Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi
Chương 32
Tô Đường nghe vậy sững sờ, sắc mặt khẽ biến thành trắng bệch, nhịn không được hỏi: “Vì sao?”
Lăng Lang thở dài một hơi, thu hồi nụ cười dạo chơi nhân gian trên mặt. Anh ta không trả lời vấn đề này của Tô Đường, mà nghiêm túc cường điệu một lần: “Tóm lại, đừng nói cho cậu ấy.”
Bởi vì có chuyện xen ngang, hai người Tô Đường và Lăng Lang về phòng hào hứng cũng không quá cao, Khương Trì nhạy bén nhận ra điểm này, anh nhíu mày, hỏi Lăng Lang: “A Lang, chuyện gì xảy ra?”d.d.dl.q.d
Lăng Lang hi hi ha ha cười vài tiếng, mặt mũi tràn đầy không quan tâm nói: “Có thể có chuyện gì?”
Khương Trì nhíu mày: “Không gặp phiền toái gì chứ?”
Lăng Lang vội khoát khoát tay, thuận miệng nói: “Có thể có phiền toái gì? Mày đừng suy nghĩ nhiều.”
Lăng Lang càng như thế càng che càng lộ, Khương Trì nghi ngờ trong lòng càng cao, anh sờ cằm, híp mắt nhìn chằm chằm Lăng Lang. Lăng Lang chịu không được ánh mắt Khương Trì xem kỹ như vậy, vội vàng quay đầu không dám nhìn thẳng anh.
Tô Đường an tĩnh ngồi ở một bên, lông mi dài như cánh bướm bất an chớp động. Tô Đường nhịn không được hồi tưởng lại vừa rồi Lăng Lang nói với cô. Ngay cả Lăng Lang, đều biết Tô Tố. Nếu như Tô Tố có quen biết với nhà họ Khương, như vậy thì không khó giải thích lúc trước Khương Ưng đuổi tới tiểu trấn Giang Nam, đưa cô về nhà họ Khương.
Nhưng từ nơi sâu xa, Tô Đường lại cảm giác, chuyện không đơn giản như vậy. Nhưng cuối cùng là thế nào, cô lại không biết.
Bởi vì mấy người ở đây, ngoại trừ Tiểu Điềm Điềm, mấy người còn lại đều không còn hứng ca hát, Khương Trì không có hứng thú với ca hát, Tô Đường cũng không có tâm trạng. Cho nên tiệc ăn mừng này không bao lâu đã tan cuộc.
Về nhà họ Khương, Tô Đường vừa mới chuẩn bị vào phòng của mình, Khương Trì ở sau lưng gọi tên coo, Tô Đường quay người, anh đứng cách cô mất bước, có thể chạm tay đến.
Lúc này Khương Trì đang đứng quay lung lại, cho nên cô nhất thời không cách nào thấy rõ nét mặt của anh.
“Bánh Bao, anh từng nói gì, em còn nhớ không?”
Khương Trì nói với cô rất nhiều, mỗi một câu Tô Đường đều ghi tạc trong lòng, nhưng lúc này anh chỉ câu nào, Tô Đường lại không biết. Cô nhất thời có chút mờ mịt, cặp mắt long lanh theo dõi anh, biểu lộ vô tội, nhưng cho dù là biểu lộ đơn giản như vậy, trên mặt cô cũng mang theo vầng sáng động lòng người, câu người không hiểu. Khương Trì cười khẽ một tiếng, lặp lại một lần: “Dù cho có chuyện gì xảy ra, nhớ nói cho an biết.”
Sắc mặt Tô Đường cứng đờ, môi cô run run, chậm chạp khó khăn phun ra một chữ: “Được.”
Đêm nay, Tô Đường nằm trên giường trằn trọc, không biết qua bao lâu mới ngủ, có lẽ là bởi vì một đêm này cô gặp Trầm Oánh, có lẽ là bởi vì trước đó Lăng Lang nói những lời này, đêm nay cô mơ tới kiếp trước, thuộc về “Tô Đường” kiếp trước.
Giấc mộng này rất dài, Tô Đường trong lúc lệ rơi đầy mặt bị Khương Trì đánh thức, từ trong mơ tỉnh lại, cô xuyên qua hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy mặt Khương Trì lo lắng nhìn cô, lập tức, cô không khỏi nghĩ tới Khương Trì lạnh lùng trong mộng kia, nhịn không được run một chút. Trong mộng, hai người “Tô Đường” và Khương Trì như người lạ, tính cách nguyên thân mạnh mẽ, chướng mắt Khương Trì cả ngày không có việc gì, thành tích kém cỏi, cô ấy và Hứa Ngưng Đông, trực tiếp học lên lớp A1, A2, ngày bình thường bất kể là ở nhà họ Khương hay ở trường học, cũng không gặp nhau, mà sau khi Khương Ưng xảy ra chuyện, hai người một người lựa chọn tiến vào ngành giải trí, một người lựa chọn trực tiếp xuất ngoại, mấy năm sau đó, hai người lại không gặp nhau. Cho đến cuối cùng nguyên thân xảy ra chuyện, lúc bốn bề đều bị cô lập, cô ấy bấm số điện thoại Khương Trì, cũng chỉ nhận được một tin tức làm cho người ta thất vọng, đồng nghiệp của Khương Trì nói với cô ấy, Khương Trì đi làm nhiệm vụ, mấy tháng sau mới có thể trở về. Cuối cùng của cuối cùng, dường như nguyên thân nản lòng thoái chí, nuốt vào nguyên một bình thuốc ngủ, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Những ngày ở chung với Khương Trì, Tô Đường biết, Khương Trì trọng tình trọng nghĩa với người mình quan tâm, nhưng đối với người không quan tâm thì lạnh lùng tự kiềm chế, chỗ này từ thái độ anh đối với mình và đối với Kiều Sênh có thể rõ ràng phát giác ra được. Nhưng ở kiếp trước, khi đó Khương Trì nhất định thật sự đi làm nhiệm vụ, không phải coi như quan hệ giữa anh và nguyên thân bình thản, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy tới cửa xin giúp đỡ mà thờ ơ lạnh nhạt.
Nếu như giấc mộng vừa rồi là thật, như vậy không bao lâu về sau, cô có thể sẽ gặp được từng chuyện Tô Đường gặp qua, từng chuyện rồi từng chuyện, liên tiếp xảy ra. Những chuyện này, nhất định là có người có lòng sắp xếp qua, để nguyên thân rơi xuống vực sâu, chỉ có thể chưa tốt nghiệp cấp ba đã sớm tiến vào ngành giải trí phát triển. Nghĩ như vậy, giọt nước mắt của cô không ngừng lăn xuống, giọng nói yếu ớt: “Khương Trì.”
Khương Trì nhíu mày, ôm Tô Đường vào trong ngực, vỗ nhẹ sống lưng cô: “Anh ở đây.”
Tô Đường ngước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Khương Trì: “Anh sẽ không để ý đến em nữa được không?”
Khương Trì nghe vậy nhẹ nhàng cười rộ lên, giọng điệu chắc chắn: “Sẽ không.”
“Nếu như… Em nói nếu như…”
“Ừm.” Khương Trì vẫn đang lắng nghe, nhưng Tô Đường làm sao cũng nói không nên lời cô là con gái Tô Tố. Nếu như cô nói, tất cả mọi thứ ở hiện tại có phải đều sẽ thay đổi? Khương Trì có trở nên giống trong mơ, đối xử lạnh lung với mình? Nhưng chuyện liên quan tới Tô Tố, Tô Đường luôn có một trực giác, cô cho rằng trong đó tất có ẩn tình. Nhưng cuối cùng như thế, cô cũng không cách nào nói ra được. Giờ phút này Tô Đường thật có chút hận mình giấu diếm.
Khương Trì nhìn Tô Đường khổ sở đến không cách nào tự kiềm chế, nhếch môi, anh cảm thấy anh cần đi giám sát KTV Hoàng Đình một chút rồi. Anh hiện tại muốn biết hôm qua Lăng Lang và Tô Đường sau khi ra ngoài, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.d/đ/lq/đ
Tô Đường qua thật lâu, cảm xúc mới chậm rãi bình tĩnh lại, cô cắn môi dưới, do dự nói: “Khương Trì, thật xin lỗi. Em bây giờ, có chuyện không cách nào nói với anh.” Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ đích thân nói cho anh biết, sự thật cô là con gái Tô Tố, nhưng ít ra, bây giờ cô không làm được.
Khương Trì cong môi cười một tiếng, giọng thoải mái: “Không sao cả.” Bởi vì coi như cô không nói, anh cũng có thể tự mình đi thăm dò.
Sau khi Tô Đường rời giường, cô đã triệt để thoát ly từ trong giấc mộng, mặc kệ như thế nào, đó cũng đã qua ở kiếp trước rồi, cô quyết định hoạch định tương lai của mình cho thật tốt. Dựa theo thành tích bây giờ của Khương Trì, đi trường quân đội là lựa chọn tốt nhất, mà một khi anh tiến vào trường quân đội, coi như cô xảy ra chuyện gì, anh cũng ngoài tầm tay với, cho nên hiện tại Tô Đường có thể làm, chính là ngăn cản Khương Ưng xảy ra chuyện. Nếu như giấc mộng mới vừa rồi là chân thật, như vậy dựa theo quỹ đạo vốn có, còn có ba tháng ông ấy sẽ xảy ra chuyện, sau khi Khương Ưng xảy ra chuyện, nguyên thân không có che chở, mấy ngày sau liền bị người ta vây quanh trong hẻm nhỏ □□ bị chụp ảnh. Mà những hình này cuối cùng bị người ta vạch trần, đã trở thành gốc cỏ cuối cùng đè chết lạc đà.
Tô Đường hít sâu một hơi, tấtcar đều có thể thay đổi, hiện tại vẫn còn kịp.
Khi hai người Tô Đường và Khương Trì tới trường học, người trong lớp nhìn thấy Tô Đường, người toàn lớp đều kìm lòng không đặng nhẹ nhàng mà phát ra một tiếng “Ồ.” Ngày hôm qua cả nước diễn thuyết tranh tài Anh ngữ kết thúc, mấy người Tô Đường và Khương Trì liền đi, cho nên bây giờ là lần đầu tiên bọn họ nhìn Tô Đường ở khoảng cách gần như vậy. Xem xét phía dưới, chỉ cảm thấy khoảng cách gần nhìn Tô Đường càng cảm thấy mặt cô ba trăm sáu mươi độ không tỳ vết, cứ như Thượng Đế ban ân trân quý nhất, dung mạo vô song, so với hôm qua nhìn từ xa còn dễ nhìn chút..
Không thiếu bạn học nữ cảm khái: “Thế này cũng đẹp quá đi thôi.”
Mà Tô Đường trải qua ngày hôm qua cuộc tranh tài cả nước diễn thuyết Anh ngữ, cả nước lập tức liền phát hỏa.
Không biết là ai dưới đài quay đuợc toàn bộ hành trình diễn thuyết Anh ngữ của Tô Đường, đồng thời đăng tải video lên Weibo, một đoạn video ngắn ngủi năm phút đồng hồ, lại tuyên bố trong vòng mười phút, đã được xem cả mấy triệu lượt, về sau có đại V phát đoạn video này, thế là vẻn vẹn chỉ trong một đêm, đoạn video này liền bị người khác phát mấy chục triệu lần, đồng thời bây giờ tốc độ bình luận còn đang nhanh hơn người phát.
Địch Lộ ngồi xuống cạnh Tô Đường, tràn đầy phấn khởi xoay đầu lại, cầm điện thoại trong tay nói với cô, giọng điệu hưng phấn: “Tô Đường, mau xem này, cậu đang nổi tiếng!”
Tô Đường nhất thời có chút không rõ ràng cho lắm, thuận tay nhận điện thoại di động của cô ấy. Xem xong đoạn video kia, cùng lượt view, Tô Đường cắn chặt môi, nhất thời giữ vững trầm mặc.
Địch Lộ nhìn cô, giọng nghi hoặc: “Tô Đường, cậu nổi tiếng, cậu không vui sao? Cậu xem, tất cả phía dưới đều tán thưởng khuôn mặt thời thượng của cậu, thật tốt.” Câu sau cùng “Thật tốt” kia, giọng điệu Địch Lộ vô cùng cảm khái, cũng rất hâm mộ.
Tô Đường đang lật xem phản hồi, bên dưới có mấy chục nghìn bình luận, cơ đa phần là ca ngợi cô, càng có người gọi thẳng là ” Muội muội Quốc dân “, “Thiên Tiên muội muội”. Nhưng đối mặt tình huống như vậy, Tô Đường lại cảm thấy có chút dao động không chừng. Cô nổi tiếng, một ngọn lửa cháy bất ngờ, không có bất kỳ dấu hiệu phát hỏa nào. Có lẽ cô đã tiến vào làng giải trí sớm hơn nguyên thân, nhưng giờ phút này, cô vẫn chưa có quyết định đến cùng muốn bước vào con đường nguyên thân đã đi không.
Tô Đường đang suy nghĩ, điện thoại trong tay cô đột nhiên bị người khác lấy đi, Khương Trì cầm điện thoại Địch Lộ, càng xem, trong mắt càng âm trầm. Sau đó, anh tiện tay đóng Weibo lại, trả điện thoại di động lại cho Địch Lộ. Sau đó anh đi ra ngoài đến hành lang gọi một cú điện thoại, nói chuyện điện thoại xong trở về, nét mặt anh vẫn không được tốt như cũ.
Tô Đường mẫn cảm phát hiện, Khương Trì đối với chuyện Tô Đường đột nhiên nổi tiếng trên WC không kích động như Địch Lộ, tương phản, nét mặt anh không vui. Ạm không thích ngành giải trí. Tô Đường vô thức nhận ra điểm này.
Cũng may Tô Đường còn có thời gian mấy tháng chậm rãi cân nhắc, đường tương lai đến cùng ứng đi như thế nào. Có lẽ cô sẽ đi vào ngành giải trí, có lẽ cô cũng không biết. Ngay cả cô bây giờ cũng chưa quyết định kĩ càng.
Tan học hôm nay, Tô Đường ngoài dự liệu lại một lần nữa nhận được điện thoại của Đường Thế Thành. Cô do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhận. Thái độ của Đường Thế Thành trong điện thoại vẫn lạnh nhạt như cũ, ông ta nhắc đến chuyện hôm qua Trầm Oánh gặp cô:”Bây giờ con ở chỗ nào trong Thủ Đô?” Đường Thế Thành ở trong điện thoại nhàn nhạt hỏi.
Tô Đường mím môi, không trả lời. Cũng may Đường Thế Thành chỉ thuận miệng hỏi một chút, không phải muốn biết đáp án thật sự, ông ta lại hỏi: “Người trên Weibo là con à?”
Nghe Đường Thế Thành nhắc đến Weibo, nhất thời Tô Đường cũng không biết cuối cùng ông ta gọi đến là có mục đích gì, cho nên cô không trả lời. Đường Thế Thành cũng không quan tâm, chỉ cười nói đầu bên kia điện thoại: “Đúng vậy, con phải nhớ con là con gái của tôi, điểm này, vĩnh viễn không thay đổi.” Nói xong, Đường Thế Thành tự cúp điện thoại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!