NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 43
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 43
Nó hai mắt đỏ lên, mặt nóng bừng vì giận và vì tim đang đập mạnh. Người đàn ông đứng lên, quay lại phía nó, bộ quần áo xanh của công an nghiêm túc vô cùng. Là trước đây nó đã quen , nó đã tự hào lắm, mà giờ nó thấy xót xa cho cái tuổi thanh xuân bị người ta vùi dập, còn gì để nói nữa bây giờ. Nó chẳng thèm giấy tờ xe, chẳng thèm cái xe, chẳng thèm chìa khóa. Nó quay đi ra cửa.
-Hân
Người đó đứng lại nhanh tay tóm lấy cánh tay của nó.
-Hân. Là anh muốn gặp em, và xin em bình tĩnh nghe anh nói vài câu thôi.
-trước đây anh không hề muốn nghe tôi nói, là tôi phiền phức làm cản trở cuộc tình của anh với cô ta cơ mà.
Họ nghe được câu đó thì nắm chặt lấy cánh tay nó mà ko nói thêm được câu gì.
-buông tôi ra, cho tôi về, chúng ta coi như không biết nhau được không?
-nghe anh nói một lần này thôi.
-tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.
-nhưng anh có.
-trước đây anh có như thế này đâu, anh nói anh yêu cô ta, anh và cô ta có con với nhau, anh mong tôi sẽ tìm được một người phù hợp với tôi. giờ anh lại xuất hiện trong cuộc đời tôi làm gì. Quay về mà hạnh phúc với vợ và 2 con anh đi.
-anh và cô ấy, bọn anh…. ly thân rồi.
-điều đó k liên quan gì đến tôi. buông ra.
Nó giật tay, Việt đứng lên đi ra ngoài đóng cửa lại. Phòng này là phòng tiếp khách của mấy đồng chí hay sao mà kín đáo như vậy. sau khi chốt cửa xong Việt quay lại nhìn nó, đôi mắt buồn so bước lại phía nó và quỳ xuống. Nó trong phút bất ngờ thì lùi lại, tự nhiên cái cảm giác xót xa dâng lên nghẹn ngào trong lóng, nó ứa nước mắt.
-Hân…
-anh đứng lên đi.
-anh… ko không xin em tha thứ, cũng ko xin em cho anh cơ hội để làm lại.
-vậy anh muốn gì?
-anh chỉ muốn xin em, hãy đi lấy chồng đi, đừng sống một mình như vậy nữa.
Là hắn muốn đuổi nó đi lấy chồng à? Các bạn là nó, ngay giây phút này còn có thể bình tĩnh được không? Người đàn ông mình từng rất yêu, một thời nói chia tay và giờ giục đi lấy chồng.
Nó không kìm nén được mà khóc.
-chuyện đó là chuyện của tôi, ko liên quan đến anh.
-anh biết, em cứ mắng chửi anh đi, anh chấp nhận, anh nhận ra anh sai, sai từ cái ngày em bỏ em đi rồi, nhưng mà anh không xứng đáng với em nữa, là anh đã phụ lòng em, là anh đã phản bội em, là anh… anh đã mê muội, anh ân hận cũng muộn rồi, giờ anh chấp nhận. Anh không xin em quay lại đâu em đừng lo, chỉ xin em đừng sống một mình như vậy nữa.
Việt khóc. Nó cũng khóc, tim nó đau lắm.
-vậy tôi hỏi anh, ngày đó là anh yêu cô ta, anh ngủ với cô ta chứ chẳng phải cô ta lừa anh đúng không?
Việt gật đầu
Cái gật đầu như hàng trăm hàng ngàn nhát dao đâm vào tim nó. Nó khóc, nó đứng không vững mà lùi lại ngồi phịch xuống ghế.
-là lúc đó anh giúp gia đình cô ấy, có nói chuyện qua điện thoại vài lần, sau đó đi chơi, rồi…
-rồi nó gọi điện cho tôi, và nó nói anh về bỏ tôi, thì anh nói sau lần đi khách sạn đó anh sẽ về giải quyết.
Việt cúi xuống, nó nắm lấy cái thành bàn, đau đớn nhìn người đàn ông trước mặt. Mà vì không thể chịu được áp lực này nữa nó đứng lên. Đi ra cửa, cố mở cửa.
-cho tôi về đi, làm ơn cho tôi về.
Việt bước theo kéo nó quay lại quỳ xuống chân ôm chặt lấy nó, mặt gục vào bụng mà khóc nức nở.
-buông ra…
-….
-buông…
-…
-nếu anh dành cả thanh xuân của mình để hi sinh cho người ta rồi nhận lại kết cục như thế thì anh sẽ nghĩ thế nào. Tôi đã lẳng lặng ra đi cho anh hạnh phúc rồi còn gì nữa. giờ anh và cô ta không sống được với nhau thì tìm tôi làm gì?
Nó đẩy ra, nó khóc. Việt không nói gì hết, chỉ im lặng và ôm chặt, nó càng đẩy càng ôm chặt, Việt khóc.
-lúc anh và cô ta hạnh phúc anh có nghĩ đến tôi đau như chết đi sống lại không? Anh có nghĩ tôi không còn muốn sống nữa không?
-anh sai rồi, anh xin lỗi.
-xin lỗi có lấy lại được không? Giờ anh xin lỗi làm gì. Buông tôi ra.
-anh chỉ xin em, xin em đừng sống thế này nữa. nếu em cứ như thế này anh dằn vặt lắm. em đi lấy chồng đi.
Việt càng nói nó càng đau. Nó đánh Việt.
-buông ra nhanh lên. Đời tôi tôi tự lo, không liên quan đến anh nữa. và tôi sẽ sống như thế này. vì tất cả đàn ông chẳng có thằng nào tốt đẹp cả. Không có đàn ông, tôi vẫn hạnh phúc, không cần anh phải lo. Buông ra.
-không, anh xin em.
Việt ôm lấy nó khóc ướt đầm chiếc áo nó đang mặc. Nó đứng đó, khóc vì đau đớn và xót xa cho cuộc tình đầy dang dở của mình.
Ai cũng có một thời từng yêu, từng chia xa, nhưng cuộc chia tay bất ngờ và bắt nguồn từ sự phản bội không thể nào khiến cho người ta có thể lấy lại lòng tin được.
Cho đến khi cả hai lấy lại được sự bình tĩnh. Việt nhẹ nhàng buông nó ra, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn nó. Nó không dám cúi xuống nhìn việt, bàn tay buông thõng, nếu như trước kia, mỗi lần Việt ôm nó như vậy, nó sẽ xoa đầu âu yếm lắm., giờ mọi thứ đã thay đổi, tình yêu giờ đã xa lắm rồi, không còn có thể quay lại được nữa.
-buông tôi ra.
-anh xin lỗi.
-anh về đi, về với cô ấy. vợ chồng ai cũng sẽ có lúc bất hòa. Nhưng nếu anh muốn buông tay, hãy nhớ tới lý do khiến anh bắt đầu. trước đây, chúng ta ko có lý do nào, chỉ là cứ đi bên nhau rồi thành thói quen thôi, khi mà tôi trở thành sự nhàm chán, anh mới nhận ra anh yêu cô ấy chứ không phải là tôi.
-tôi chưa bao giờ hận anh hết, sống như thế này cũng không phải vì anh. Chúng ta đúng là không hợp nhau, nếu lấy nhau về chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Do vậy , nếu cô ấy là người cho anh cảm xúc thật sự, cho anh có một gia đình, thì mong anh đừng để những đứa trẻ bơ vơ, là đàn ông cần có trách nhiệm. Hãy cứ từ tôi mà rút ra bài học cho mình.
Việt buông nó ra, nó quay đi, ko thèm cả chìa khóa xe cũng không cần giấy tờ gì nữa. Việt bước theo nó
-Hân
Giữ tay nó lại đưa cho nó chùm chìa khóa và giấy tờ xe
-cảm ơn em, đi đường cẩn thận nhé.
Nó không nói thêm lời nào mà quay ra xe phóng đi, trên suốt con đường đó nó khóc. Nó khóc cho mối tình dang dở, nỗi xót xa khi yêu mà ko được yêu. Khóc cho lòng tin bị đáng cắp, và hi vọng về hạnh phúc đã không còn. Giờ nó thấy mình bơ vơ quá, không đủ dũng cảm để nắm tay ai, nó không muốn yêu ai, không muốn cho ai bước tiếp vào trong cuộc đời mình. Nó không còn tin vào hạnh phúc.
-uỵch.
Nó giật mình ngẩng lên.
-gì vậy Hoàng?
-chị còn hỏi em à?
-là sao cơ?
-còn sao?
Hoàng có vẻ bực mình.
-chị nói gì với anh Giang vậy?
-à…
-chị gần 3 chục tuổi đầu rồi, thế nào là chưa nghĩ tới.
-em bình tĩnh, chị chưa nghĩ tới thì chị nói chị chưa nghĩ tới có gì đâu?
-chị điên à. Quên ngay cái thằng đó đi, em biết nhà nó ở bên kia, nếu cần, em sẽ xử nó.
-Hoàng, em điên rồi, chị với anh ta không còn gì nữa cả. Và đây là chỗ làm việc, không phải chỗ chúng ta tranh luận chuyện này, em về công ty đi.
-chị làm em phát điên rồi.
-thôi được, em cứ về, chị sẽ suy nghĩ chuyện này.
-Hoàng, về đi
Thầy đi vào vỗ vai Hoàng. Đến khi Hoàng quay đi, Thầy nhìn nó ánh mắt đầy thương cảm. là hôm nay nó có hẹn với Giang nhưng nó đã gọi điện từ chối, là nó không muốn đón nhận tình cảm của ai ngay lúc này.
-cứ để tôi nói chuyện với nó, em cứ làm việc đi.
-vâng
Thầy đưa cho nó đống hồ sơ.
-chiều qua bàn công việc cùng NC nhé.
-vâng
Chiều đến nó đi cùng thầy và Anh Quang. Công ty bạn cũng là một đối tác lớn. Sau khi bàn việc thường người ta sẽ đưa nhau đi ăn và đưa nhau vào quán…
Nó ngồi ngay sát thầy. cái vẻ đẹp vẫn còn pha chút ngây thơ của nó luôn làm cho đàn ông chú ý. Đối tác của công ty người đàn ông ngồi trước mặt, mắt liên tục liếc nó, nó cúi xuống, lịch sự cầm chai rượu rót cho mọi người.
-trợ lý của Quang xinh gái quá, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi.
-dạ, em 28 ạ.
-ôi, thế mà trẻ quá nhỉ?
-dạ…
-em có gia đình chưa?
-dạ… em… sắp ạ
Nó cười ngại, chống chế.
-ôi, tưởng chưa có anh giới thiệu cho. chỗ anh nhiều trai lắm.
-dạ em cảm ơn ạ.
-chịu khó đi theo anh Quang, rồi thỉnh thoảng sang chỗ anh chơi.
Nó cười. lão cứ nghĩ nó như mấy cô trợ lý trong phim, cứ làm chung với sếp là biến thành người tình nhỏ ý.
Người đàn ông đưa cái ly lên mời mọi người và mời nó. Cái ly chạm ly nó nhưng ngón tay khẽ khều nó ra dấu xem nó có tình ý mà đáp lại không? Nó giật mình giật tay lại. chút rượu sóng nhẹ lên bàn tay, người đàn ông bên cạnh nhẹ đứng lên, lấy khăn tay đưa cho nó.
-anh Toàn. Đây là bạn em. Rất xin lỗi vì cô ấy còn chưa có nhiều kinh nghiệm.
-hóa ra là bạn chú Thắng à?
-vâng
-sao lại gửi chỗ Quang mà ko mang gửi chỗ anh.
-thì anh em mình cũng biết nhau rồi, là em gửi tạm chỗ Quang, mấy hôm nữa ổn định mới đưa về.
-hầy, thế là chú không nể anh, ko gửi chỗ anh.
-dạ, em biết mình sai, nhưng mà vì cô ấy đã làm chỗ Quang từ trước rồi, nên khi về mới cho vào đó làm lại.
-thôi được rồi, vậy phạt chú chén này.
Là cái phong cách áp đặt. Nó nhìn người đàn ông cầm 3 chén rượu đầy lên làm 3 hơi, mà lòng xót xa.
Đến lúc ngồi xuống mới quay ra nhìn nó, khẽ cười rồi lấy cái khăn lau tay cho nó tình cảm lắm. nó cũng ngồi im . người đàn ông nắm tay nó như để chứng mình cho đối thủ biết nó là hoa của họ rồi. là Thầy đang giúp nó, nó xúc động.
Đến khi ra về. Anh Quang cũng có vẻ say say.
-chắc Thắng nó không đi được, em đưa nó đi taxi về đi, anh với Anh Toàn đi chút việc.
-vâng
Thầy đứng lên. Bước đi có vẻ hơi loạng choạng bước về phía mấy người đàn ông.
-hôm nay em xin phép các anh. Hẹn các anh hôm khác.
-chú về giữ gìn sức khỏe, đừng cố quá nghe chưa?
-vâng, em cảm ơn anh.
-anh là anh ghen tị với chú đấy nhé. Chứ nếu là anh thì …
-anh yên tâm, em khỏe… em của các anh mà…
-được, thế thì về đi nhanh lên, hẹn chú hôm khác không được mang đi theo đấy nhé.
-vâng ạ.
Thầy quay lại, cầm túi xách cho nó rồi dắt nó đi, nó lon ton đi theo, rõ là người ta nghĩ nó và thầy… mà đúng, nếu như thầy không nhận thì có khi ông kia cũng ko để nó yên. Nó hiểu tâm lý mấy ông lãnh đạo lắm tiền mà.
-để tôi đưa em về.
Thầy đưa tay vẫy taxi.
-thôi, để em đưa thầy về rồi em đi taxi về cũng được.
-ko, để tôi đưa em về.
-thầy say rồi.
Thầy đứng im nhìn nó.
-em nghĩ tôi say sao.
-loạng choạng rồi.
-uh đó, vậy em đưa tôi về đi.
-em ko biết thầy còn ở chỗ cũ không?
-không, giờ tôi chuyển nhà rồi.
-vậy thầy đọc địa chỉ đi không chốc thầy ngủ quên mất.
Thầy ghi địa chỉ cho nó qua điện thoại. rồi leo lên xe. Gió điều hòa khiến ông ấy say say ngủ, ông ấy gục vào vai nó, mùi rượu nồng lên trộn với mùi thơm trên cơ thể,rõ là ông ấy là người đàn ông rất cẩn thận và sạch sẽ.
-Thầy… đến nơi rồi ạ.
Thầy mở mắt
-để em đưa thầy lên nhà.
-uh
Nó rìu thầy đi lên cầu thang, nhà thầy ở tầng 3 căn phòng khá rộng rãi với 2 phòng ngủ và một phòng khách. Thầy ngồi lên ghế, khuôn mặt đỏ bừng. Nó đi ra mở tủ lạnh
-thầy uống nước chanh nhé. Em pha.
-uh.
Thấy đứng lên đi vào nhà tắm thay bộ đồ mặc ở nhà. Đến lúc đi ra nó giật mình, người đàn ông mặc nguyên cây thể thao màu ghi, trẻ trung và có vẻ nam tính lắm, đã vậy mái tóc ướt vì bị hắt nước dựng lên trông ông ấy giống người mẫu bán bộ đồ đó, cái kính được bỏ ra, nó không còn nhận ra ông thầy mọi khi của mình đâu nữa. Thầy đứng gần cái bàn, nhẹ chạm tay lên đó sờ cái kính. Nó thấy vậy liền bước lại, tính cầm kính cho thầy thì đúng lúc thầy chạm vào tay nó, cả hai giật mình. Mặt nó đỏ lên, nó giật tay lại.
-là… em lấy kính cho thầy.
-à… cảm… ơn em…
Thầy đeo cái kính lên, nhìn nó cười hiền.
-thầy uống nước đi, rồi đi nghỉ.
-còn em.
-em về,
-để tôi đưa em về.
-không.
-muộn rồi tôi ko yên tâm.
-thầy say rồi.
-tôi chưa say đâu
Thầy đứng lên cầm áo khoác.
-em nói không cần mà.
-nhưng tôi ko yên tâm, tôi ko muốn em về một mình giờ này.
-giờ chúng ta đi về đó, cả đi cả về mất 800 ngàn tiền taxi.
-em nghĩ tôi tiếc 800 nghìn ấy ư?
-không.
-mà là như thế em ra khách sạn ngủ cũng được.
-việc gì phải ra khách sạn. Em vào phòng kia ngủ đi, tôi ngủ bên này.
-em….
-tôi ko làm gì em đâu, em đừng lo.
-còn Hà Trang.
-tôi đã nói ko làm gì em, em đừng lo cho Hà Trang nữa. lo thân mình đi kìa.
Thầy cáu với nó. Nó tròn mắt nhìn, nghĩ đi nghĩ lại thấy thầy cũng là người tốt. Nó đặt cái túi xuống, đi vào nhà vệ sinh, chút sau thò cổ ra.
-nhà thầy có bàn chải mới không?
-ko, dùng tạm bàn chải của tôi đi, tôi khỏe, ko có bệnh răng miệng đâu. Có được không?
-màu gì ạ
-màu xanh.
Thầy quay đi vào phòng dọn dẹp chỗ ngủ cho nó, căn phòng có một giá sách lớn, đúng là người yêu sách rõ khác. Sạch sẽ và thơm tho, người ta cân thận thật đó, sống cũng nguyên tắc lắm. khó tính ông già ko biết…
-vào ngủ đi và khóa cửa lại.
-sao lại phải khóa cửa.
-khóa cửa để em yên tâm ko lại sợ đêm ngủ tôi mò sang làm gì…
-hí.. hí… em tin thầy mà, em hiểu thầy.
-hiểu tôi thế nào.
-thì thế đó chứ thế nào.
-đứng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Ngủ đi và đừng có chọc người ta kiểu đó.
Thầy hậm hực vì cứ bị chê như thế. Nó ngồi xuống giường, ngắm nhìn căn phòng một lượt. Rồi nằm xuống. Mùi đàn ông vương trên cái gối cái chăn của thầy, là mùi đặc trưng của ông ấy, thơm… nhưng mà … khó ngủ.
Nó đã rất lâu rồi ko được tiếp xúc với cái thứ mùi đó. Tự nhiên lại thấy khó ở trong người. nó là đàn bà mà, sau bao nhiêu đau khổ cũng phải sống cho mình chút chứ. Có lẽ là nó đến kì rụng trứng nên mới có suy nghĩ hư hỏng như vậy, nó nằm đó mà không ngủ được. Tự nhiên thấy tủi thân ghê.
Nó muốn đàn ông, nhưng mà nó sợ yêu lắm rồi. nó sợ . giờ nó quyết định sống độc thân tới già như vậy có ổn không. Mà sống thế cũng tốt, nó được tự do chứ không phải khổ sở cãi vã như mọi nhà… nó ủng hộ suy nghĩ ngốc nghếch của mình. Nó sẽ làm mẹ đơn thân, xin của một người nào đó đứa con, một người đàn ông thông minh, tài giỏi và có trí tiến thủ như thầy chẳng hạn… cũng được.
Nó chẳng ngủ được mà đi ra ngoài, giật mình khi thấy người đàn ông vẫn ngồi trên ghế, suy nghĩ điều gì đó, mà ngả người ra sau. Nó nhìn thầy, nhìn vào cái màn hình điện thoại có hình người phụ nữ chụp đen trắng. Bà ấy trẻ và đẹp. Rõ là mẹ thầy ý chứ, chứ nếu người yêu thì không chụp loại hình này nữa rồi.
-thầy không ngủ ạ.
-sao lại ra đây. Em ko ngủ à?
-lạ nhà em ko ngủ được.
-vậy đọc sach chút đi rồi ngủ.
-thầy cũng đọc sách đi.
-tôi uống chút rượu vào thì không ngủ được.
-vậy em ngồi đây nha.
-uh
Nó ngôi sang ghế bên cạnh.
-đó là mẹ thầy ạ.
-uh.
-thầy đúng là người đàn ông của gia đình, thương gia đình nhiều lắm.
-làm gì có ai không phải là ng của gia đình.
-có chứ.
Nó ngồi trầm ngâm, nhìn về phía trước.
-thật ra mấy hôm trước em có nói chuyện với Việt.
Thầy ngẩng lên nhìn nó. Đôi mày khẽ cau lại.
-là anh ấy nói, em nên đi lấy chồng.
-còn gì nữa.
-anh ấy nói họ đang ly thân.
-và em tin.
-em chả tin gì cả. Chỉ là em thấy, người ta phải có vấn đề thì gia đình mới xảy ra chuyện như vậy.
-cũng chưa chắc, nhưng mà cậu ấy, có lẽ không nên tìm em, hay cậu ấy muốn quay lại.
-em ko quay lại đâu, là em mất hết cả lòng tin rồi, nếu có thể, chỉ muốn xin đứa con mà nuôi thôi, để sau này về già có chỗ nương tựa.
-em tính làm single mom à?
-vâng
Thầy cười
-cũng theo xu hướng đó nhỉ?
-vậy đã tia được ai cho phôi chưa?
-Cũng được vài người
-đưa ra một danh sách xem nào.
-trong đó có thầy được không?
Haaaaaa
Thầy cười khoái.
-sao lại chọn cả tôi.
-thì giờ m là người có quyền lựa chọn, nên chọn người nào đó thông minh, xinh trai, có chí một tí. Sau này con mới được nhờ. Vì người ta nói con đầu lòng bao giờ cũng giống cha.
Thầy tròn mắt nhìn nó, cái môi tủm tỉm hài hước… có vẻ rất vui vẻ với ý tưởng của nó.
-em ko sợ Hà Trang giết em à?
-hì… là em sẽ sang lại bên kia, và không quay về nữa.
Thầy tắt nụ cười, nó cũng vậy
-hân, sao phải khổ vậy.
-em….
-là vì Việt mà như vậy có đáng không? Ai cũng đã sống cuộc đời của mình và đưa ra lựa chọn cho mình rồi mà.
-em nghĩ có em họ sẽ… ko hạnh phúc.
-họ không hạnh phúc không phải do em, mà là do họ, chứ cũng bao nhiều người yêu 10 năm rồi chia tay họ vẫn sống với người mới hạnh phúc đấy thôi, là do em nghĩ thế.
-em không biết nữa, nhưng cứ về đó là mệt mỏi lại dâng lên.
-vậy lên đây ở đi, vừa gần công ty, lại tránh được họ.
-thôi, em cũng tính vài tháng nữa thôi mà.
-vài tháng nữa làm gì?
-là quay lại bên kia.
-nghĩ kĩ chưa?
-nghĩ kĩ rồi ạ. Cho nên em mới từ chối anh Giang.
-vậy sao ko xin anh Giang.
-xin gì?
-xin giống.
-ko… em ko thích anh ấy.
-vậy thích tôi.
-có chút, vì thầy là thầy em, và thầy cũng khỏe mạnh. Thông minh. Mỗi tội…
-gì?
-ko được đàn ông lắm.
Nó tủm tỉm là nó nói thật
-ôi cái cô này, tôi đùa với nhà cô à.
-không… em nói thật
-sao cô không xin bạn kia, bạn ấy khỏe mạnh đẹp trai cơ mà.
-em ko thèm, em đã nói em ko nhặt lại thứ mình bỏ đi.
-vậy em xin giống người ta xong được việc em cũng bỏ đi còn gì.
-đó là chuyện khác thầy ạ
Thầy bắt đầu nổi nóng với nó.
-giống nhau hết đó. Em sinh con cho người ta xong, em đi biệt xứ, nếu nhỡ em đối xử không tốt với con người ta làm thế nào. Em bỏ cái suy nghĩ ngu ngốc đó đi, không có ai thừa giống mà cho em như mấy loài gia súc đâu. Tôn trọng người khác tí chứ.
Thầy giận nó đứng lên đi vào phòng đóng cửa lại. nó ngồi đơ ra. Là nó chỉ nói sự thật thôi mà. Thầy có gì mà tự ái chứ. Nó thở dài đứng lên quay vào phòng đóng cửa lên giường. Cố gắng nhắm mắt để ngủ mà khó ngủ… nó nghĩ đến nó, nghĩ đến Việt, nghĩ đến thầy… hầy…. sao nó lại có thể có suy nghĩ đó với thầy được… nó tệ thật đấy. tự nhiên nhận ra mình ngu quá, không biết mai sẽ đối diện thế nào với thầy đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!