏi phòng nghỉ, để lại cho tôi một tiếng rầm cửa thô bạo.
Aiya, xem ra Mạnh Hi Nghiên là ánh trăng sáng, là nốt chu sa, là nỗi đau không thể chạm đến của cậu.
Hôn lễ tiến hành đầy đủ các bước, cho đến phần cô dâu chú rể đọc lời tuyên thệ, tôi mới sực nhớ ra, đêm qua uống say quá, tôi quên học thuộc cái này rồi.
Tôi cầm micro ấp a ấp úng, hết cách rồi, đành phải trực tiếp tự biên tự diễn một đoạn tình nồng ý đậm tỏ tình với Bùi Cẩn Thâm vậy.
Tôi nhìn Bùi Cẩn Thâm bằng ánh mắt cầu cứu, Bùi Cẩn Thâm đã hiểu, trực tiếp đón lấy micro. Trước mặt tôi, gia đình và khách khứa, cậu thâm tình nói:
“Lục Doãn Khả, từ hôm nay về sau, những lúc cậu vui vẻ, tôi sẽ ở bên cạnh cùng cậu chia sẻ niềm vui, những lúc cậu đau thương, tôi sẽ bên cạnh cùng cậu sẻ chia nỗi buồn. Bất kể cậu có khoẻ mạnh hay ốm yếu, tôi cũng đều ở bên dành cho cậu tình yêu tuyệt vời nhất. Cả đời này mãi mãi chỉ có một mình cậu. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trân trọng cậu, bảo vệ cậu, hoá làm gió mưa của nhân gian đồng hành cùng cậu.”
Biểu cảm chân thành. Giọng điệu dịu dàng.
Dưới khán đài, tiếng vỗ tay rầm rầm như tiếng sấm.
Chỉ có tôi, nhìn thấy bộ mặt giả tạ.o này của cậu, mặt mày ấm ức.
Quá đáng sợ, hoá làm gió mưa đồng hành cùng tôi, đây chẳng phải là làm ma làm qu.ỷ cũng không buông tha cho tôi ư?!
“Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!” Bên dưới, không ít người bắt đầu hô lên.
Bùi Cẩn Thâm từ từ khom lưng, cúi sát mặt tôi.
Tôi bị doạ cho lùi về sau, lại bị cậu giữ chặt cánh tay.
Tôi vừa cười lấy lệ với khách khứa, vừa nhỏ giọng uy hiếp cậu: “Nếu cậu dám hôn tôi, tôi sẽ cắ.n đứt lưỡi cậu.”
Bùi Cẩn Thâm ôm eo tôi, dí người tôi vào lồ ng ngực cậu.
Cậu cũng nhỏ giọng đáp lại: “Nghĩ đến 100 vạn mỗi tháng. Nghĩ đến hòn đảo kia. Nghĩ đến cổ phần của Bùi Thị.”
Ngay lúc tôi đang đơ ra, cậu đưa tay đỡ gáy tôi lên, đặt xuống môi tôi một nụ hôn.
Hai mắt tôi trợn tròn. Mặt cậu lại mang theo ý cười, cười nhìn mới đê tiệ.n làm sao!”
Tiếng hò reo của mọi người làm tôi đau cả đầu. Đang định đẩy cậu ra, Bùi Cẩn Thâm lại tự mình rời khỏi môi tôi trước. Trước lúc buông môi tôi ra còn cắn nhẹ vào môi dưới của tôi một cái.
“Cái này phải tính thêm tiền.”
“Vậy tôi mua trước 10 lần nhé.”
“Cậu!!!!”
[6]
Sau khi hôn lễ được tổ chức, tôi chuyển đến căn nhà 800m2 của Bùi Cẩn Thâm.
Hành lý của tôi đã được gửi đến từ vài ngày trước.
Đêm hôm trước uống rượu, cộng thêm cả ngày tiếp khách mệt mỏi, cả người tôi chỉ đủ sức để thay một bộ quần áo ngủ, sau đó lăn lên giường ngủ mất.
Trong lúc ngủ, tôi mơ mơ hồ hồ cảm nhận được có người giúp tôi tẩy trang. Mở hờ mắt, nhìn thấy gương mặt của Bùi Cẩn Thâm một cái, tôi liền không chút khách sáo mà dịch chuyển lại gần.
Dù sao không tẩy trang đã đi ngủ cũng không tốt cho da chút nào.
“Tẩy trang sạch sẽ chút nhé.”
“Ừ.”
…
Ngày hôm sau, tôi bị cơn đói đánh thức. Vừa mở mắt ra nhìn căn phòng lạ lẫm, tôi mới nhớ ra đây là nhà của Bùi Cẩn Thâm.
Trong hợp đồng quy định, chúng tôi sẽ chia phòng ngủ. Nhưng phòng của Bùi Cẩn Thâm to hơn, lại có cả phòng thay đồ và phòng tắm riêng, cho nên bị tôi độc chiếm.
Tôi xoa xoa bụng đi tới phòng khách, lại nhìn thấy Bùi Cẩn Thâm đang chơi với mèo trong phòng kính.
Một con mèo Maine Coon to bằng con ch.ó.
Tôi đứng tại chỗ không dám lại gần, bởi tôi dị ứng với lông mèo.
Bùi Cẩn Thâm nhìn thấy tôi, dùng máy hút lông mèo hút sạch lông bị dính trên người, mới ra khỏi phòng kính.
“Cậu đừng lo, nhà này tôi đều cho người quét dọn sạch sẽ, làm cho Wink một căn phòng riêng, sau này nó chỉ chơi trong đó thôi.”
Tôi gật gật đầu, chỉ đành tiếc thương chú mèo bé nhỏ bị nhốt trong căn phòng 20m2. Sau này chị gái sẽ mua nhiều đồ ăn ngon cho em.
Tôi ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức toả ra từ phòng bếp, liền sáng mắt đi đến. Là món bánh bao nhân thịt cua mà tôi thích ăn nhất.
Tôi vừa định thò tay bốc một cái, liền bị Bùi Cẩn Thâm đánh vào tay: “Cậu chưa đánh răng?”
“Ăn xong rồi đánh!” Tôi duỗi tay ra định bốc tiếp, lại bị cậu đánh thêm cái nữa.
Bùi Cẩn Thâm giống hệt mẹ tôi lúc dạy tôi phép tắc ăn uống hồi nhỏ, tưởng chừng như chuẩn bị đếm 1, 2, 3 đến nơi.
“Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn.”
Tôi chỉ đành ấm ức quay về phòng, dùng tốc độ tên lửa vệ sinh một chút rồi đi ra.
“Cạch!” Lục Cẩn Thâm đặt chiếc thẻ lên bàn trước mặt tôi.
Là thẻ ngân hàng.
“Mỗi một tháng, trong thẻ này tự động sẽ được chuyển vào 100 vạn.”
Một tháng 100 vạn, một năm 1200 vạn, ba năm 3600 vạn… lại cộng thêm lợi nhuận mỗi năm…
Tôi nhìn tên cẩu nam nhân trước mặt, à không, phải gọi là anh chồng giàu có của tôi.
Tôi đặt một chiếc bánh bao nhân thịt cua vào bát cậu: “Ăn đi ăn đi, ngon lắm.”
Cậu cũng không bỏ ra, cứ thế ăn rất ngon lành.
Bùi Cẩn Thâm nghỉ ngơi ở nhà ba ngày. Sau ba ngày liền quay trở lại công ty làm việc.
Tôi ở nhà rảnh rỗi đến phát chán, cũng định đến phòng làm việc của mình xem xem.
Đúng đó, tôi không vào công ty của gia đình. Dù sao nuôi tôi cũng tốn cơm, bố mẹ cũng có thêm em trai, hiện tại đang học quản lý ở nước ngoài.
Mà chuyên ngành đại học tôi học là thiết kế nội thất và thời trang, sau khi tốt nghiệp tôi dùng tiền tiết kiệm mở một phòng làm việc riêng.
Công việc chủ yếu là làm dịch vụ trọn gói về thiết kế. Bởi vì khách hàng đa số là tầng lớp thượng lưu nên thu nhập của phòng làm việc cũng rất ổn áp.
Tôi tới phòng làm việc, lại bất ngờ gặp một người đã lâu không gặp.
“Học trưởng?”
“Doãn Khả?”
Là anh, mối tình đầu chưa đầy 24h của tôi, Hà Cảnh Văn.
Anh vừa về nước chưa lâu, hiện tại đang tìm việc làm.
Tôi xem tài liệu sản phẩm mà anh mang tới, năng lực không tồi, vừa hay phòng làm việc cũng đang tuyển nhà thiết kế, thấy hợp ý, ngay ngày hôm đó bèn kí hợp đồng với anh.
Đến tối, tôi đặt đồ ăn bên ngoài, dự định cùng anh ôn lại chuyện cũ.
Vừa ngồi xuống liền nhận được điện thoại của Bùi Cẩn Thâm.
“Cậu ở đâu?”
“Ăn cơm cùng bạn bè.”
“Bạn nào?”
Tôi nhìn Hà Cảnh Văn đang ngồi trước mặt: “Cậu không quen đâu. Cúp đây.”
Tôi vô thức lựa chọn nói dối, có lẽ là sợ Bùi Cẩn Thâm lại tìm Hà Cảnh Văn rồi mọi chuyện lại thêm phiền phức.
Hà Cảnh Văn dịu dàng cười: “Bạn trai em à?”
Tôi lắc đầu: “Chả là ai cả.”
Tác phẩm đem đến phỏng vấn của Hà Cảnh Văn không tồi. Lúc ăn cơm cũng tìm hiểu đôi chút về cuộc sống du học của anh, tiện thể thám thính đôi chút về phong cách thiết kế của anh.
Nhưng anh lúc nào cũng chuyển hướng sang chủ đề tình cảm, làm không khí có chút ngượng ngùng.
Tôi cứ nghĩ chúng tôi nên để chuyện hẹn hò chưa đến 24h cho vào dĩ vãng.
Giờ đây tự nhiên có chút hối hận vì đã kí hợp đồng với anh. Sau này làm việc chung thể nào cũng ngại ngùng cho xem.
Dù sao tôi cũng đã kết hôn rồi.
Hồi lên năm nhất, một đứa vừa tốt nghiệp cấp ba là tôi đối với cái gọi là tình yêu vẫn còn rất mơ hồ.
Hà Cảnh Văn lại nho nhã, tinh tế, dịu dàng, trong trường được rất nhiều người theo đuổi.
Đến khi anh tỏ tình với tôi, tôi không suy nghĩ cẩn thận đã đồng ý.
Nhưng hiện tại tôi có thể chắc chắn một điều, hồi đó tôi không hề yêu Hà Cảnh Văn, tình cảm dành cho anh chỉ dừng ở mức ngưỡng mộ.
Hà Cảnh Văn thấy tôi không có hứng thú nói về chủ đề này, cũng không tiếp tục đề cập thêm nữa.
Sau bữa cơm, chúng tôi ai về nhà nấy.
Quay trở về, tôi thấy Bùi Cẩn Thâm đang ngồi trên sofa xem tài liệu.
Nhìn thấy tôi, cậu đóng tài liệu lại.
“Nghe nói Hà Cảnh Văn tới phòng làm việc của cậu?”
Tôi đang bước về phòng thì dừng chân, khó tin nhìn cậu: “Cậu theo dõi tôi?”
Tôi nhớ đến cuộc gọi của cậu lúc ăn cơm. Không lẽ cậu đã biết tôi ăn cơm cùng Hà Cảnh Văn, cho nên gọi điện thăm dò tôi đó chứ?
“Hiện tại cậu đã là thiếu phu nhân Bùi Thị, cách đây vài ngày chúng ta còn tổ chức hôn lễ làm náo loạn cả thành phố. Hôm nay cậu dẫn mối tình đầu đến phòng làm việc, hèn hò ăn cơm. Cậu không nghĩ đến chuyện sẽ bị người khác bàn ra tán vào hay sao?”
Cậu nói một hồi, như thể tôi làm chuyện gì có lỗi với cậu vậy.
Tôi tức đến nỗi cầm túi đánh cậu một cái: “Trong hợp đồng quy định, không can thiệp vào chuyện riêng và việc tự do kết bạn của đối phương. Không thì cậu cũng đi tìm Mạnh Hi Nghiên đi.”
Tôi chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
Lần đầu tiên cãi nhau sau khi kết hôn với Bùi Cẩn Thâm cứ thế bắt đầu.
(còn)