NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 53
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 53
Nó vặn khóa mở cửa. đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông đó. Trái tim ông ấy, quả thật rất bao dung. Đôi mắt ông ấy đỏ ửng lên, có lẽ ông ây cũng đã khóc khi nó nói không cần ông ấy nữa, là nó đừng vì ích kỉ mà làm cho ông ấy tổn thương.
Ông ấy thấy nó mở cửa, trong phút chốc ngắm nhìn nó với đôi mắt ướt nhòa thì cũng nhanh chân bước lại. ôm siết chặt nó vào lòng. Nó cũng ôm lấy ông ấy rất chặt, ôm chặt, cho đến khi ông ấy rời nó ra, cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn đầy yêu thương, khao khát, trút lên nó nỗi giận hờn cùng nỗi sợ hãi khi bị nó nói chia tay… là ông ấy… mất bình tĩnh.
Cả hai hôn nhau quên trời đất. Không quan tâm đến bất cứ điều gì trên đời, cho đến khi ông ấy đưa tay lên, xoa xoa bộ ngực của nó. Nó vẫn đứng im, tay vòng qua cổ, đón nhận nụ hôn ngọt ngào này. nó mút chặt lấy cái đầu lưỡi. mạnh mẽ ghì xuống, ông ấy không chịu được mà nhấc nó lên, bế đặt xuống giường. Nó mơ màng đôi mắt nhìn ông ấy. ông ấy ngẩng lên, tiếng thở muôn phần khó nhọc, ánh mắt đầy đam mê nhìn nó như chờ đợi. cả hai cùng cố hít lấy luồng khí oxi bởi nụ hôn khiến họ không còn muốn rời nhau ra để thở nữa.
Nó đưa tay xoa lên cái má đang đỏ lên vì nóng kia… đôi môi khép hờ để thở và lồng ngực lên xuống gấp gáp, ánh mắt nó đầy si mê. Khuôn miệng khẽ cong lên mời gọi.
-Thắng… em yêu anh.
Ông ấy trong phút bất ngờ. Tay còn chống lên cao. Đôi mắt vừa bất ngờ vừa xúc động… là nó vừa nói yêu ông ấy, rất chân thành. Đôi môi nó mím lại, cúi xuống ngại ngùng. Ông ấy giật mình, đưa bàn tay đỡ khuôn mặt nó. Cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn, đôi môi ấy đang run lên vì xúc động. Ông ấy mạnh mẽ ghì chặt như sợ khoảnh khắc thiêng liêng này sẽ tan đi mất. Nó cũng vòng tay qua cổ, lấy đôi môi cuốn lấy cái lười dại khờ kia, mút mạnh. Không khí trong phòng đã nóng lại càng thêm nóng. Tiếng thở khó khăn của hai con người thiếu oxy. Nó không ngại ngùng mà đưa tay lên cởi từng nút áo cho ông ấy, còn người đàn ông này cũng ko ngại ngùng mà kéo áo nó lên, luồn bàn tay vào bên trong. Xoa nắn bộ ngực tròn đầy đang phập phồng vì hồi hộp.
Cuối cùng thì mọi thứ đã đi đúng như mong muốn của ông ấy, người con gái trước mặt một lần nữa lại trần trụi nhưng lần này, là còn tỉnh táo, và sẵn sàng mang đến cho ông ấy một hạnh phúc bất tận.
-là tôi muốn em tự nguyện, chúng ta sẽ có một gia đình, ở đó tôi là cha, và em sẽ là mẹ.
Nó nghe câu đó mà ứa nước mắt trong hạnh phúc. Khé rướn nhẹ người đón nhận ông ấy. cái nhắm mắt, cái cau mày vì sự tiếp xúc của da thịt. Đã rất lâu rồi, cảm giác khó khăn và chật chội như ngày đâu tiên vậy. ông ấy ôm lấy nó. Hôn nhẹ nhàng. Rồi ra vào từ từ. Nó xấu hổ nhắm mắt lại. là thẹn không dám nhìn. Tự nhiên lại nghĩ… ông ấy là thầy nó cơ mà… sao lại như thế này nhỉ.
Cái miệng xinh khẽ mỉm cười thích thú.
-em… có chuyện gì?
-ông thầy.
-dạ…
-là ông thầy đúng không?
-vâng…
Nó khúc khích.
-là ông thầy xấu xa.
-xấu chỗ nào?
-xấu khi mang học trò ra để thịt.
-ông thầy cũng là người, cũng là đàn ông, cũng cần đàn bà, và cần có vợ.
Hí hí.
Ông ấy cúi xuống cắn lên hai bầu ngực của nó., khiến nó đỏ lên. Nó rướn người vì đau. Vì kích thích. Ông ấy ngồi dậy, nhẹ nhàng ra vào, bàn tay bóp bóp, miệng thì thầm.
-giờ em đã thấy tôi đàn ông chưa?
-hí hí…
Nó lại càng thích chí.
-chưa… vẫn chưa.
Ông ấy cau mày cúi xuống sát nó.
-vậy…để tôi chứng minh cho em xem.
Ông ấy chống tay xuống làm mạnh hơn. Nó nhắm mắt đưa tay xoa lưng, xoa eo ông ấy, khuôn mặt khẽ cau lại… tận hưởng cảm giác hoan lạc từ trong lần ngoài. Ông ấy lại cúi xuống, hôn nhẹ lên môi.
-em… nữa nhé…
Nó thẹn thùng khẽ cắn nhẹ vào đôi môi hư đốn kia, khiến ông ấy thích thú mà nhấc mình lên, tăng tốc độ gấp đôi ý chứ, giờ nó chủ động ôm chặt, cơ thể bám víu, cảm giác hoan lạc càng dâng lên cao khi tiếng da thịt đã đạt đến mức ồn ào… nó cũng rướn người cùng ông ấy lao động. Mồ hôi cả hai chảy ra, men ái tình nồng nàn, ngập tràn căn phòng vắng. Hai còn người đang chung một suy nghĩ, chúng một ham muốn, chúng một mục tiêu là làm cho nhau thấy hạnh phúc và thăng hoa nhất để chứng mình tình yêu dành cho nhau là rất nhiều.
Cuối cùng vì không chịu đựng được mà nó mở miệng thốt ra những tiếng rên rỉ đầy khoái lạc.
Ông ấy ko chịu dừng mà cứ làm cho nó miên man trong men tình mà ông mang đến. Cho đến khi ông ấy đạt đến cao trào. Gửi hết cho nó những gì tinh hoa nhất, mới chịu gục xuống trên ngực nó. Những giọt mồ hôi chẩy đầy trên trán, mái tóc ướt nhèm. Cả hai cùng thở như vừa chơi marathon nước rút…
Người đàn ông khuôn mặt giãn ra vì thỏa mãn, còn nó lại cau mày vì cái thứ nọ đã co lại…
-em sao đấy.
ông ấy tò mò .Nó vẫn nằm im. Ông ấy đưa tay mần đầu ti vui sướng.
-này…
-…
-này…
-xấu…
Nó chỉ mở miệng nói được câu đó.
-phê lắm à? Hì hì. Ai bảo chê người ta cơ.
-ông thầy xấu tính.
-hí hí.
Ông ấy vẫn nằm trên đó, ko chịu rút đứa em ra. Mà cái thứ đó, chật chội, căng cứng lắm. nó nhắm mắt ngại. ko dám nhìn.
-em hư lắm.
ông ấy lại cọ cọ mũi. Nó cười hạnh phúc.
-ông hư thì có, ông thầy.
-đàn ông có lúc cần phải hư, cũng như đàn bà… hư đúng lúc và đúng chỗ. Tôi cần một cô vợ như em, nhưng muốn em lại là môt cô người tình hư đốn.
Ông ấy cắn nó. Âu yếm nựng đôi môi. Nó cười thẹn.
-ông thầy…
-dạ…
-cho em đi tắm được không? Là lúc nãy… còn ko kịp…
Ông ấy cười..
-kệ… thịt em vẫn ngon lắm.
Cái ông thầy này lộ bản chất nhanh bất ngờ, nó cau mày nhìn như không tin…
-nhìn gì thế…
-ông thầy…
-dạ…
-là ông Phù Hải Thắng đó hả?
-vâng là tôi.
-hí hí…
-sao lại cười…
-ông thầy giáo xấu xa…
-giờ tôi ko còn là ông thầy giáo nữa… giờ tôi là Phù Hải thắng của em… một người yêu em, và nô lệ của em.
Ông ấy bế nó lên mang vào nhà tắm xả nước. Cơ thể đứng lọt trong vòng tay, nó quay lưng lại, người đàn ông đứng phía sau. Đang giúp nó làm vệ sinh cho cơ thể. Nó ngại ngùng.
-kệ em.
-là… lần đầu tôi tắm chung đó.
-vậy thầy ra đi.
-ko… sau này chúng ta sẽ…tắm chung mỗi ngày.
Nó đơ ra, nhìn ông ấy mắt tròn xoe.
-à… ngày xưa bố mẹ tôi ko làm vậy, nhưng giờ xã hội vô vàn mỗi bộn bề, con người ta dễ xa nhau, cho nên, để tạo mối quan hệ vợ chồng bền chặt… người ta nói… là cần tắm chung, và ngủ chung mỗi ngày.
-vậy là thầy tin.
-là có nhân chứng cụ thể. Họ đã sống với nhau đến tuổi 90 và vẫn yêu nhau rất nhiều.
Nó cười ngại…
-và kể từ khi chúng ta cười nhau,chúng ta sẽ như họ.
-đúng… chúng ta sẽ như họ… nhưng bắt đầu từ bây giờ.
Nó bất ngờ nhìn ông ấy… ông ấy tủm tỉm cười gian tà…nó cười ngại, nép vào.
-ông thầy… còn điều xấu xa nào… ông mang nốt ra đây. Xin hãy lộ nguyên hình con cáo cho em xem với. trăng tròn rồi.
Ông ấy cười gian.
-là em ví tôi như ma sói. Nhưng mà không cần ánh trăng.. chỉ cần ở bên em… tôi sẽ… hiện nguyên hình.
Ông ấy lại nhấc nó lên mang ra giường, đè ra hôn rồi kéo chân nó ra trèo vào giữa.
-gì vậy?
-thì tôi đang hiện nguyên hình đây, tôi sẽ ăn thịt em, ăn hết cả xương luôn đấy.
Ông ấy cúi xuống hôn cho nó mê muội… nó nằm tận hưởng, chẳng ngại ngùng mà phát ra những âm thanh đầy kích thích, mê hoặc đối phương, ông ấy trong lúc đam mê nhất, giữ lấy đầu nó, khẽ hôn lên môi.
-em…
-em đây…
-nói đi…
-nói gì?
-câu lúc nãy…
-câu gì?
Ông ấy cắn nó.
-á…
-còn hỏi sao?
Nó cười. đôi mắt mơ màng, ngẩng lên nhìn ông ấy…
-Thắng…
-dạ…
-hư…
-em hư thì có.
Ông ấy ấn mạnh.
-Thắng…
-dạ…
-em yêu anh.
-gì cơ.
-em yêu anh.
-anh cũng yêu em… yêu em nhiều lắm.
Nó hạnh phúc siết ông ấy vào lòng.
Hóa ra ông ấy nói đúng… những năm tháng bên người đôi khi là những sự hi sinh, là những yêu thương bất chấp, nhưng rồi cái giá của sự cho đi… đôi khi lại nhận về nước mắt. Mà ở đó, người ta tiếc nuối cho những ngày tháng yêu thương, sợ hãi khi bước tiếp một mình trên đường đời, và có khi người ta vấp ngã, có khi người ta buông xuôi. Và có khi người ta đánh mất mình vì những nỗi đau mà người ra đi để lại.
Nhưng suy cho cùng, những năm tháng bên anh có đẹp đến đâu, có hạnh phúc như thế nào thì cuối cùng vẫn là quá khứ… anh lựa chọn buông tay nó ở một ga tàu, và lên chuyến tàu kia cùng người khác. Ai đã từng tiếc nuối những năm tháng yêu thương đó mới hiểu, rằng cái khoảng trống ấy thật khó lấp đầy. nhưng cho dù vậy, chúng ta vẫn cần phải đi tiếp, thu nhặt cho mình những mảnh vá, vá lại cho mình trái tim, và chúng ta cho mình cơ hội để tìm thấy người thật sự xứng đáng. Và chúng ta nhận ra…hóa ra những năm tháng bên người đã kết thúc. Kể từ cái ngày người ta nói người ta đã chẳng còn yêu.
Ánh mặt trời đã soi sáng khắp căn phòng, nó mơ màng mở mắt, người đàn ông bên kia đã thức từ lúc nào. Còn đang nằm lười nhìn nó, khuôn miệng khẽ cong lên mỉm cười. nó vươn vai.
-chào buổi sáng.
-chào buổi trưa, bà Thắng.
Nó phì cười, nhưng với điện thoại.
-ôi… mấy giờ đây?
-gần 10 giờ.
-thầy dậy sao ko gọi em ạ.
-là người ta cũng vừa tỉnh. Đêm qua lao động vất vả… giờ mới mở được mắt. Là ai… dám phá vỡ hết những nguyên tắc của tôi.
-là em cũng từng nghĩ sẽ phá hết những nguyên tắc cổ hủ và bảo thủ của thầy.
-còn là thầy…
Ông ấy cau mày
-đừng có gọi là thầy nữa, tôi ko phải thầy em nữa rồi.
-người ta nói 1 ngày là thầy cả đời làm cha.
-câu đó đúng … 1 ngày làm thầy em, cả đời làm cha của con em còn gì… hí hí
Nó đuối lý. Đánh ông ấy. ông ấy cười ngặt nghẽo, hai còn người… vẫn còn đang trần trụi… quả là hạnh phúc vô cùng.
-Chiều nay mình đi làm nhé. Là tôi có đến hay ko thì không ai hỏi, nhưng mà xin mãi, thằng kia nó không cho em nghỉ nguyên ngày.
Nó cười… ông ấy khờ thật….
Ông ấy chở nó đến công ty, tay cầm túi xách cho nó. Đưa nó vào bàn ngồi. người đi sau đã bước theo, bám như hồn ma vớ được nhang khói…
-em chào anh Thắng ạ. Nay sao anh Thắng vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm qua thế.
Ông ấy tủm tỉm cười.
-Thắng… có chuyện gì mà cười vui đến lạ.
-qua mày đi đâu, mà hội tao qua rủ đi chơi không thấy.
-à… sao ko gọi điện.
-thì đến bất ngờ nó mới vui
-qua đèo em ấy về… quê.
-về quê, mà ko có quần áo thay là sao?
-thôi., chúng mày soi ít thôi.
-nói thật đi, sáng nay mới ngủ dậy đúng ko?
-uh
Ông ấy cười…
-tối qua đèo em về nhà nghỉ hay về nghỉ ở nhà.
-về nhà.
-rồi thế nào?
-thì… chúng mày nghĩ sao… thì nó là vậy…
-thật hả?
-thật.
-mái chịu ông rồi hả?
Ông ấy ngại mà gật.
-sường ko?
-thì…chúng mày hiểu mà.
-ôi… chúng tao khác đó, mày tu hành chính quả rồi, có lẽ sẽ phê hơn… he he.
Ông ấy ngại.
-ôi.. đcm… 10 củ của tao… để tao gọi
Mấy ông nhí nháu với ông thầy không chịu chui ra khỏi phòng… một lúc sau mấy người nữa lại kéo đến. Bước chân đi rất nhanh, khuôn mặt hớn ha hớn hở. Tiếng nói cười râm ran một góc công ty..
-ôi… bố già hôm nay mới chính thức lên thớt.
-bố làm ơn bỏ cái bản mặt khốn nạn đó đi, trước khi ông bà già vợ đuổi khỏi nha.
-này… đừng lo… nghe hội tao, kẻ từ tối nay,… một bước không rời… đàn ông với đàn bà quan trọng nhất ở thời điểm này mới lấy được trái tim của người đẹp. Cho nên mày phải nghe hội tao, chuẩn bị quần áo vào cốp xe đi, hay mang vài bộ quần áo đến nhà nàng… nhớ nhé… một bước không rời.
-ngày xưa con vợ tao cùng thế. Được lần một, là mình phải tấn công luôn lần 2, phải tỏ cho bọn con gái thấy là mình cần nó, mình yêu nó, không thể sống thiếu nó được nữa. em là hơi thở, là không khí, mà ko có em anh không biết sống để làm gì.
-tao thề là một tuần sau, nó bám chắc lấy mày, ko rời nửa bước.
-mày thấy kinh nghiệm của bọn đi trước chưa. Ngày xưa tao với vợ cùng thế đấy… đã làm là phải làm rền 1 tuần, để chứng minh cho nó thấy là anh khỏe, chúng mình phù hợp cả chuyện chăn gối, giai đoạn này quan trọng lắm đấy, nghe rõ chưa?
-rõ…
Ông ấy gật đầu tán thành.
-thế tối nay mày làm gì?
-thì đưa cô ấy về nhà.
-mày hâm à? Đưa về nhà mày đi.
-sao lại về nhà tao?
-đại bản doanh của mày bao giờ mày cũng tự tin hơn, tự do hơn… minhf là người làm chủ mà.
Ông ấy gật.
-nhớ nhé…7 ngày sau đề nghị đồng chí Thắng báo cáo kết quả với các lãnh đạo. Giờ chúng ta chuẩn bị đi ăn mừng thôi, nay Thắng mời.
-chúng mày ko đi làm à?
-làm đéo gì? Giờ này bọn tao chả có tâm trạng làm … hóng tí xôi chim nhà mày thôi.
-mẹ chúng mày, nói bậy.
-thôi… xôi của Thắng đấy nhé. Anh em chúng ta chờ ăn cỗ thôi.
Tất cả khúc khích cười đưa nhau ra ngoài. Ông ấy đứng trước nó… mắt sáng lên, miệng ngập ngừng.
-em…
-dạ
-cho tôi đi nhậu với tụi nó chút nha.
-vâng.
-nhớ uống ít thôi đấy nhé.
-vâng.
Ông ấy gật đầu.
-chào bà Thắng nhé.
Nó cười hạnh phúc. Mong rằng sẽ được nghe ông ấy nói câu ấy nốt quãng đời còn lại… có được không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!