Dịch: Nhị Gia”Hừ, chúc mừng Dạ gia chủ, Dạ gia thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp a!” Tề Thành ngoài cười nhưng trong không cười tán thưởng nói.”Ha hả, Tề gia chủ quá khen rồi, Tề gia các ngươi cũng là nhân tài đầy đủ a.” Dạ Phong cười trở lại, lần này Dạ gia lại thắng, nhìn thấy Tề gia một bộ dạng kinh ngạc, trong lòng của hắn liền một trận thoải mái.”Hừ, hy vọng mười năm nữa Dạ gia chủ có thể như vậy kiêu ngạo!” Tề Thành hừ lạnh một tiếng, mang theo đệ tử Tề gia rời đi.“Chuyện nơi đây cũng đã xong, bổn quân cũng cáo từ.” Kim đại sư hờ hững liếc Chỉ Dao một cái, nháy mắt liền biến mất.“Cha, Kim đại sư đây là ai?” Chỉ Dao có chút tò mò, lão nhân gia này thật cao ngạo.”Vị Kim đại sư này tên là Kim Vân Ly, Đan Dược Tông Sư thất phẩm duy nhất ở Bắc vực chúng ta, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, Thập Thất không thể khinh thường hắn.” Dạ Phong nhìn bóng lưng Kim đại sư cảm thán nói.Chỉ Dao gật đầu, khó trách mọi người đều kính trọng hắn như vậy, hóa ra là Đan Dược Tông Sư!Nửa tháng sau.Chỉ Dao, người đang học cách làm bùa trong phòng, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ dịu dàng truyền tới: “Thập Thất, mẹ đến viện tử thăm con rồi đây!”Chỉ Dao nghe vậy vui vẻ, mẹ cô đã xuất quan! Bước chân không khỏi nhanh nhẹn hướng ngoài sân chính mà đi.“Mẹ!” Chỉ Dao vừa bước ra sân, liền nhào vào lòng mẹ, không kìm được nước mắt, ôm chặt lấy bà.
Những năm này, nàng thực sự nhớ mẹ rất nhiều.Triệu Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn Chỉ Dao trong ngực của bà, mỉm cười nhẹ nhàng, một tay khẽ vuốt lưng Chỉ Dao một bên trêu ghẹo nói: “Thế nhưng ta nghe cha con nói, Thập Thất của chúng ta trưởng thành rồi, không thích bám lấy cha mẹ.””Hừm, chỉ là không thích dây dưa với ta mà thôi, nhìn nó đi, nàng vừa vào cửa đã không nhìn thấy cha mình rồi!” Dạ Phong trên mặt bất mãn oán trách.Chỉ Dao ngẩng đầu khỏi vòng tay của mẹ, cảm thấy hơi xấu hổ, chính mình cộng lại cũng hơn ba mươi tuổi, vậy mà vẫn cư xử như một đứa trẻ nũng nịu trong ngực của mẹ.“Thập Thất sẽ luôn bám lấy cha mẹ, hai người trốn không thoát đâu!” Chỉ Dao giả vờ kiêu ngạo nói.”Ha ha, mẫu thân sẽ nhớ kỹ.
Thập Thất nếu không muốn có cha mẹ nữa, chúng ta sẽ khóc cho con xem!” Triệu Thiển Nguyệt gõ vào trán Chỉ Dao, nha đầu này lớn lên hoạt bát hơn so với khi còn bé.“Đừng có bám lấy chúng ta cả ngày, Nguyệt Nhi và ta muốn tận hưởng thế giới của hai người!” Dạ Phong vẻ mặt ghét bỏ nhìn xem Chỉ Dao.“Phong ca!” Triệu Thiên Nguyệt oán giận trừng mắt nhìn Dạ Phong, Dạ Phong trong lòng lập tức mềm nhũn, chỉ là không ngừng cười khúc khích.Chỉ Dao không nhịn được cười, cha cô bên ngoài rất uy nghiêm, nhưng vừa nhìn thấy mẹ nàng liền giống như một kẻ ngốc.”Được, được, cứ để bọn nhỏ xem trò cười.” Triệu Thiển Nguyệt bị Dạ Phong nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, cổ đỏ bừng sau tai.Chỉ Dao hơi sững sờ, mẹ nàng sau khi xuất quan có vẻ xinh đẹp hơn trước.
Chỉ thấy da thịt bà trắng hơn tuyết, ánh mắt như hồ nước trong veo, đôi má hồng đào tươi cười, hơi thở như hoa lan, ánh mắt mong chờ, ôn nhu khó tả.Thật không hổ là một trong thập đại mỹ nhân của Đại lục Thần Phong.”Nào, Thập Thất, chúng ta ngồi xuống đi, mẹ có thứ này muốn cho con.” Triệu Thiển Nguyệt kéo Chỉ Dao ngồi xuống, sau đó đeo một chiếc vòng tay rất đơn giản và trang nhã vào cổ tay của Chỉ Dao.”Đây là ta và cha con từ khi mang thai con đã chuẩn bị cho con, mẫu thân còn nhớ rõ con vừa mới sinh ra bộ dáng nhỏ bé như thế nào, trong nháy mắt, con đã gần mười ba tuổi, đã trưởng thành rồi.” Triệu Thiển Nguyệt nhìn Chỉ Dao với ánh mắt yêu thương.”Người tu luyện đều phải trải qua mưa gió mà trưởng thành.
Cha mẹ không phải lúc nào cũng ở bên che chở cho con, sinh mệnh của con chỉ có thể do con quyết định.
Khi con ra ngoài, điều quan trọng nhất là phải tự bảo vệ mình.
Chúng ta không yêu cầu con làm gì nhiều trong tương lai, ta chỉ hy vọng con có thể bình an và hạnh phúc!” Triệu Thiển Nguyệt xoa đầu Chỉ Dao, đó là kho báu quý giá nhất của nàng và Phong ca.Chỉ Dao cố nén nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào chiếc vòng, lắng nghe những lời khuyên nhủ của mẹ, trái tim nàng vô cùng xúc động.
Nàng, Dạ Chỉ Dao, thật may mắn khi có cha mẹ yêu thương nàng rất nhiều trong kiếp này.Nàng phải bảo vệ hơi ấm này, không ai có thể phá hủy nó, Chỉ Dao thầm thề!.